Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 47: Bẫy rập




A cơ man mặc xong quần áo, trở lại thành một vũ cơ xinh đẹp. Nàng dùng ngón tay chạy vuốt lại mái tóc dài, lơ đãng nói:
- Ngươi muốn chạy trốn không?
Đột nhiên nghe được câu này, Trần Tiểu Thiên không thể tin vào tai mình:
- Cái gì?
- Muốn chạy trốn không?
A cơ man ra hiểu:
- Lúc này có thể rời đi.
Trần Tiểu Thiên trong lòng nóng lên:
- Làm sao trốn?
Cửa lao bị khóa sắt khóa, chẳng lẽ thủy lao có đương thông đi ra ngoài?
A cơ man cầm lấy bình mang cơm, từ đáy bình lấy ra một cái chìa khóa, thoải mái mở cửa lao ra.
- Phía ngoài không có khóa, chỉ cần thuận đường nay đi là được rồi. Lúc này bọn chúng đang ngủ, cẩn thận một chút, sẽ không có ai phát hiện
Trần Tiểu Thiên cẩn thận đẩy cửa lao, trước mắt là một cái địa đạo quanh co khúc khuỷu, chỗ quẹo của có một tấm khoang ánh sáng không rõ la thông hướng phương nào. Hắn đi hai bước, phát hiện A cơ man vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Đi a.
A cơ man lắc đầu:
- Ta không đi.
- Tại sao?
Trần Tiểu Thiên không cho mình là một thiên sứ vô cùng thiện lương, nhưng người thiếu nữ này đã cùng mình trai qua quan hệ xác thịt, mới vừa rơi còn ái ái ân ân, hiện giờ cứ như vậy mà vỗ vỗ cái mông rời đi, để nàng một mình ở lại địa lao này, thì Thật là điều mà một nam nhân không thể làm được.
- Ta dẫn cô cùng đi. Đừng lo lắng, ta nuôi được cô mà.
Mặc dù Trần Tiểu Thiên lúc này người không có xu nào, thậm chí còn mang thân phân đầy tớ cho người khác, nhưng khi nói ra lời này, hắn tự tin mười phần.
A cơ man quơ quơ bắp chân, cái chuông trên mắt cá chân lập tức phát ra một chuỗi tiếng đông giòn vang:
- Chuông này không lấy ra, để cho bọn chúng nghe được, ngay cả ngươi cũng đi không được. Hơn nữa thương quán trông chừng ta rất kỹ, nếu như ta cũng chạy trốn, bọn chúng nhất định sẽ tìm kiếm toàn thành. Nơi nào cũng là người của bọn chúng, chỉ cần trốn một cái là sẽ bị bọn chúng bắt trở lại ngay.
- Không được!
Trần Tiểu Thiên cố chấp thuyết:
- Ta không thể để một mình cô ở lại đây!
- Hay là ngươi đi trước đi, ra đến bên ngoài rơi nghĩ biện pháp cứu ta.
Trần Tiểu Thiên suy tư chốc lát, quả quyết nói:
- Ta đi một mình vây! Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tới cứu cô!
Dưới chân, nham thạch vừa lanh lại vừa cứng, cũng may giầy Trần Tiểu Thiên đã sớm mất, chân không đi ra không phát tiếng đông nào. Hắn vịn vách đá, vô cùng cẩn thân đi ra sơn động.
Mặt ngoài động khẩu chính là nhà đá trẻo đầy hình cụ, lúc này bên trong không có một bóng người. Gã Tôn mặt thẹo không biết chui tới nơi nào, không chứ phòng bị. cửa nhà đá không khóa, Trần Tiểu Thiên nhẹ nhàng đẩy ra, trước mắt là một đình viện do nhũng mảnh đá xanh trải thành, ánh trăng chiếu lên trên đó phảng phất như một tầng nước chớp động.
Đứng ở trên thềm đá, Trần Tiểu Thiên có chút không tin là mình có thể dễ dàng trốn thoát như vậy. Hắn thầm mắng một tiếng, bọn này đúng là phế vật! Phòng giam mà làm thành như vậy, không có ai chạy trốn mới kỳ quái!
Đang khi Trần Tiểu Thiên bước chân vào đình viện, sau lưng nghe "Băng " một tiếng, truyền đến tiếng dây cung chấn động không khí. Một mũi tên nhọn từ tường cao bay nhanh va mạnh xuống, xuyên thấu bắp chân của hắn.
Một gã hán tử thủ hạ của Qua Long đứng ở trên tường, cầm cung tiễn cao giọng hô:
- Qua lão tam! Có đầy tớ chạy!
Cửa phòng đóng chặc đột nhiên mơ toang, Qua Long, Tôn mặt thẹo, còn có một gã khác xế chiều bắt hắn đồng thời nhảy ra. Tôn mặt thẹo quơ một thanh liêm đao, cất giọng the thé:
- Đừng để cho tên nô tài này chạy!
