*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Viên cũng không ngốc, đánh không lại chẳng lẽ lại không biết chạy.
Hắn khó khăn tránh khỏi mũi kiếm, ánh mắt xẹt qua Triệu Bất Thần nằm lăn trên đất không biết sống chết thế nào, chần chờ hỏi: “Hệ thống, Triệu Bất Thần… chết rồi sao?”
“Không.” Hệ thống rà quét qua rất nhanh, đáp: “Chỉ là tạm thời không động đậy được thôi.”
Kỷ Viên không phân tâm nữa, nắm chủy thủy không ngừng lùi về phía sau, tận tới khi bị dồn tới chân tường, thật sự không thể lùi lại nữa, Kỷ Viên mới hít sâu một hơi, ném một đống vật phòng thân Diệp Quân Trì đã đưa cho mình ra. Mấy thứ kia, cái gì cũng có, thoáng chốc leng keng loảng xoảng bên tai không ngừng, Ngọc Thu bị bức lui lại vài bước, sắc mặt càng thêm âm lãnh.
“Xem ra ngươi rất quan trọng đối với Diệp Quân Trì nhỉ.” Ngọc Thu huơ kiếm ngăn tụ tiễn đang nghênh diện mà tới, nhìn chằm chằm Kỷ Viên đang được một cái lồng kim quang che chở, không vội động thủ, lời nói ra lại làm cho người ta rùng mình.
“Nếu ta lột da của ngươi xuống làm thành một bàn cờ đưa cho hắn, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ rất thú vị.”
Kỷ Viên bị ánh mắt quỷ dị của gã nhìn tới lạnh sống lưng, cố gắng nhịn xuống cảm giác sợ hãi tới tê dại da đầu này, mỉa mai nói: “Ngươi cũng chỉ biết dùng mỗi bàng môn tà đạo đối phó với Diệp Quân Trì?”
Ngọc Thu nghe vậy cười lạnh một tiếng, lộ rõ vẻ khinh thường: “Bàng môn tà đạo? Hừ, năm đó Diệp Quân Trì giết chết tôn thượng, dùng không phải cũng chính là bàng môn tà đạo hay sao! Cái gọi là quang minh chính đại, chẳng qua là thứ mà các tu sĩ kia ngụy trang thành một lớp vỏ bên ngoài mà thôi. Ngươi cho rằng vì sao Ma tộc chí tôn lại có thể thất thủ liên tiếp? Còn không phải là do tu sĩ nhân loại dùng âm độc quỷ kế hay sao?”
Kỷ Viên sửng sốt.
Quả thực cũng từng nghe nói tới chuyện có vài vị Ma tôn sau khi chết trước sau vẫn luôn ở Nam Trì, chuyện này còn trở thành một câu chuyện khiến người người ca tụng, ai khi nói Nam Trì, cũng sẽ đều khen nơi này chính là “Thánh địa trừ ma.”
Ngọc Thu lại không hề kiên nhẫn, vừa rồi Kỷ Viên ném mấy viên thiên lôi tử ra, vang động tới kinh thiên động địa, nơi này cách chỗ của Diệp Quân Trì cũng không xa, nếu còn không giải quyết nhanh chóng, chờ tới lúc Diệp Quân Trì tới rồi lại phiền to.
Gã đang định động thủ, lại thấy Kỷ Viên lộ ra một nụ cười tươi kì quái: “Ngọc Thu, ngươi có biết một câu nói thế này không?”
Ngọc Thu ngẩn ra, theo phản xạ còn hỏi lại hắn: “Câu nói gì?”
“Kẻ ác khi sắp chết nói rất nhiều.”
Dứt lời, bóng dáng Kỷ Viên không ngờ lại trực tiếp biến mất trong tầm mắt gã, đồng tử Ngọc Thu co rụt lại, lập tức nhớ tới chuyện trong Khóa Hồn trận, Kỷ Viên cũng đã từng đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện sau lưng Triệu Bất Thần, gã gần như trong nháy mắt đã đưa kiếm về phía sau phòng bị, lại không nghe thấy có bất kì âm thanh nào vang lên.
Sao lại như thế? Chẳng lẽ Kỷ Viên đã dùng cách gì đó chạy thoát?
