Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 43: Địa lao




Trần Tiểu Thiên cảm giác mình rất oan uổng. Lúc ấy dưới đài số người vây xem không có tám trăm cũng đến năm trăm, so với hắn ngốc hơn còn có khối người. Thật ra thì với loại người thời đại phóng khoáng như Trần Tiểu Thiên này, nam nhân hiện đại là phải tiếp nhận những tiết mục tiêu khiển của người lớn thường xuyên mà nói thì vô luận là kiến thức uyên bác, hay là năng lực điều khiển bản thân vượt xa so với nam nhân thế giới này. Nói khác hơn, hắn đã chai sạn với các kiểu các dạng mỹ nữ hay các chiêu trò kích dục kỳ quái. Chỉ bất quá, thiếu nữ này có vũ kỹ quá mức siêu quần, điều đó mới khiến cho Trần Tiểu Thiên có chút thất thố.
- Cơm không còn nữa.
Thiếu nữ chỉ các tô chén bể tan tành, sau đó đưa binh nước tới:
- Còn thừa lại chút nước.
Trần Tiểu Thiên nhận lấy bình nước:
- Đây là địa phương nào?
- Là địa lao của thương quán. Những đầy tớ mới mua được cũng bị giam ở chỗ này.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Tên nô lệ bỏ trốn bọn chúng nói bắt về có phải là ngươi?
Trần Tiểu Thiên không giải thích được với nàng gì hơn. Hắn tức nghẹn lời, suýt bị dây thừng xiết phá cổ tay. Trong lòng hắn trăm mối hân không có cách giải, làm sao tự nhiên lại người ta biến thành đạo nô (nô lệ bỏ trốn) vậy? Thiên hạ lam gì có chuyên trùng hợp như thể?
Trần Tiểu Thiên đem những gì mình gặp phải vô thức nói cho thiếu nữ nghe, sau đó bực tức nói:
- Cho dù bọn đầy tớ chạy trốn có số lượng lớn thế nào, bọn chúng cũng không thể bắt ta cho đủ số a!
Nhưng thiếu nữ hiểu nguyên do rõ hơn hắn:
- Không sai, kẻ bọn chúng muốn bắt chính là ngươi.
Đang uống nước, Trần Tiểu Thiên sặc một ngụm:
-Hả?
- Ta ở chỗ này đã gần một năm rồi, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có đầy tớ có thể bỏ chạy đi qua nơi này.
Trần Tiểu Thiên sửng sốt, ý thức được mình bị cho vào tròng, chứ không phải bị ngộ nhận là đào nô đơn giản như vậy.
- Ngươi nghĩ, nếu như ngươi làm nghề buôn bán nô lệ, tình cờ gặp phải một kẻ nhà quê mới vừa gặp cướp ra, lại còn ngu ngốc nữa, thì ngươi sẽ làm sao?
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- Ta rất ngu sao?
Thiếu nữ chau mũi chu môi:
- Không ngốc làm sao có thể nghèo như vậy được?
Trần Tiểu Thiên vừa trút bớt giận, lập tức căm phẫn ngay. Chỉ vì hắn trông giống một kẻ nhà quê gặp rủi ro, đám người này liền bắt hắn lại, biến thành một tên nô lệ đem bán đi. Đây là cái thế giới gì vây?
- Không ngờ có kẻ cả gan làm loạn như vậy, có còn coi vương pháp ra gì không?
Thiếu nữ kỳ quái nhìn hắn:
- Cái gì là vương pháp?
- À... Chính là luật pháp... Chế độ... Nhân quyền...
Ở cái thế giới này rất khó giải thích cái gì là luật pháp hoặc là nhân quyền, cuối cùng Trần Tiểu Thiên bỏ qua:
- Ai, ngươi trông giống người ngoại tộc, nói ra ngươi cũng không hiểu.
Thấy Trần Tiểu Thiên có vẻ chán nản, thiếu nữ nở nụ cười:
- Ta biết. Chính là lênh của đế vương ra phải không. Có lẽ ở chỗ khác có, nhưng nơi này thì không. Nhược nhục cường thực, kẻ mạnh quyết định tất cả, đó là nguyên tắc ở đây.
Trần Tiểu Thiên nở nụ cười khổ, hắn cho là nơi này đã là nội lục lục triều, thì ra vẫn còn là vùng đất hoang dã.
Có lẽ hai người ai cũng nghĩ đến chuyên riêng: của mình, nên ai cũng trầm mặc một hôi mà. Trần Tiểu Thiên hơi:
- Cô tại sao ở chỗ này?
- Ta bị bọn chúng mua được.
Trần Tiểu Thiên nhìn thiếu nữ đeo đầy châu báu tinh xảo này, nói như mếu:
- Bọn chúng vận khí thật tốt.