Trần Tiểu Thiên một tay án lấy bắp chân, quỳ rạp xuống đất. MŨi tên dài xỏ xuyên qua da thịt ở bắp chân hắn, đau thấu tâm phổi. Tôn mặt thẹo sải bước đi lên, một cước đá ngã Trần Tiểu Thiên, dẫm ở lưng hắn. Người Trần Tiểu Thiên nặng nề đụng trên mặt đất, xương sườn gãy đã khép lại truyền đến một trận đau nhói. Trong cành huyên náo, hắn thấy một thân ảnh nhỏ khoác áo hồng từ đường hang đi ra ngoài. Chuông bạc ở mắt cá chân A cơ man nhẹ nhàng vang lên, trên mặt mang vẻ chế nhạo và khinh thường.
Trần Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi:
- Tại sao?
Trần Tiểu Thiên còn chưa biết bản chất của cái thế giới này là gì, nhưng hắn không phải người ngu. Hắn có thể dễ dàng chạy ra khỏi lao tù như vậy chỉ có một nguyên nhân là bọn chung cố ý làm cho hắn chạy trốn. Mở cửa lao, A cơ man không phải là giúp hắn, mà là đồng mưu của bọn chúng. Nhưng Trần Tiểu Thiên không rõ, bọn chung phí sức và tốn thời gian đem hắn bắt lại, dùng nghiêm hình đánh đập, khiến cho hắn thừa nhận là đào nô, tại sao lại cố ý để cho hắn chạy trốn?
- Bởi vì... dạng người như vậy họ mới có lý do giết chết ngươi.
A cơ man nhẹ nhàng đi tới:
- Ngươi nên biết, ở trong thương quán, đầy tớ không phải có thể tùy ý giá hại, nhưng đầy tớ chạy trốn thì ngoại lệ.
Nhìn trừng vào vũ cơ sáng rỡ này, răng Trần Tiểu Thiên nghiến chặt bất cả máu tươi.
A cơ man cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Ta hận nhất những thứ nam nhân như các ngươi. Các ngươi hạ lưu giống như chó hoang ven đường, tham lam giống như ngột ưng ăn xác thối, hèn hạ chẳng khác gì lão thử.
Trần Tiểu Thiên nghiến răng:
- Vậy ngươi vừa rồi tại sao lại làm như vậy? Là bố thí sao? Dùng thân xử nữ của người bố thí cho một người sắp bị ngươi hại chết?
- A!
Tôn mặt thẹo quay đầu nhìn A cơ man chằm chằm:
- Ngươi, con tiện nhân này "
- Đứa ngốc, một chút máu gia thi lừa gạt được ngươi rơi. Ngươi cho răng nơi này sẽ có xử nữ sao?
A cơ man cao hứng vỗ tay:
- Hmm, nhìn bộ dạng ngươi rút lui ra lúc đó, ta thật là vui và tức cười.
Tôn mặt thẹo còn muốn nói tiếp, Qua Long ở phía sau gào to:
- Mặt thẹo! Còn chờ cái gì! Giết hắn rồi!
- Được!
Tôn mặt thẹo giơ liêm đao lên, hướng vào sau cổ Trần Tiểu Thiên bổ tới.
Trần Tiểu Thiên bị hắn dẫm ở dưới chân bỗng nhiên vặn người qua. Chân phải Tôn mặt thẹo dẫm ở trên lưng hắn trượt ra ngoài, tiếp theo đó dưới bụng tên này nhói đau, bị một vật thể bén nhọn xuyên thấu ổ bụng.
Tôn mặt thẹo mở to mắt. Trong mắt hắn, cái tên vô luận là thương nhân chán nản hay là tên khất cái gặp phải ở hiệu cầm đồ nay yêu hẹn như người nhà quê, nhưng không ngờ chính cái tên người nhà quê này đã dễ dàng rút mũi tên từ bắp chân ra, đem mũi tên rỉ máu đó đâm vào trong bụng mình.
Tôn mặt thẹo thân thể lắc lư một chút, liêm đao trong tay rơi xoàng xuống đất.
Trần Tiểu Thiên kéo bắp chân bị thương đứng dậy, ra tay một phát đã bắt được cổ áo Tôn mặt thẹo. Mặt hắn không chút thay đổi cầm mũi tên lần nữa rút ra rồi đâm vào bung Tôn mặt thẹo, vừa rồi nếu Trần Tiểu Thiên đã cố nhịn đau chuẩn bị, len lén rút mũi tên ra, giấu ở trong tay. Hắn thiếu chút nữa đã đau ngất đi, nhưng dù cho đau đớn thế nào, chuyện này hắn vẫn phải làm.
A
Tôn mặt thẹo mềm nhũn nằm trên bả vai trần Tiểu Thiên, con ngươi trợn ngược, lộ ra màu trắng như cá chết. Nụ cười chế ngạo trên mặt A cơ man đọng lại, kìm lòng không đậu thối lui một bước...
Trần Tiểu Thiên lạnh như băng cầm mũi tên lên, rồi không một chút thương tiếc đâm thọc từng nhát một vào bụng Tôn mặt thẹo. Nửa người của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, vết thương trên bắp chân cũng máu thịt mơ hồ.
Trần Tiểu Thiên tái diễn động tác đâm thọc, đối với máu tươi đầy người không chút nào để ý. Một luồng khí âm hàn xuyên vào huyệt Thái Dương, hắn biết cái tên hán tử mặt thẹo này đã chết.
-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.