Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 40: Chính là một cái tình cảm nảy sinh




Trên đường đi, Đằng Hải gặp khá nhiều yêu thú, đa phần là yêu thú cấp 5. Xử lý cũng tạm gọi là đơn giản.
Nếu như nói Đằng Hải đủ mạnh để đi một mình thì giờ đây, mang theo Tiểu Kì càng khiến hắn cảm giác như mang theo một quả tạ vàng.
"Thiên Long, ta nghĩ con nhóc này quá tạ rồi, có lẽ để cho yêu thú ăn là nhanh nhất" - Đằng Hải nói bên trong thần thức
Thiên Long nghe thế, liền khuyên can Đằng Hải:
"Ngài đừng làm vậy, con bé này sau có thể dùng làm nhiều việc lắm, ngài cứ giữ lại đi..."
Đằng Hải nghe càng không lọt tai, cứ như bản thân đang bị bán đứng, hắn hỏi:
"Vậy rốt cuộc nó dùng để làm gì?"
Vốn lúc đầu ở ngay tại làng, Thiên Long đã thấy Tiểu Kì có tư chất tốt, liền dặn Đằng Hải thu nhận, cuối cùng hắn lại hiểu sai ý.
"Ngài nghĩ xem, ngài muốn dùng ngũ hành trận thì phải mất nhiều sức lực và lúc ấy ngài cần một người bên cạnh để bảo vệ, lúc này không phải cô nhóc đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất sao?"
Đằng Hải nghĩ cũng đúng, nhưng hắn lại nghi ngờ, hắn nói:
"Nhưng nếu con nhóc phản bội ta thì sao?"
"Vậy nên ngài mới phải trở thành người quan trọng của con nhóc ấy, thế mới không bị phản bội" - Thiên Long nói
Liền Đằng Hải cũng cho qua, tìm cách để nâng cao tu vi cho Tiểu Kì, lại chăm sóc kĩ như là một ca ca tốt vậy, hắn chính là có tư chất làm ca ca,
Tiểu Kì được hắn chăm sóc vậy, không muốn phụ lòng hắn liền ra sức luyện tập, bồi dưỡng cơ thể đồng thời giúp đỡ hắn.
Cứ như vậy trong bọn họ lại nảy sinh ra một thứ tình cảm ẩn dật vậy, dù Đằng Hải không cảm giác được nhưng hắn lại đang tự tạo bản thân thứ tình cảm ấy.
Đêm hôm đó, cả hai đều ngủ trong rừng, Tiểu Kì cũng đã mệt, liền nằm sát Đằng Hải mà đánh một giấc li bì. Đằng Hải nhìn mặt con bé như vậy, hắn bỗng lấy tay xoa đầu cô.
Hắn bỗng nhận ra, liền bỏ tay ra khỏi, trở vào thần thức. Bên trong thần thức Thiên Long đã chờ sẵn, nó hỏi:
"Ngài đây là đã cảm nhận được gì rồi?"
Đằng Hải nghe không hiểu, liềm hỏi lại:
"Cảm nhận cái gì, ngươi nói lung tung gì vậy?"
Đằng Hải dường như hắn không cảm nhận được gì, vốn là bởi đã quá quen với nó, trở thành một thói quen.
"Ngài chính là đã chiếm được tình cảm của Tiểu Kì rồi, ngài cảm nhận được không?" - Thiên Long nói
Đằng Hải lập tức phản bác lại:
"Cảm nhận được chính là một quả tạ ngàn cân, đến giờ mới được cõ võ đạo cảnh bậc 3"
Thiên Long nghe vậy, liền chế diễu hắn:
"Ngài chính là một cái coi thường người khác, chính như thế ngài mới mất đi tất cả, mất đi chính mẹ mình..."
Lập tức Đằng Hải gắt lên, hắn quát:
"NGƯƠI IM MIỆNG VÀO! Nếu không phải do ta lúc ấy còn quá yếu nên mới không đánh được chúng sao? Giờ ta hấp thụ lấy Bắc Thành, lập tức sẽ có được sức mạnh để trả thù, giết vào Thiên sát!"
Thiên Long chính là biết Đằng Hải đã bị thù hận che mờ con mắt, trở nên coi trời bằng vung mạng người như cỏ rác. Chính là đang tự hủy hoại căn cơ vốn có của bản thân.
Thân là hồn linh chính là sẽ phải khiến hắn cải tà quy chính, nhưng giờ pháp lực không còn nhiều, phải nhờ tới Tiểu Kì.
Thiên Long liền nối một sợi tinh thần vào Tiểu Kì, nói:
"Tiểu Kì, ca của ngươi đã rơi vào ma đạo, ngươi phải giúp hắn thoát khỏi đó, giải bỏ hận thù sâu trong hắn..."
Tiểu Kì liền bật dậy, ngạc nhiên bởi giọng nói đó, Đằng Hải lúc ấy không biết Thiên Long vừa nói với Tiểu Kì, liền hỏi:
"Muội sao thế, muội gặp ác mộng à?"
Nhìn thấy Đằng Hải, cô liền nằm lại xuống, nói:
"Muội không sao, nãy có muỗi đốt thôi, huynh cứ yên tâm"
Đằng Hải thiếp đi, còn Tiểu Kì nằm bên suy nghĩ:
"Người kì lạ đó là ai, rốt cuộc muốn thứ gì?"
Tiểu Kì suy nghĩ một hồi lâu, nhưng rồi cũng thiếp đi cho đến sáng hôm sau.
Ngay sáng sớm, Đằng Hải đã dậy trước, hắn chạy ra hồ nước, liền hất nước vào mặt để tỉnh. Liền tiếng hét của Tiểu Kì từ xa vọng tới, dù biết là cũng không liên can gì bản thân nhưng cơ thể hắn lại cứ như tự động di chuyển, chạy thẳng về.
Mới dậy, Tiểu Kì không thấy Đằng Hải đâu liền định đi tìm, mới đứng dậy thì đã đụng mặt một con yêu thú cấp 8, đó là con Bạo Long lục sắc to đến khoảng hai mươi thước.
Nó vốn là có hàm to, thấy Tiểu Kì ngay lập tức đã dùng hồn kĩ Bạo Không Nha, liền định cắn một đạo phá không.
Liền vừa cắn, Đằng Hải đã bế Tiểu Kì chạy đi. Cắn không thấy người, nó nhìn một lúc đã biết vị trí của Đằng Hải ở đâu, lập tức đuổi theo.
Với tốc độ của nó, chẳng bao lâu đã bắt kịp Đằng Hải, liền cắn tiếp cái nữa, khiến không gian rung động, Đằng Hải né được nhưng lại bị ảnh hưởng, ngã xuống,
Nó đuổi tới nơi, Tiểu Kì cũng sợ hãi, nắm chặt lấy tay Đằng Hải. Thấy thế Đằng Hải đẩy Tiểu Kì ra đằng sau, nói to:
"CHẠY ĐI!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.