Thiếu nữ vuốt ve mai tóc màu xanh:
- Ta tên là A cơ man Ba Na, mọi người gọi ta là Man nhi.
Trần Tiểu Thiên chấn tác tinh thần:
- Ta tên là Trần Tiểu Thiên.
- Trần Tiểu Thiên...
Thiếu nữ dùng mồm miệng trúc trắc đọc lại tên của hắn, sau đó hỏi:
- Thương thế của ngươi ra sao rồi?
Trần Tiểu Thiên khẽ co duỗi tay chân. Trừ một xương sườn bị gãy, gần cốt chỗ khác không có gì đáng ngại, chỉ co điều là những vế thương ngoài da bị nước bẳn ngâm lâu như vậy, Trần Tiểu Thiên lo lắng vết thương sẽ nhiễm trùng. Nhưng ở nơi này không có penicilin, cũng không có những chất kháng sinh khác, nhiễm trùng là hình thức xui xẻo đến tân cùng nữa rồi.
- Có khỏe không.
Trần Tiểu Thiên dùng đầu ngón tay đụng chạm một chút vào dấu vết giữa cổ, theo bản năng liếc mắt vào bộ ngực của Man nhi một cái. Một dây chuyền thật dài từ giữa cổ rũ nàng xuống, màu vàng ánh lên giữa thung lũng nằm giữa hai đồi tuyết trắng, lấp lánh lạ lùng.
A cơ man cười run rẩy kéo áo ngực, làm động tác che vén, lấp kín chỗ thịt trơn trắng lộ ra trước ngực:
- Không có nữa đâu.
Trần Tiểu Thiên giống như quái thúc thúc bị một tiểu la ly chòng ghẹo đùa bỡn, lúng túng dời ánh mắt đi.
A cơ man nhìn hắn đỏ mặt, bỗng nhiên nói:
- Ngươi rất giống một người...
- Người nào?
A cơ man không trả lời, phía ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tôn mặt thẹo vẻ mặt âm trầm mở cửa bước vào, nói với A cơ man:
- Qua lão tam gọi ngươi.
A cơ man không ở miệng, đứng dậy đi ra cửa lao. Tôn mặt thẹo hung hăng nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên một cái, mắng:
- Nô tài chết bầm!
Sau đó "Phanh" một cái, đóng cửa phòng giam lại.
Ngoài cửa lao là một cái hang dài, vòng eo tuyết trắng của A cơ man nhẹ nhàng uốn lươn ở trong bóng tối, cước bộ ôn nhu phảng phất như bước theo vũ đạo. Rẽ vào một chỗ ngoặt, thân ảnh của nàng biến mất.
Trần Tiểu Thiên có chút thẫn thờ thu hồi ánh mắt, sau đó đánh giá chỗ ở của mình. Đây là một cái hang thiên nhiên, có bốn thước sâu, cửa động dùng cửa gỗ to bằng cánh tay bịt lại. Hắn thử đẩy một chút, phát hiện những thứ gỗ này vô cùng bền chắc, bằng lực lượng của mình căn bản không thể nào đẩy mở ra. Phía dưới hang chính là thủy lao mới vừa rồi hắn ở dưới, nơi đó nước chảy vô cùng chậm chạp, cho dù có khe hở, cũng không thể lớn đủ hắn chui đi được.
Nước trên người từ từ khô. Mới vừa rồi cùng A cơ man nói chuyện, hắn quên những đau đớn do vết thương truyền đến. Nhất là xương sườn ty gãy kia, hô hấp ra vào phảng phất như đâm vào phía dưới lá phổi.
Trần Tiểu Thiên lần bóp chỉnh sửa rẻ xương sườn, hàm răng cắn chặc. Hắn tin vào khả năng mau lành vết thương của mình. Hắn không biết những người đó tại sao gọi A cơ man tới. Nhưng qua ánh mắt của Tôn mặt thẹo, hắn dự cảm một chuyện bất tường sắp xảy đến.
Chẳng biết tại sao, Trần Tiểu Thiên nhớ tới nữ đầy tớ đã qua rồi cái tuổi thanh kia, sắc đẹp nàng ta đã điêu linh rồi. Thời điểm nàng còn trẻ, chắc chắn là đẹp như A cơ man vậy.
Trong địa lao không phân biệt được thời gian, nhưng cái lạnh ngày càng kéo đến, hơn phân nửa hiện giờ đã là đêm khuyết rồi. Ở vào khốn cảnh như vậy, Trần Tiểu Thiên đầu óc thanh tĩnh dị thường. Không khí lạnh như băng xuyên vào thân, bị luồng xoáy khí trong đan điền chuyển hóa một cách chậm rãi, phảng phất mãi mãi không ngừng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.