Tiên Linh Song Nguyệt

Chương 46: Một Chữ Duyên




Nam Vực Thiên Diệt
Có người đang đau đầu, có kẻ lại ung dung. Vô Song Nguyên Tôn đang sứt đầu mẻ trán, vò đầu bứt tai tại Đông Vực Bạch Nguyệt thì Thiên Kiệt bên này đang rất nhàn nhã.
Nhìn Ma Thú tu vi Tiên Hoàng với ánh mắt khinh miệt, bễ nghễ như kẻ bề trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé dưới đất.
Cảm giác thấy ánh mắt run sợ của Ma Thú, Thiên Kiệt càng được đà làm tới. Cánh tay nâng Thanh kiếm băng hoa mỹ khéo chỉ lên trời, dao động linh lực khiến bầu trời tạo ra vô số hoa tuyết bay múa, nhiệt độ giảm nhanh một cách chóng mặt. Dần dần hiện lên một Thanh kiếm bằng băng linh lực khổng lồ hoa mỹ, quanh thân kiếm từng bông tuyết xoay vòng tạo thành những hoa văn phức tạp vô cùng đẹp mắt mà tinh xảo khiến ánh mắt mọi người rét run. Hoa mỹ đấy, đẹp đẽ đấy, nhưng mang cho người khác một cảm giác đông cứng cả linh hồn
Ánh mắt đỏ rực của con ma thú dần chuyển sang mờ nhạt dần.
Trốn... Một ý niệm hiện lên trong đầu nó, nhưng nó cảm giác như xung quanh nó có một lồng giam vô hình. Ám ảnh tử vong mãnh liệt hiện lên trong lòng. Nó rất sợ, nhưng đường đường là Vương giả một cõi, phong vân một đời tung hoành ngang dọc. Nó mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi xuống, điều động luồng linh lực khổng lồ trong người muốn mạnh mẽ phá tan cái lồng hư vô trên người nó. Toàn thân đen kịt dần trở nên đỏ rực, vô số gai nhọn trên người bành trướng, mọc dài ra, nhìn xa cứ trông như một con vượn có bộ lông con nhím đỏ rực.
Nhìn vẻ khẩn trương trong mắt ma thú tu vi Tiên Hoàng, Thiên Kiệt nín cười quyết trêu đùa nó một phen. Một luồng linh lực liên tục rót vào người hắn, dưới chân hiện lên một hoa văn bông tuyết lục giác, như ẩn như hiện, chậm rãi xoay tròn. Xung quanh lại hiện vô vàn bông tuyết xoay vòng xung quanh nhảy múa. Nhìn cứ như cả thế giới đang xoay tròn quanh thân hắn vậy.
Con ngươi ma thú co rút lại, nỗi bất an càng ngày càng lớn khi nó nhìn thấy hắn chậm rãi hạ kiếm xuống. Tất cả mọi cường giả có mặt đều nín thở,nhìn thanh kiếm đang chậm rãi hạ xuống.
Xoẹt
Thanh kiếm khổng lồ chợt động đậy, lao thẳng xuống, kéo theo tiếng đứt gãy của không khí đã gần như đóng băng. Nhưng..... Hướng đi của thanh kiếm không phải là nhằm vào ma thú, mà là lao thẳng đỉnh đầu của hắn khiến mọi người há hốc mồm, cằm muốn rớt xuống đất.
Bùm....
Thanh kiếm khổng lồ hoa mỹ kia vỡ tan thành vụn băng, đồ án hoa văn hình bông tuyết dưới chân hắn lao thẳng lên trời nổ tung như pháo hoa bằng bông tuyết rất đẹp mắt. Còn mảnh vụn băng vỡ của thanh kiếm khổng lồ lại thực chất hóa thành một bông hoa tuyết khổng lồ bằng băng dưới chân hắn.
_" Ha ha a. a. a. Cười chết ta mất, có kẻ bị dọa không nhẹ a. "
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, cằm muốn rớt xuống đất. Đùa. Đây là Tiên Hoàng hàng thật giá thật đấy, giỡn trên đầu cường giả bậc này, một tát là nát nguyên một tòa thành thị cao cấp đấy. Đùa kiểu này, e mạng ngươi quá dài sao? Ra vẻ thần bí, ánh mắt mấy tên hắc y nhân dần bình tĩnh lại, khóe môi nhếch lên tia trào phúng khinh miệt. Còn cường giả Vương Triều mặt như tro tàn, lắc đầu cười chua xót, thế cục đã định, khó trách số trời. Mắt Triệu Linh Linh đẫm lệ, vô lực ngồi bệt xuống đất nhìn theo bóng lưng kia. Hi vọng càng lớn, thất vọng càng đau. Thậm chí nàng còn sinh ra cảm giác hận, hận kẻ vô tri, tưởng mình là thánh nhân, nhưng cũng sinh ra chút chua xót. Dám khiêu khích,đùa bỡn cả cường giả Tiên Hoàng, không phải kì tài ngút trời thì là kẻ não vô nước. Nhìn bóng dáng trẻ tuổi kia, xem ra không quá ba mươi tuổi,tu vi đạt tới Linh Tướng đỉnh phong hoặc Tiên Vương -Thanh Đồng đã là kỳ tài ngút trời rồi. Chỉ tiếc đầu óc không bình thường, nếu được bồi dưỡng sẽ trở thành Vương giả lục địa này, Tương lai trùng kích Tiên Hoàng cảnh, rời đi Thánh Thành rất cao.
