Tiên Lộ Yên Trần

Chương 130:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 130: Tiên duyên vị hợp, hà xử niếp kì vân tung.




Sau Trung thu, khí trời dần chuyển lạnh. Chỉ bất quá, La Phù sơn thuộc Lĩnh Nam, một năm bốn mùa thời gian nóng ấm thì nhiều, lạnh lẽo thì ít, cho dù ngày tháng đang dần tiến đến tháng mười một, nhưng cả La Phù động thiên, vẫn khắp nơi thông reo, chim hót, hoa nở lừng hương.

Từ Thiên điểu nhai mà Tỉnh Ngôn cư ngụ, nhìn hết sức về phương nam, cũng chỉ có thể thấy được mấy khối sơn lâm nhỏ đỏ rực như lửa, ngăn cách với nhau bởi từng cụm thông xanh biếc. Đương nhiên, những tuyệt đỉnh cao phong khó có dấu chân người đó, bốn mùa trong năm đều là tuyết trắng phau phau, băng sương bao phủ.

Trong tháng mười một, có một tiết khí trọng yếu, đó là đông chí trong "Đông chí dương sanh xuân hựu quy". Vào ngày này là ngày mặt trời ngắn nhất trong năm. Qua ngày này, ban ngày càng lúc càng kéo dài. Do đó, pháp lịch trước đây thường lấy đông chí làm ngày đầu năm. Còn ở niên đại Tỉnh Ngôn, dân gian gọi ngày này là "Á tuế". Trong ngày đông chí, nhà nhà, nghành nghành đều tiến hành bái lễ trưởng bối.

Còn tiết khí á tuế này, đối với đạo gia giáo môn mà nói lại càng có ý nghĩa trọng yếu. Ngày đông chí, là ngày Thiên hạ đạo giáo cùng mừng ngày sinh của vị thần đứng đầu Tam thanh, Nguyên Thủy thiên tôn. Cứ cách hai năm, vào ngày này, tam đại giáo môn trong thiên hạ là Thượng Thanh cung La Phù sơn, Diệu hoa cung Ủy Vũ sơn, Thiên Sư t ông Hạc Minh sơn, cùng tụ hội với nhau, cử hành đạo môn thịnh điển "Gia Nguyên hội" ba năm một lần, cùng chúc sinh nhật Nguyên Thủy thiên tôn.

Đương nhiên, "Gia Nguyên hội" này tuy là do tam đại giáo môn đứng đầu cử hành, hơn nữa "Đấu pháp hội" trong "Gia Nguyên hội", cũng chỉ có thể do người của tam đại giáo môn cùng tham gia. Nhưng thiên hạ đạo môn đồng khí liên chi, Gia Nguyên hội tịnh không cấm các giáo hữu đạo môn khác đến tham quan.

Sự thật thì, một tiết mục khác của Gia nguyên thịnh điển đó là "Giảng kinh hội", nếu như được tôn trưởng của tam đại giáo môn bằng lòng, cho rằng người có đạo đức, thanh danh lớn lao, hoàn toàn có thể ở trên Giảng kinh hội đăng đàn giảng diễn. Thế là, có thể trên Gia Nguyên hội đăng đàn diễn kinh, đã trở thành vinh dự chí cao trong cả đời người của người tu đạo trên thế gian.


Nếu như ở trên Giảng Nguyên hội giảng qua kinh, bất kể đương thời phát huy tốt xấu, ít nhất cũng chứng minh người này đã được tam đại giáo môn chứng nhận, chuyện này đối với các giáo phái vừa và nhỏ khác, có thể coi là hết sức vinh dự. Có không ít đạo môn, thậm chí viết rõ trong môn quy:

Kẻ kế nhiệm chưởng môn, nhất định phải tham gia qua Gia Nguyên hội. Nếu trên Giảng kinh hội có cơ hội nêu câu hỏi thì được ghi danh vào danh sách kế nhiệm. Còn nếu như trên Giảng kinh hội có được cơ hội giảng diễn, thì trực tiếp trở thành người kế thừa của chưởng môn.

