Tiên Linh Song Nguyệt

Chương 32: Diệu Linh Băng Tiên




Thủ Đô Băng Hỏa đế quốc. Một siêu cấp thành thị duy nhất của cả Nam vực. Vì vậy nó ồn ào và náo nhiệt nhất trong các siêu cấp thành thị. Nơi đây sẽ diễn ra Quần Anh hội 20 năm một lần, nên số lượng người di chuyển đến ngày một đông đảo, khiến sinh ý tăng mạnh, những quán ăn, nhà trọ chật cứng người. Cũng bởi vì cuộc tranh tài Nguyệt Phượng bảng. Mỹ nhân luôn được yêu thích, đó là lẽ thường tình. Ai chẳng mong muốn thể hiện để mơ ôm được người đẹp vào lòng chứ.
Tốp bốn người Thiên kiệt đang thong dong cưỡi trên phương tiên di chuyển đặc thù của Nam vực, một loại bọ cánh cứng sặc sỡ, di chuyển rất nhanh và êm như taxi thời nay vậy. Trong thành thị cấm dùng phi hành thú nên nó là lựa chọn tối ưu để di chuyển. Tuy nhiên Tiên Vương lại có đặc quyền phi hành trên không của tòa thành, vì chẳng ai quản nổi cường giả bậc ấy.
Nhóm người nhẩn nha cảm nhận sự to lớn và phồn hoa của siêu cấp thành thị. Muốn di chuyển quanh tòa thành không mất cả nửa tháng là không thể. Những kiến trúc cao lớn hùng vĩ, những con phố hoa viên tấp nập, dòng người di chuyển qua lại như thoi đưa, thật sầm uất.
Đi dạo phố với nữ nhân, dùng đầu gối cũng đoán được, mua sắm vốn là thiên tính của phái đẹp. Ba người líu ríu rủ nhau đi hết chỗ này chỗ kia, cái gì thích là mua, chất đầy cả mấy chiếc nhẫn không gian. Thật là, có dùng hết không mà mua lắm dữ, chỉ hận không mang hết cả cái chợ vào nhẫn nữa mà thôi.
_"Haha mấy vị cô nương xinh đẹp, có thể hay không nể mặt, bản công tử mời một bữa tại Vọng Nguyệt Lâu." một gã hoa hoét công tử thanh y, ta phe phẩy chiếc quạt mỉm cười dâm đãng nhìn tam nữ, mặc cho đám người đi cùng liếc hắn với ánh mắt khinh bỉ. Hắn là nhị thiếu gia của Kim Gia, Kim Vô Tình. Một gia tộc lớn có tiếng tại Đông Thành này, một kẻ bất tài vô học, cả ngày chỉ chơi bời, trêu hoa ghẹo nguyệt, đã cưỡng bức biết bao thiếu nữ. Nhưng được cha hắn dùng tiền và quyền ém nhẹm đi.
_"Hừ.." Huyết Nguyệt Ảnh Vũ khẽ liếc hắn một cái rồi xoay người đi tiếp tục tám với hai nàng Như Vân và Huyền Thư. Để Kim Vô Tình há hốc mồm ngây ngốc, lần đầu tiên có người dám cự tuyệt hắn.
_"Haha Vô Tình, xem ra danh hiệu liên thắng của ngươi chấm dứt rồi nhỉ?" _"Hừ Tôn Thất Thủ nhà ngươi, không ở Tây Thành, chạy sang đây làm gì?" _"Haha không sang đây làm sao được chứng kiến cảnh ngươi bị cho ăn trái bơ như vậy chứ?" _"Ngươi. Con mẹ nó Thất Thủ.." Kim Vô Tình giận run người chỉ vào mặt hắn gắt lên. Khiến mấy nữ nhân đi cùng hắn che miêng cười khúc khích.
_" Sao? Muốn đánh nhau hả lại đây..?" Tôn Thất Thủ ha hả cười khiêu khích khiến Kim Vô Tình á khẩu. Nói đùa, hắn chỉ mải lo ăn chơi trác tán, tu vi mãi chưa đột phá giới hạn Linh Võ, còn Tôn Thất Thủ là Linh Tướng -Thanh Đồng nhất tinh hàng thật giá Thật á. Đừng nói đánh nhau, hắn hắt xì thôi đủ khiến mình bị phế rồi, đám người hộ vệ bên cạnh hắn cũng là Linh Sĩ -đỉnh phong cả. Chẳng biết làm gì, hắn thẹn quá hóa giận quát đám người đứng xem náo nhiệt xung quanh.
_" Đệch con mợ nó, nhìn gì, cút hết cho bản công tử." _"Haha đừng nóng, đừng nóng ai khiến Vô Tình huynh bực bội thế?" Một gã khôi ngô tuấn tú, cao ráo, trắng trẻo như nữ nhân ẻo lả đi đến.