Haizzz.
Nàng bất lực nhắm mắt lại, buông xuôi,chờ đợi cơn thịnh nộ giết chóc của Ma thú Tiên Hoàng cảnh. Nhưng..... Ngoài tiếng gió nhẹ lay và tiếng tim đập của mình ra, cảnh giận giữ trời rung đất sụp không hiện ra như tưởng tượng. Nàng khẽ hé mắt ra...
Đập vào mắt nàng là cảnh tượng không thể tin được. Thiên Kiệt nhẹ nhàng lăng không, đạp từng bước tới trước mặt Ma thú dang đứng im không nhúc nhích. Một tay ôm thân thể lung linh xinh xắn nhỏ nhắn trong ngực, một cánh tay còn lại nhẹ nhàng điểm lên trán con ma thú.
Miệng khẽ lẩm nhẩm:
_"Vô Ảnh Trảm. "
Lóe lên một cái biến mất trước ánh mắt tất cả mọi người. Để lại con ma thú với ánh mắt kinh hoàng, với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, rất nhanh bị đóng băng toàn thân rồi vỡ vụn như thủy tinh ầm ầm đổ xuống. Còn đám hắc y nhân đã mềm nhũn nằm xuống bất tỉnh dưới uy áp từ lâu. Ánh mắt vẫn mở thao láo mang theo sự kinh hoàng vô tận.
Nếu Phi Hành là đặc thù của Tiên Vương cảnh giới, Thuấn Di là đặc thù của Tiên Hoàng cảnh giới. Tất nhiên Lăng Không là đặc quyền của Tiên Đế cảnh giới, đạp tuyết vô ngân.
Tiên Hoàng so với Tiên Đế thì chỉ như con kiến với con voi mà thôi. Thật lâu sau khi Thiên Kiệt rời đi, Chấp Pháp Điện mới dẫn binh tới. Đập vào mắt mọi người là cảnh tượng kinh hoàng, máu, băng, lửa khắp nơi, vô số những hố to nhỏ sâu hoắm, đất đá cây cối văng khắp mọi nơi. Nhưng bắt mắt nhất vẫn là tòa băng hình cánh hoa tuyết to lớn xinh đẹp, dưới ánh nắng tỏa ra cầu vồng óng ánh đẹp mắt kia.
_" Tham kiến bệ hạ, thuộc hạ bất tài, hộ giá chậm trễ mong bệ hạ trách tội. "
Nghe thấy vậy đám người Triệu Thiên Long, Triệu Linh Linh và hai lão giả mới giật mình tỉnh lại. Triệu Thiên Long phất tay áo tỏ vẻ không có gì rồi lao nhanh tới lật tung núi băng vụn lên. Một lúc sau lão kích động cầm lên một viên Ma Hạch màu xám tro, có 7 vòng sáng màu đen xoay quanh. Cánh tay già nua liên tục run rẩy,tùy thời có thể đánh rơi viên Ma Hạch bất cứ lúc nào. Cả đám binh tướng cũng kích động không thôi, ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, tham lam. Nếu không phải viên Ma Đan đang cầm trên tay Đế Vương,rất có thể mọi người đã lao lên chém giết giành giật.
-" Ma Hạch cấp 7thật sự là Ma Hạch cấp 7.Ma Thú cảnh giới Tiên Hoàng. Trời ơi... "
Ma Hạch trung cấp, sau Linh Hạch một chút, nói đúng là nó xếp thứ 2 sau Linh Hạch của Linh Thú. Còn Tiên Hạch, Thần Hạch chỉ có trong truyền thuyết, ai giết nổi Tiên Thú, Thần Thú.
Đám binh tướng không dám nhìn chằm chằm vào viên Ma Hạch nữa, Đế Vương buồn vui lẫn lộn, dễ mang họa sát thân. Đám hắc y nhân nhanh chóng bị trấn áp giải đi. Triệu Linh Linh công chúa vẫn ngẩn ngơ ngắm bông hoa tuyết kia, cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Đến nỗi Triệu Thiên Long đến bên cạnh từ lúc nào nàng vân không biết. Triệu Thiên Long yêu thuơng vuốt nhẹ làn tóc nàng.
-" Linh Nhi, có phải có chuyện gì khó nói? "
-" Phụ Hoàng, ta muốn bảo quản bông tuyết này....."
Nhìn vẻ mặt con gái, lão sao không biết là nàng lòng xuân đã động chứ?.Nhưng người ta là tồn tại đỉnh cao của thế giới này,chỉ một công chúa nhỏ nhoi của Nam Vực cằn cỗi này còn chưa đủ tư cách làm nha hoàn cho cường giả Tiên Đế. Miễn cưỡng có thể làm thiếp cho cường giả Tiên Hoàng thôi. Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ hân cũng truy cầu anh hùng vậy.
Haizzz... 1 chữ" Duyên. "
Làm sao cho đáng một chữ duyên
Mong đây không phải giấc hảo huyền
Mong cho duyên kiếp kịp ghé đến
Một tấm thiệp hồng sẽ nên duyên!
( Mấy chap trước ta nhầm là ma thú cấp 6,ace thông cảm. Đọc xong cho cmt nhiệt tình phần bình luận và fb dưới truyện nhá.) ( Truyện có hay được hay không) ( có đi xa đến cùng hay không, cũng dựa vào 1 phần ủng hộ góp ý của các bạn. Hãy để lại cmt cho ta nhé, đừng im lặng, đọc rồi lặng im rời đi.)
......................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.