Loại môn quy này dường như không đủ chặt chẽ, tuy trên thực tế, chưa bao giờ xuất hiện đồng thời hai trường hợp cùng phái được lên giảng diễn. Sự thật, nếu như có thể được tam đại giáo môn đồng ý, có cơ hội lên đài giảng diễn trên Gia nguyên hội dưới bao nhiêu ánh mắt chăm chú của chúng nhân, thì đã chứng tỏ người này hoàn toàn có năng lực, có thanh vọng để khai tông lập phái rồi.

Còn đại đa số đạo hữu không có cơ hội lên đài diễn thuyết. đối với bọn họ mà nói, vừa được quan sát nghe giảng, đi khắp nơi, xem khắp chốn, thì đã đại khai nhãn giới, thu hoạch không ít rồi. Dù sao, đây là thịnh hội tập trung tinh anh đạo môn thiên hạ, cho dù ngộ tính kém, chẳng tiếp thu được gì, nhưng chỉ cần có thể thấy chân nhân vũ sĩ của tam đại giáo môn trong truyền thuyết, hoặc chứng kiến cao nhân vang danh thiên hạ, thì đã không uổng chuyến đi. Sau khi về, đã có đủ vốn liếng để khoe khoang với đạo hữu đồng môn rồi.

Do đó, vô luận là kiên tâm hướng đạo, hay là mộ danh mà đến, Gia Nguyên hội ba năm một lần này, đều hấp dẫn rất nhiều đạo sĩ đến. Còn đối với đạo hữu ở các vùng quá xa, nếu như thuần túy chỉ tu đạo đức, không tu pháp lực, thì để đến được Gia Nguyên hội, thì những năm trước đó đã phải chuẩn bị kỹ, vào năm có thịnh hội thì phải động thân trước hơn nửa năm, trèo đèo lội suối, băng rừng băng núi, để đến kịp lúc Gia Nguyên hội khai trương.

Bất quá, đối với Trương Tỉnh Ngôn được tấn phong Đường chủ Tứ Hải đường mà nói, vận khí có thể coi là vô cùng tốt. Bởi vì, ngày đông chí năm nay, chính là đúng lúc Gia Nguyên hội trở lại sau ba năm, lại vừa hay tổ chức ở Thượng Thanh cung, giúp y chẳng phải tốn công khổ nhọc đi đường. Các đệ tử được tuyển chọn phó hội của hai đại giáo môn kia, nếu chưa tập được thuật ngự kiếm phi hành, thì kết thành từng nhóm thượng lộ.

Vì vậy, theo người tham hội lần lượt đến, trên La Phù sơn cũng bắt đầu sinh nhiệt náo. Là chủ nhà, Thiện Sự đường Thượng Thanh cung đã trước một tháng, phái người trấn giữ hết những con đường có thể có người nhập sơn, phát cho mỗi khách đến thăm một thông báo chi tiết. Trên cốc địa bằng phẳng trong núi, Thiện Sự đường đã mời thợ dựng nên một dãy nhà cỏ, vừa dùng để chứa đựng lương thực, vừa đảm bảo đầy đủ chỗ ở cho đạo hữu đến thăm.

Nếu tuổi già sức yếu, lão đạo hữu khi đến La Phù sơn đã sức cùng lực kiệt, thì Thiện Sự đường sẽ an bài bọn họ nghỉ ngơi thoải mái trong tịnh xá. Nếu không, cho dù người đến danh khí lớn thế nào, cũng theo luật tạm thời cư ngụ ở các gian nhà cỏ. Đương nhiên, người cầu đạo vốn không cầu sung sướng, Thượng Thanh cung sắp xếp như thế, cũng không ai cảm thấy không thỏa.

Bất quá, hai tổ chức khác của Gia Nguyên hội là Diệu Hoa cung và Thiên Sư tông, vì tăng cường tình thân ái giữa môn nhân tam giáo, đệ tử hai phái đó đều an bài trong cư xá của đệ tử Thượng Thanh. Môn nhân Diệu Hoa cung phần lớn là nữ, thì đều ngụ ở Tử Vân điện trên Úc Tú phong.

