Tiên Lộ Yên Trần

Chương 146:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 9: Nhất trình phong vũ nhất trình hoa.
-----o0o-----
Chương 146:Lãng trục phương trần, khinh chiết hợp hoan chi chi.




Ngay khi linh quái phá nước mà lên, đang phun ra mê vụ, thì Tỉnh Ngôn không chút ngần ngừ, vung tay thi triển mật chú Long cung "Băng tâm kết", trói chân yêu linh vào dòng nước bên dưới. Cũng gần như cùng lúc, thanh Dao quang thần kiếm phát ra hai vầng nguyệt luân tinh khiết, nhanh như chớp giật tấn công yêu vật.

Còn quái vật đó, đang chuyên tâm phun mê vụ, bỗng cảm thấy tim can lạnh lẽo. Dòng nước vốn đang nhấp nhô dưới chân, đột nhiên biến thành lạnh toát. Ngay khi cảm thấy không hay thì trong thần thức cảm giác có hai đạo quang luân khí thế hào hùng đang ầm ầm lao về phía mình.

Thế là, khắp Bành phủ bỗng nghe một tiếng gào thảm vang trời, chính là do yêu quái bị hai đạo Phi nguyệt lưu quang trảm của Tỉnh Ngôn chém trúng phát ra. Tiếng gào của hắn tựa như là tiếng trâu rống, chẳng phải tiếng người. Tiếng rống như tiếng chuông lớn, chấn động cả thần hồn Tỉnh Ngôn.

Bị tiếng gào chấn động, người của Bành phủ vốn đã mê man, lập tức đều tỉnh lại.

Thấy một đòn đắc thủ, Tỉnh Ngôn không dám chập trễ, vội phát ra hai đạo lưu quang tấn công tiếp. Lần này, linh quái đó đã có chuẩn bị, thân hình nó vốn mơ hồ như nước, đột nhiên nhòa đi, hai đạo phi nguyệt quang hoa sáng rỡ lướt qua nó, chém vào giả sơn phía sau nó, gây nên hai tiếng "Bình, bình".

Thấy tình hình vậy, Tỉnh Ngôn vội xách kiếm nhảy tới, cũng hét khẽ một tiếng, phi hân lao đến yêu vật thân hình quái dị đó, ý đồ mượn Thái hoa đạo lực trong cơ thể, áp sát tiêu diệt hắn.

Trong chớp mắt, hai bên đã trao đổi mấy hiệp. Dưới tình hình nguy cấp, thiếu niên cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ sử dụng hết chiêu thuật mà y sở trường.

Vào lúc này, hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung ẩn nấp không xa bên ngoài, nghe tiếng rống quái dị cũng vội vàng tiến vào, ai nấy rút binh khí, nhảy vào cùng với đường chủ bao vây lấy linh quái.

Thấy thế vây của ba người, yêu nhân đó lại không kinh mà nộ. Chỉ thấy thân hình nó đột nhiên phình to, ngẩng đầu gào một tiếng, như muốn toàn lực đánh trả ba người khách không mời mà đến.

Chỉ là, thiếu niên trong lúc nhảy đến cảm giác có chỗ kì quái, linh quái to lớn trước mặt, sau khi bộc phát nộ khí thì giống như hóa ngốc tại chỗ.

"Khà! Chẳng lẽ quái vật này không có kinh nghiệm lâm địch bằng ta? Vào lúc này lại có thể phân thần sao?"

Thấy có cơ hội, thiếu niên càng tăng tốc độ, chớp mắt đã đến gần. Lúc còn cách chừng ba bước chân thì nâng cao kiếm, chém vào đầu quái vật!

"Chết!"


Chỉ nghe một tiếng động lớn, Tỉnh Ngôn cùng Dao quang dường như nhân kiếm hợp nhất, chém trúng vào hòn giả sơn!

"Ách?"

Một kích không trúng, thiếu niên kinh hãi vội thu kiếm về hộ thân, chân điểm lên đá xanh, vọt người sang một bên, tránh khả năng có thể bị tập kích.

Nào ngờ, lúc y xoay người lại nhìn thì phát hiện chỗ dòng nước mà mình mới vượt qua đang sôi sùng sục, còn yêu nhân thân hình to lớn đó đã không còn thấy tung ảnh...

"Ca ca, yêu quái đó đi đâu rồi? Là bị đánh rơi xuống nước à?"