Gã chần chờ một chút, quay đầu nhìn quanh khắp nơi, dư quang nơi khóe mắt lại bắt được một vệt ngân quang trong nháy mắt.
Nhưng vẫn chậm mất một bước.
Bóng dáng Kỷ Viên xoạt một cái, xuất hiện trước mặt Ngọc Thu, hung hăng cắt cổ gã.
Thanh chủy thủ Diệp Quân Trì đưa cho Kỷ Viên này sắc bén vô cùng, huống chi bây giờ Ngọc Thu lại chỉ là kẻ hèn trong thân xác con người. Máu chảy ra gần như là ngay lập tức, Ngọc Thu lắc lư người, bịt chặt cổ, trợn to mắt, thở phì phò lại nói không nên lời.
Thấy gã vẫn còn chưa chết, Kỷ Viên chỉ cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Kẻ này tại sao lại cứ như một con gián, đập thế nào cũng không chết vậy?
Nhe nhàng lộn ngược về sau một cái rồi đáp xuống mặt đất, Kỷ Viên ngửa đầu, lạnh lùng nhìn Ngọc Thu chằm chằm: “Cắt đứt yết hầu mà vẫn còn chưa chết? Xem ra giờ ta phải đâm vào ngực ngươi mới được.”
Nói vậy nhưng Kỷ Viên lại không dám tùy tiện dùng chiêu vừa rồi nữa. Chiêu thuật kia không chỉ tiêu hao rất nhiều linh lực mà còn rất hại cho cơ thể, huống hồ đã bị ăn mệt, Ngọc Thu cũng đâu ngu, phòng bị chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận.
Làm sao bây giờ? Có thể chạy đi trước khi Ngọc Thu động thủ không đây?
Trán Kỷ Viên toát mồ hôi lạnh.
Linh lực của hắn bây giờ đã bị hao tới bảy tám phần, Ngọc Thu ngoài bị thương ngoài da thì gần như gã vẫn còn chưa hề ra tay.
Nếu bị Ngọc Thu phát hiện ra hắn bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà…
Kỷ Viên cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo khống chế mà hơi run run, Ngọc Thu là kẻ có nhãn lực tới mức nào cơ chứ, gã lập tức nhìn thấy, âm thanh hô hô thốt ra từ miệng hình như chính là tiếng cười của gã, tạo ra một chuỗi âm thanh cổ quái.
“Thật đúng là làm ta kinh ngạc, nghe đồn tiểu thư Kỷ gia tu luyện phế sài, không ngờ lại là một nam nhân, hơn nữa tu vi còn cao tới vậy. Diệp Quân Trì được hời rồi, nếu mất người, chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu nhỉ, ngươi đoán thử xem nếu hắn nhìn thấy thi thể của ngươi, có thể mất khống chế ngay lập tức hay không đây…”
Gã nói một câu, lại tới gần Kỷ Viên hơn một bước, Kỷ Viên cũng không sợ, vẻ mặt trầm lãnh: “Hệ thống, truyền cho ta phương pháp tự bạo của tu sĩ.”
Hệ thống kinh hãi: “Bảo bối đừng mà, ngươi cá chết lưới rách với Ngọc Thu ở đây, chờ tới lúc lão đại tìm tới chỗ ngươi, hắn phải đối mặt thế nào bây giờ…”
Kỷ Viên nhíu mày: “So với việc bị Ngọc Thu lột da rút gân, đưa thi thể tới trước mặt hắn, đồng quy vu tận, chết với Ngọc Thu ở đây tuyệt đối tốt hơn không ít. Đây đã là kế tốt nhất trong số hạ sách rồi, cứ nói cho ta biết đi.”
Hắn vừa nói xong, Ngọc Thu đã sắp chạy tới trước mặt, dùng ngón tay dính máu nắm cằm Kỷ Viên: “Sao không chạy trốn đi? Giãy giụa như một con kiến cũng rất thú vị…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Kỷ Viên đâm mạnh chủy thủ vào bên ngực phải.
Kỷ Viên cười lạnh: “Ngươi dong dài quá đấy.”
Vẻ mặt hắn không chút cảm xúc, trong lòng lại chợt lạnh.
Trái tim Ngọc Thu không ngờ cũng không ở bên phải!