_" Hừ, xem ra hôm nay nơi này náo nhiệt a. Ba vị huynh đệ sao lại có nhã hứng đối ẩm luận bàn giữa đường thế này?" Một gã thiếu niên cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ tay khẽ xoay xoay cây Tiêu Ngọc đi đến.
_" Không phải Tiêu Ngọc Hồn Âm - Ngọc Thư Long đấy sao? Cũng có nhã hứng tới nơi này xem náo nhiệt đấy thôi." _"Không dám, Lục Vô Ảnh huynh quá lời, ta chỉ tiện đường ghé qua mà thôi.Không biết lệnh muội Lục Hân Như có khỏe không?" Nhìn đám người ta một câu, ngươi một câu cứ như một cái chợ, đám người Thiên Kiệt lặng lẽ rời đi.
_" Dừng lại, hôm nay không trả lời cho bản công tử thì đừng mong rời đi." Thấy đám người Thiên Kiệt muốn rời đi Kim Vô Tình hét lên, ra hiệu cho đám hộ pháp vây bốn người Thiên Kiệt vào giữa.
Thiên Kiệt chỉ đành lắc đầu cười khổ không thôi, nữ nhân... chỉ toàn mang lại rắc rối.
_" Hừ.. muốn chết.. ngươi ngại mạng mình quá dài đúng không." Ánh mắt Huyết Nguyệt Ảnh Vũ lóe lên sát khí, Linh Lực dao động thành từng vòng tròn hình xoắn ốc xoay quanh người,từng luồng cuồng phong khiến đám người xem náo nhiệt chạy tán loạn.
_" Dừng tay, kẻ nào dám làm loạn trong thành giết không tha." Bốp một tiếng giòn tan, kẻ mới nói còn chưa kịp xuất hiện, chỉ thấy tay Huyết Nguyệt Ảnh Vũ khẽ vung lên kẻ kia đã ăn một tát phun máu đập thẳng vào tường ngất xỉu.
Không ai kịp nhìn thấy nàng ra tay như thế nào.
_" Giết người rồi, có kẻ dám đánh chấp pháp đội của Thánh Viện." Đám người vây quanh nhóm Thiên Kiệt lạnh toát cả sống lưng. Đến bọn hắn gia tộc quyền lực một tay che trời cũng phải chừa cho Thánh Viện mấy phần mặt mũi vì có hai vị cường giả Tiên Vương tọa trấn. Mà đám người không biết sống chết này lại ra tay đánh người Thánh Viện.
_" Tránh ra, tránh ra, kẻ nào làm loạn ở đây vậy?" Một gã cao to mặc hoàng kim giáp, dẫn theo một đội mấy chục người dẹp đường tiến đến.
_" Kẻ nào? " Hắn gầm lên.
Bốp...
Lại một tiếng vang lên, tên đội trưởng bay lên như diều đứt dây, va ngã một đám binh lính, mồm ộc máu tươi, run rẩy chỉ vào mặt Thiên Kiệt.
Đúng,,, là Thiên Kiệt vừa ra tay, hắn ghét nhất là loại to mồm.
_" Ca ca, xảy ra chuyện gì?" Một cô gái xinh đẹp lách qua đám người tiến đến phía Lục Vô Ảnh. Chợt thấy đám người Thiên Kiệt, cô mừng rỡ chạy lại.
_" Như Vân tỷ, Linh Phiêu tỷ, mọi người đến đây lâu chưa?" Đám người xung quanh há hốc miệng ngạc nhiên. Lục Hân Như, Nguyệt Phượng bảng bài danh đệ nhất. Đóa Tiên Hoa của Băng Hỏa đế quốc lại nhận thức đám người không biết sống chết kia.
_" Hứ.. kẻ nào dám đả thương người của Thánh Viện. Bước ra đây, theo bản tiểu thư về chịu tội." Một bóng trắng khổng lồ lóe lên, đáp xuống ầm một tiếng, khiến khói bụi kèm theo băng tuyết bay đầy trời. Thiên Kiệt cười khổ không thôi, tiểu nha đầu này, có cần thiết phải xuất hiện như phim thế không.?
Băng Vương Kỳ Lân Vũ, là Diệu Linh Băng Tiên - Lâm Lan của Thánh Viện. Cả đám người hâm mộ, trầm trồ ngắm nhìn Linh Thú cấp 5.Một truyền kỳ của Nam vực, niềm khát khao của tất cả mọi người.
Ách... Diệu Linh Băng Tiên đám người Thiên Kiệt nhìn nhau mỉm cười.
Khói bụi tuyết dần tan đi lộ ra một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, một thân hồng y mang theo trên vai cây cung đỏ rực, cưỡi trên Linh Thú rất oai nghiêm. Chợt cô khựng lại, khóe mắt trào lệ châu óng ánh, nhanh như sóc cô gái lao vào lòng của Thiên Kiệt,bàn tay nhỏ bé đánh như mưa lên ngực hắn trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
_" Huynh.... đồ xấu xa híc... híc..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.