Tiểu Quỳnh Dung phi thân đến, thấy sau khi ca ca tránh sang một bên thì không thấy yêu quái nữa, cảm thấy kì quái lên tiếng hỏi. Nghe nó hỏi, thiếu niên cũng có vẻ mơ hồ đáp:

"Quỳnh Dung, yêu quái xác thật đã trốn xuống nước. Bất quá...Vừa rồi giống như muốn đánh một trận với chúng ta, sao đột nhiên lại trốn chứ?"

Thấy Tỉnh Ngôn nghi hoặc, tiểu Quỳnh Dung lại thấy chuyện này bình thường, nó lên tiếng giải thích:

"Ca ca, yêu quái đó chỉ có một, chúng ta có ba người, nó dĩ nhiên phải sợ mà đào tẩu thôi!"

"..Phải vậy không?"

Lúc này tiếng giao đấu đã kinh động Bành Tương Phổ, Bành huyện gia tập hợp tráng đinh cầm khí giới tiến vào. Mấy chục ngọn đèn soi tiểu đình sáng rõ như ban ngày.

Thấy chủ nhà đã đến, Tỉnh Ngôn liền bước tới, giải thích sơ qua chuyện vừa rồi. Thấy mấy người đều bình yên, Bành Tương Phổ cũng yên tâm. Nghe kể xong, lão đi về trước, cẩn thận quan sát dòng nước chỗ hòn giả sơn. Lúc này, có bốn tên gia đình bước lên, giơ cao đèn lồng, chiếu sáng cho lão gia kiểm tra.

Thấy hành động của Bành huyện công, Trương đường chủ hơi xấu hổ, ngại ngùng nói:

"Bành công, thật là xấu hổ! Vừa rồi khẩn cấp xuất thủ, không ngờ phá hủy cảnh vật của quý phủ..."

Thì ra, mãi đến lúc này y mới phát hiện, hòn giả sơn phía sau yêu vật, hiện đã bị phạt bay một nửa. Còn trên bức tường cách đó không xa, đã phá toang một lỗ lớn, thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Không cần nói, mấy cái này đều là kiệt tác của Phi nguyệt lưu quang trảm.

Thấy Bành huyện gia sau khi nghe nói thì quan sát mấy chỗ bị phá hỏng đó, thiếu niên thầm kêu khổ trong lòng:

"Hỏng rồi hỏng rồi! Yêu không trừ được lại phá hủy cảnh trí vườn nhà người ta!"

"Ai, trước đây lúc luyện Phi nguyệt lưu quang trảm trong núi, cứ việc thi xuất, đâu cần biết nó bay đến nơi nào. Không ngờ, sự phá hủy của mấy đạo quang hoa này chẳng khác gì máy bắn đá. Giả sơn trong Bành phủ, chắc rất là đắc tiền?"

Khi Tỉnh Ngôn đang tính được tính mất trong lòng thì bỗng thấy Bành công quay người nói:

"Mấy người hiền chất có bị thương không?"

"..May mà không có thụ thương. Đa tạ Bành công quan tâm".

"Hiền chất đến xem đi, chỗ máu này chắc là của yêu nhân đó".

"Máu?"

Tỉnh Ngôn nghe vậy vội tiến lên nhìn, ngay chỗ Bành Tương Phổ chỉ, trên một khối đá bị phá hủy, có mấy giọt máu vương vãi.

"Xem ra, yêu vật đó vẫn bị tương dưới quang trảm của ta. Vết máu này quả nhiên khác với người thường!"

Thì ra, những giọt máu trước mắt thiếu niên, vừa nhìn thì chẳng khác gì máu người. Nhưng nếu nhìn tỉ mỉ thì sẽ phát giác trong mấy giọt máu đỏ đó, có kim quang lấp lánh. Thấy như thế, Tỉnh Ngôn thầm kì quái:

"Quái lạ, từng nghe Thanh Minh đạo trưởng nói qua, máu của yêu dị trên thế gian có rất nhiều loại, nhưng dường như không nghe nhắc đến có kim sắc".

Ngay khi trong lòng suy nghĩ, bỗng nghe có tiếng kinh hô. Xoay mắt nhìn thì thấy Nhuận Lan tiểu thư bị kinh động, đã ăn vận chỉnh tề tiến đến gần, đang nhìn vào mấy vết máu.

Thấy con gái đến, Bành Tương Phổ liền kêu:

"Nhuận Lan đến vừa hay. Còn không mau cảm tạ Trương đạo trưởng? Nếu không phải có y, nói không chừng đêm nay con đã trúng độc thủ của yêu nghiệt".