Sự thật thì trong hơn ba mươi người của Diệu Hoa cung đến phó hội lần này, tổng cộng cũng chỉ có một vị nam đệ tử, đó là đệ tử đích truyền của chưởng môn Diệu Hoa cung Ngọc Huyền Chân Nhân, Nam Cung Thu Vũ.

Nói đến vị Nam Cung Thu Vũ này, gã chính là nhị công tử của thế tộc hào gia Nam Cung nhất môn danh vang hách hách trong võ lâm thế tục. Không nhắc đến mặt này thì bản thân gã cũng có thể nói đại danh đỉnh đỉnh. Tuy so với đệ tử đồng bối mà nói, gã gia nhập Diệu Hoa cung trễ, nhưng vừa hay Ngọc Huyền chân nhân cho rằng Diệu Hoa cung nữ tử quá nhiều, không hợp đạo âm dương điều hòa, liền nhận vị nam đệ tử siêu việt này làm đệ tử đích truyền, biểu thị ý dương khí thượng dương.

Diệu Hoa cung vốn là đối tượng chú ý của thế nhân, hiện lại có đoạn điển cố này, người trong đạo môn thiên hạ, ai cũng nghe đến đại danh "Diệu Hoa công tử" Nam Cung Thu Vũ. Còn bản thân gã, thì hình dung phong nhã, tuấn tú lạ thường, chính là kẻ đẹp trai khó có trên thế gian. Phàm người đã thấy qua tướng mạo của gã, đều tán thưởng không thôi. Ở Diệu Hoa cung người đẹp đầy rẫy, việc một nam tử như gã lọt vào nơi này, diễm phúc đó nếu so được, e rằng cũng chỉ có đương kim hoàng thượng.

Chỉ là, vô luận người khác hâm mộ thế nào, hạnh phúc khoái hoạt hay không, chỉ có bản thân gã tự biết. ở trong đám nữ tử hình như đã quên đi thân phận nam nhân của gã, cũng chưa chắc khoái nhạc như trong tưởng tượng.

Mấy ngày này, lẫn lộn với đám sư huynh của Thượng Thanh cung, Nam Cung Thu Vũ cảm thấy cử chỉ ngôn hành của bản thân hết sức thống khoái thư sướng, cả tinh thần lẫn con người đều trở nên đặc biệt tốt. Chẳng hạn, sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng, vị Diệu Hoa công tử đã rời giường, sau khi đổi y phục rửa ráy thì đi du ngoạn quanh La Phù sơn thần vụ mênh mang.

La Phù sơn sáng sớm, tắm mình trong một màn vụ khí mờ mờ. Lúc này chính là giữa giờ dần, phía trời đông chỉ có là một vũng sáng nhàn nhạt, trời tây vẫn chìm trong sắc tối u ám. Dường như thần linh chưởng quản màn đêm, vẫn còn bồi hồi ở đó, không nguyện rời đi.

Khí núi ban đêm, tựa hồ còn chưa tan hết, từng phiến lá, ngọn cỏ đều đẫm sương. Sơn lộ trước mặt vẫn còn từng đoàn thần vụ trắng đục vấn vít, khiến Nam Cung Thu Vũ tản bộ sớm, chỉ nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi chừng mười mấy bước.

Không giống với các đạo hữu vẫn còn đang trong mộng, hiện tại trong khu rừng tre bên đường, tiếng chim đã ríu rít. Sương mù dày đặc, khiến tiếng ca xướng của chim chóc trong rừng, truyền vào trong tai dường như có chút không chân thật.

Hít thở không khí thanh tân pha lẫn hơi nước trên núi, Nam Cung Thu Vũ bất giác tán thưởng:

"La Phù sơn đúng là khác biệt. Cả không khí cũng trong sạch thế này!"

Trong lòng vị nam đệ tử Diệu Hoa cung này, trong Ủy Vũ sơn nơi gã tu luyện, trong không khí dường như có thoảng mùi phấn sáp.