Nghe cha nói như thế, Bành tiểu thư đứng tại chỗ thi lễ với Tỉnh Ngôn, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu nữ cảm tạ ơn đức của đạo trưởng".

"Không dám, không dám!"

Tỉnh Ngôn vội nghiêng người hoàn lễ.

Bất quá, tuy cảm tạ nhưng xem ra trong lời nói của Nhuận Lan tiểu thư, vẫn có chút miễn cưỡng. Có lẽ, uất ức bị cha ép hôn hôm trước, vẫn chưa hoàn toàn giải khai được.

Thấy dáng vẻ không tình nguyện của con gái, Bành Tương Phổ tức thì có chút tức giận, hừ mũi một tiếng.

Thấy tình trạng đó, Tỉnh Ngôn vội lên tiếng chuyển chủ đề:

"Bẩm Bành công, đêm nay tôi giao thủ cùng yêu vật, phát hiện nó thật không phải yêu dị tầm thường, lúc tiến thối thể hiện rất thần thông".

"Yêu ma này rất cương quyết, tuyệt không phải là hạng thấy khó mà lui. Tôi nghĩ nói không ngừng lại đâu, e rằng vài hôm nữa sẽ quay lại".
 
Nghe y nói như thế, Bành Tương Phổ nhìn mấy vệt máu còn mới trước mặt, tiếp lại nhìn cái lỗ hổng do thiếu niên đánh thủng, than một tiếng, chuyển thân nói với thiếu niên:

"Tỉnh Ngôn hiền chất, không biết có thể một mình đến thư phòng cùng lão phu được không?"

"Đương nhiên là được. Mời Bành công đi trước".

Thế là Tỉnh Ngôn liền cản tiểu Quỳnh Dung đang muốn đi theo, thong thả đi theo sau Bành công đến thư phòng của lão.

Tiến vào thư phòng, còn chưa đợi y lên tiếng, đã nghe Bành Tương Phổ lên tiếng phủ đầu:

"Trương hiền chất, chuyện hứa thân hôm qua, ngươi nghĩ thế nào?"

"..."

Vốn cho rằng Bành huyện công triệu mình đến là muốn bàn luận chuyện yêu dị trong phủ, không ngờ câu đầu tiên lại là một câu như thế! Đương thì, Tỉnh ngôn ngẩn cả người, không biết hồi đáp sao cho tốt.

Qua một hồi, y mới nhép miệng hồi đáp vị lão giả đang kỳ vọng ở trước mặt:

"Mỹ ý của huyện công, tiểu tử tự nhiên tâm lĩnh. Chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là Bành tiểu thư tài mạo song toàn, tôi e không thể với cao. Hơn nữa, tiểu thư về chuyện này chắc cũng không muốn? Tôi thật không dám làm khó cho nàng..."

Nghe y nói đến chỗ này, Bành huyện công trừng mắt giận nói:

"Nó dám! Hiền chất chưa nghe qua chuyện hôn sự của con là do cha mẹ sao? Ta gả nó, nó dám không ưng!"

Nghe lời này, Tỉnh Ngôn còn muốn phân biện một hai câu, nhưng Bành Tương Phổ khoát tay, thốt:

" Cái vụ Trèo cao hiền chất chớ quá khiêm tốn. Lão phu đến giờ, cũng đã nhìn vô số người. Ngươi thông hiểu đạo lý, kẻ tầm thường chẳng thể bì. Đêm nay lại thấy ngươi pháp lực cao cường, một đòn đã đánh lui yêu ma. Theo lão phu thấy, không phải Tỉnh Ngôn người trèo cao, mà là con gái ta với cao mới đúng!"

Nói xong Bành Tương Phổ ngữ khí hòa hoãn lại, ngay thẳng nói:

"Lão phu tuy là nhà quan, nhưng hiền chất chớ e ngại môn đăng hộ đối. Trước đây ta từng nghe phong phanh, trong đạo môn các người, có một vị được triều đình phong là Trung tán đại phu. Theo ta thấy, chỉ cần thêm chút thời gian, hiền chất nếu muốn vinh quang, cũng chẳng phải chuyện khó".

"..."