Ngay khi vị đại sư huynh Diệu Hoa cung tản bộ trên sơn đạo, tận hưởng La Phù thần cảnh thanh tân sảng khoái, thì bỗng nghe trong sương mù dày đặc phía trước, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Thanh âm cước bộ này, ước chừng ngoài ba chục bước, nhưng thính giác của Nam Cung Thu Vũ hơn hẳn người thường, tuy cách bởi sương mù, tiếng chân nhẹ nhàng khó phát hiện này vẫn vang lên rõ ràng trong tai gã.

Đi một mình trên sơn đạo nãy giờ, lần đầu gặp phải người khác, Nam Cung Thu Vũ mỉm cười, lòng nghĩ:

"Đúng là người đi sớm, còn có người sớm hơn. Không ngờ có ai còn dạy sớm hơn cả ta nữa".

Sáng sớm thanh tịch thế này, có thể trên sơn đạo tịch mịch gặp được người, khiến Nam Cung Thu Vũ trong lòng cảm thấy có vài phần thân thiết khó hiểu. Nghe bước chân đã gần, y liền tránh sang bên, chuẩn bị cất tiếng chào, nhường đường cho người đó đi qua.

Dần dần, tiếng bước chân càng gần. Ngay khi thân hình người đến xuất hiện từ trong sương mù, thì vị nam tử tuấn mĩ vốn đã đứng nghiêm chỉnh bên đường, bất ngờ như gặp phải sét đánh, nhất thời đứng ngẩn ra:

"Ta, ta gặp tiên sao?"

Nơi ánh mắt của Nam Cung Thu Vũ nhìn đến, từ trong sương mù trắng đục, xuất hiện một nữ tử bạch y dáng mạo thanh tú như mai như tuyết, tay khoát một cái giỏ trúc, chân bước nhẹ nhàng, đi về hướng từng tre bên đường...

Nam Cung Thu Vũ không biết đã thấy qua bao nhiêu mỹ nhân, nhưng vừa thấy nữ tử xuất hiện từ sương khói này, lập tức đứng ngẩn ra tại đương trường. Núi xanh biến mất, tiếng chim biến mất, sương mù biến mất, cả thiên địa càn khôn trước mắt, phảng phất chỉ có vị thanh linh tiên tử mỏng mảnh như khói đó.

Còn vị tiên tử đó, thấy gã cứ đứng nhìn mình chằm chằm, nhất thời có chút xấu hổ, yểu điệu cúi đầu, nhẹ nhàng như khói lướt qua cạnh gã...

Đợi khi công tử đẹp trai thất hồn lạc phách này hồi thần lại, thì phát hiện trên sơn đạo trước mắt, sớm chỉ còn sương mù vương vương, người đã lẩn khuất.

Diệu Hoa công tử mong muốn gặp lại tiên nhan, vội vận tuyệt kỹ bổn môn "Niếp vân bộ", nhanh chóng truy theo mấy chục bước. Thế nhưng, vô luận gã tìm kiếm thế nào, cũng không thấy được chút dấu tích của người kia.

Lúc này, thần vụ đã mờ dần, trời đông đã bừng lên bong bóng bạch sắc. Phóng mắt nhìn, chính là sương trôi lững lờ trong rừng, đá xen mây. Trong màn bồng bềnh đó, nổi lên vài bụi hoa dại khoe hương.

"Vừa rồi, chỉ là một trường mộng sao?"

Diệu Hoa công tử thẫn thờ, đứng bồi hồi trên sơn đạo hẹp, cứ tự lẩm nhẩm hỏi mình.

Tạm bỏ qua vị khách đẹp trai này, lại nói đến Thiên điểu nhai trên Bão Hà phong trong sáng sớm.

Trên vuông đá cạnh Tụ Vân đình, một vị thiếu niên thanh tuấn đang múa kiếm trong màn sương bàng bạc. Trên ghế đá trong đình, một vị thiếu nữ y phục thướt tha, tràn đầy hứng thú theo dõi thiếu niên múa kiếm.

Lúc này, nếu chú ý nhìn, thì sẽ phát hiện trên sơn thạch vào nhai ở tây nam vuông đá, có viết mấy chữ lớn màu đỏ:

"Khách đến dừng chân".

Đây là Thiện Sự đường mấy ngày trước đặc biệt phái người đến viết.

Vào lúc này, một vị nữ tử y phục trắng đơn giản, đang từ cửa nhai tiến vào vuông đá. Thấy nàng đến, người thiếu niên đang múa kiếm chợt ngừng lại, nhìn nàng cười nói:

"Cực cho Tuyết Nghi rồi. Sớm thế này đã đi vào núi hái thuốc".

"Tỉnh Ngôn khách khí rồi, không có gì. Tam Diệp Thanh này thông huyết bổ gân, chỉ khai hoa vào ban đêm. Vừa thấy ánh sáng, hoa liền tàn úa. Nếu muốn hái nó, chỉ đành phải dậy sớm".

"Thì ra như thế! Nói đến cũng là Quỳnh Dung ham chơi, lại một mình trốn đi chơi đùa. Kết quả, lần này lại bị dập mặt. Ai..."


Nghĩ đến vị tiểu muội muội không chịu nghe lời này, thiếu niên lắc đầu cam chịu.

Nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, Tuyết Nghi mỉm cười, nói:

"Không dám trì hoãn Tỉnh Ngôn luyện kiếm. Tôi vào nhà trước, xem Quỳnh Dung muội tỉnh giấc chưa".

"Ừ. Phải rồi,"

Thiếu niên đáp một tiếng, bỗng như nhớ đến gì đó, lên tiếng gọi Khấu Tuyết Nghi đang định tiến vào nhà.

"Tỉnh Ngôn có chuyện gì?"

Thời gian bên nhau đã lâu, hiện tại Khấu Tuyết Nghi cũng không còn hễ mở miệng là xưng "Đường chủ" nữa.

"A...cũng không có gì. Chỉ là muốn nói, Tuyết Nghi gần đây, càng lúc càng xinh đẹp!"

Miệng buông lời tán thưởng, Tỉnh Ngôn trong lòng nghĩ, việc Tuyết Nghi càng lúc càng xinh đẹp, e rằng có liên quan đến linh khí thiên địa kéo đến mỗi lần y tu tập Luyện thần hóa hư. Chỉ bất quá, chỗ công lao này thì không tiện lên tiếng.

Nghe Tỉnh Ngôn khen ngợi, Khấu Tuyết Nghi cười e thẹn, cúi đầu đáp khẽ:

"...Đường chủ lại chọc rồi".

Nói xong, xách giỏ tre, bước chân có chút hoảng loạn đi vào nhà. Sau đó, bên trong căn nhà, lại vang lên tiếng hỏi thăm buổi sáng đặc biệt của Quỳnh Dung.

"Hì...Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi vừa rồi hình như xấu hổ đó..."

Cứ Doanh cười hì hì chọc ghẹo thiếu niên.

"Vậy sao? Ta lại nhìn không ra. Chỉ là dung mạo Tuyết Nghi xinh đẹp, ta cũng là cho cô ấy biết thôi. Đúng rồi Cứ Doanh, mấy ngày nay cô không cần đến Úc Tú phong tu tập, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đem pháp nhân an thần dưỡng khí mà ta biết, chỉ dạy lại cho cô. Thuận tiện, cô cũng giúp ta xem chừng Quỳnh Dung một chút, chớ để nó chạy khỏi Thiên điểu nhai quậy phá".

"Được!"

Dường như cùng lúc với câu đối đáp sau cùng giữa hai người, tiểu nữ oa ở trong phòng đang bị đắp thuốc, bỗng phát ra một tiếng gào lớn vang tận mây xanh...

Năm ngày sau cái hôm Diệu Hoa công tử gặp tiên trên sơn đạo, đạo môn thịnh điển "Gia Nguyên hội" cả thiên hạ chú ý, cuối cùng đã chính thức khai mạc ở đông nam tiên cảnh nhân gian.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.