Thấy thiếu niên trước mặt xuất hiện thần sắc cổ quái, Bành công lại tiếp tục nói:

"Chuyện này tuy có chút gian nàn, nhưng cũng tuyệt không phải xây lầu trên không. Không dấu hiền chất, Bành gia chúng ta chính là thế tộc ở Tần Xuyên đất bắc. Các thúc bá của Nhuận Lan, người làm quan có không ít. Ngay cả đại ca của Nhuận Lan, hiện cũng là Hoạn du ở Dương Châu. Nếu như hiền chất thành thân cùng tiểu nữ, bằng vào tài năng của ngươi, cộng thêm người của Bành gia trong triều sắp đặt, qua mười mấy năm thì chuyện thụ quan phong tước, cũng chẳng phải không thể làm được!"

Lúc Bành Tương Phổ nói lời này, thần sắc rất kiêu ngạo. Đối với lão mà nói, mấy lời này, một mặt là an ủi hiền tế, mặt khác cũng thuận thế thông báo gia thế hiển hách của lão, cho thiếu niên này biết, Bành gia không phải là nhà bình thường. Như thế, e là có thể tác thành đoạn nhân duyên này.

Nói xong, Bành huyện công không biết vì sao cố gả ái nữ, thấy thiếu niên phía trước mặt vẫn không chuyển sắc, đành xuất ra chiêu cuối cùng. Chỉ nghe lão dùng ngữ khí thần bí nói:

"HIền chất ngươi có biết, chuyện kết thân với tiểu nữ, kì thật chính là thiên ý hay không?"

"Thiên ý?"

Tỉnh Ngôn vừa nghe, nhất thời chẳng hiểu gì cả.

Thấy y chấn động, Bành Tương Phổ vui mừng trong lòng, thầm nghĩ đã tác động đúng chỗ. Thì ra người tu đạo trên thế gian, quả nhiên rất coi trọng thiên ý. Thế là, lão từ tốn nói:

"Kì thật, trước khi hiền chất đến phủ ta, tiểu nữ đã từng gieo mấy quẻ nhân duyên".

"Quẻ thế nào?"

Tỉnh Ngôn miệng hỏi, trong lòng lại nghĩ, Bành huyện công đối với hành động của con gái, nắm rõ như lòng bàn tay.

"Khôn dấu hiền chất, tiểu nữ gieo ba quẻ. Quẻ đầu là Uyên ương phân phi, quẻ hai là Phủ cực thái lai, quẻ ba là Đắc ngộ quý nhân"


"Ba quẻ này giải thích thế nào?"

"Hiền chất, Uyên ương phân phi, tự nhiên là chỉ ngươi cùng tiểu nữ, ban đầu vì yêu vật mà hôn sự không suông sẻ. Phủ cực thái lai, là nói sự tình có chuyển biến tốt, chắc ứng với đêm qua hiền chất thi xuất pháp lực đánh lui tà ma. Quẻ cuối Đắc ngộ quý nhân, đương nhiên là chỉ tiểu nữ ngày sau có thể theo một người chồng lỗi lạc. Không phải thánh nhân có câu Quân vi thần cương, phu vi thê cương sao? Phu quân đối với thê tử mà nói, tự nhiên là quý nhân rồi!"

"..."

Tỉnh Ngôn chưa từng gặp qua tình huống chọn rể thế này. Nghe Bành Tương Phổ ân cần khuyên bảo, thiếu niên đầu óc có chút mơ hồ, đến cuối cùng chỉ biết chuyện mình cưới Bành gia tiểu thư, là trên ứng với trời, dưới hợp lòng người, thật là chuyện tốt trong thiên hạ.

Ngay khi thiếu niên bị Bành Tương Phổ dùng lời nói ép dến đầu óc lộn xộn, thì bỗng thấy Bành huyện gia đang bừng bừng khí thế, trong khoảng khắc y phân thần, phảng phất như cũng không chống cự nỗi, toàn thân buông lỏng xuống, giọng rung rung nói:

"Mà thôi, chuyện này cũng không dấu. Trương đạo trưởng, tiểu nữ vốn không dám có mơ mộng được nạp làm chính thất. Chỉ cần ngươi có thể thu nhận, sau khi đánh đuổi yêu tà, ngươi cho nó làm thiếp cũng được. Ngày sau, ngươi để Khấu cô nương hay Quỳnh Dung cô nương làm chủ thì tùy..."

"Hả?"

Thiếu niên thất kinh bật thốt, thấy Bành Tương Phổ Bành đại nhân kiêu ngạo đã ứa lệ. Trong tiếng nấc nghẹn, nói ra căn do mà y chưa từng được nghe!

Thì ra, vị hài đồng mà mấy ngày trước có nói đến, hơn nửa tháng trước nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, nghe trong phủ có âm thanh quái dị, trời sáng liền đi bẩm báo lão gia cùng phu nhân nghe. Khác với phu nhân sau khi nghe thì kinh hãi, Bành Tương Phổ nghe xong thì điềm đạm cho tiểu tử đó lui, chỉ nói trong phủ có chút quái dị, bảo mọi người trong phủ chú ý đề phòng.

Chỉ là, mấy ngày sau lúc rảnh rỗi, Bành công liền kêu tên hài đồng đó đến một chỗ không người, hỏi han tỉ mỉ tình hình đêm đó. Sau khi hỏi một hồi, thì thu được kết quả khác. Tuy hài đồng vẫn còn mơ hồ, nhưng Bành công là loại nhân vật nào? Làm quan mấy chục năm, trải qua bao nhiêu án lớn nhỏ, cách hỏi chuyện đã thuộc dạng lão làng. Hỏi thêm một hồi, lòng Bành Tương Phổ như chùng xuống:

Phương vị tiếng quái thanh đó truyền ra, rõ ràng là từ phương hướng khuê uyển của Nhuận Lan. Còn tiếng quái thanh đó, Bành Tương Phổ cưới vợ hai mươi mấy năm, làm sao không biết đó là tiếng gì được!

Thế là đương thời khảo vấn, tiếp đó lưu ý quan sát thể thái của con gái, thì Bành huyện công cả đời cứng rắn, cả người như bị chôn vùi trong băng tuyết ngàn trượng.

Ái nữ mà lão nâng niu quý giá, e đã bị yêu quái thần thông đó làm cho nhơ bẩn!

Chỗ này lão nói đại khái cho qua, nhưng thiếu niên tâm tư linh lợi sao không hiểu được. Nhìn lão nhân phảng phất như già đi mười mấy tuổi, Tỉnh Ngôn cẩn thận hỏi:

"Vậy...Bành tiểu thư có biết không?"

"Mỗi lần yêu quái đến đều thi vụ, Lan nhi e là chẳng biết".

"Ai!...oan nghiệt! oan nghiệt! Hiện tại có lẽ Bành Tương Phổ ta kiếp trước tác nghiệt, kiếp này lại mất công đức, mới bị ông trời báo ứng! Hạn hán gần đây chắc là trời cao cảnh cáo ta!"

Bành huyện công lúc nói lời này, thần sắc vô cùng đau khổ.

Thấy người cha hiền vì con gái mà đau lòng đến nông nỗi như thế, Tỉnh Ngôn cũng rất khó chịu trong lòng. Vừa nghĩ đến lời của Bành Tương Phổ khi nãy, không khỏi căm phẫn bừng bừng, trầm giọng nói:

"Bành công chớ buồn bã, chuyện thần quỷ không có căn cứ, cũng bất tất quá để ý. Huyện công cứ yên tâm, chung thân đại sự của tiểu thư, cứ để tôi lo!"

Lúc Tỉnh Ngôn nói lời này, một lòng muốn trừ diệt yêu ma làm nhục con gái nhà lành. Còn Bành công nghe lời y nói thì cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Tạm không nhắc chuyện buồn trong Bành phủ, lại nói Trinh thủy đại hà ở ngoài Trinh Dương thành.

Ở hạ du Trinh hà, ước chừng cách Trinh Dương thành bốn năm dặm, trong sơn cốc mà dòng sông chảy qua, tạo thành một cái đầm sâu, hiện tại ở nơi không dấu người này, lại có một người đang cọ rửa thân thể.

Tên mắt ưng mũi rộng đó, vừa tẩy rửa vừa hậm hực chửi:

"Không biết là ác đồ phương nào? Dám tấn công lén bổn thần!"

"Hừ! Tên vô tri đó cũng coi như có can đảm, dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thần. Lần tới nhất định chém người thành vạn đoạn!"

Lúc quái nhân chửi mắng, hai vết chém sâu trên tay hắn vẫn không ngừng túa máu. Thấy tình trạng cổ quái đó, U đàm quái thân cũng rất kinh hãi:

"...Ác đồ đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Chưa từng nghe Trinh Dương huyện có nhân vật như thế. Vết thương do y gây ra, không thể lành miệng trong tích tắc như bình thường..."

...Mặc cho đêm qua ở Trinh Dương diễn ra đủ thứ chuyện vui buồn đan xen, vầng sáng trời đông theo tiếng gà gáy, đã dần dần xuất hiện.

Hôm nay, chính là ngày mà đám hiền dĩ Trinh Dương huyện mời đến, cùng dân trong huyện khai đàn cầu mưa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.