Chẳng lẽ gã không có tim? Còn có thể coi là người nữa không vậy? Không, Vân Vô Tụ bị chiếm cứ cơ thể mười mấy năm, Ngọc Thu vốn nhiều thủ đoạn, biến Vân Vô Tụ thành bộ dáng này cũng đâu có khó.
Chỉ là… thật kỳ quái, chẳng lẽ Ngọc Thu không có nhược điểm, sẽ không chết?
“Vậy ngươi chết đi.” Tay Ngọc Thu đưa tới cần cổ tinh tế của Kỷ Viên, chầm chậm siết chặt.
Kỷ Viên nhắm mắt lại, đang định tự bạo theo hướng dẫn của hệ thống, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”, ngay sau đó xiềng xích trói buộc cổ được buông lỏng, eo được người ôm chặt, lực siết cực lớn, gần như muốn khảm hắn vào cơ thể mình.
Kỷ Viên lập tức dừng vận chuyển công pháp, vừa mừng vừa sợ quay đầu lại nhìn, quả nhiên chính là khuôn mặt quen thuộc kia.
Chỉ là giờ phút này, trên gương mặt ấy đã dính vài vết máu, con ngươi đen láy xen lẫn với màu đỏ tươi nhàn nhạt làm người bất an, nhiễm đầy sát ý bạo ngược. Kỷ Viên không hiểu sao lại run lên lẩy bẩy.
Đây không phải là Diệp Quân Trì bình thường.
Diệp Quân Trì bình thường những lúc thế này, sẽ sợ hắn bị chấn kinh mà nhẹ giọng trêu đùa hoặc an ủi hắn, chứ không phải là dùng ánh mắt khủng bố này nhìn chằm chằm Ngọc Thu tê liệt đang trượt xuống bên bức tường.
Hắn có chút ngơ ngác, Diệp Quân Trì lại tiếp tục hành động của mình. Hắn gọi Hồi Trì ra, từng kiếm lại từng kiếm đâm vào cơ thể Ngọc Thu, máu tươi phun ra điên cuồng, máu me tới làm người sợ hãi, Kỷ Viên cũng nhịn không được mà không dám nhìn, gian nan xoay người lại trong lòng Diệp Quân Trì, ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: “Ngươi cuối cùng cũng đã tới rồi.”
Nghe thấy giọng của Kỷ Viên, động tác phát cuồng của Diệp Quân Trì mới dừng lại một chút, tựa như bình tĩnh lại từ cảm xúc điên cuồng này, con ngươi cũng khôi phục một màu đen thẳm như lúc thường ngày.
Hắn nhìn Ngọc Thu gần như đã biến thành một đống thịt nát, bình tĩnh gọi Hồi Trì trở lại, hơi run run, ôm chặt lấy Kỷ Viên, hốc mắt đỏ lên: “Thiếu chút nữa… ta đã mất ngươi rồi.”
Kỷ Viên bị hắn ôm tới hô hấp không thuận, nhưng vẫn cố ôm lại, hôn hôn cằm hắn, “Ta không sao cả, Ngọc Thu… chết rồi, yên tâm.”
Diệp Quân Trì cúi đầu chôn đầu nơi vai hắn, hít một hơi thật sâu, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại: “A Viên, có làm ngươi bị dọa không?”
Nói thật, Kỷ Viên có chút bị dọa sợ.
Sắc mặt hắn có phần tái nhợt: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Diệp Quân Trì gật đầu, bế ngang Kỷ Viên lên, đang định đi, Kỷ Viên lại nói: “Chờ một chút.”
Diệp Quân Trì cúi đầu nhìn hắn.
Kỷ Viên thò tay mò trong ngực hắn một chút, lấy thuốc trị thương ra, liếc mắt nhìn Triệu Bất Thần nằm trên mặt đất, ném lên đầu ông ta, lúc này mới lại duỗi tay vòng qua cổ Diệp Quân Trì, có chút không muốn rời mà cọ cọ ngực hắn: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa rồi thiếu chút nữa đã tự bạo, hắn bây giờ hãi hùng khiếp vía, cũng hận không thể ôm chặt lấy Diệp Quân Trì, không bao giờ buông ra nữa.
Diệp Quân Trì cũng liếc mắt nhìn Triệu Bất Thần, nhưng cũng không hỏi bất cứ điều gì, ôm Kỷ Viên, đi ra ngoài từ cái lỗ lớn mà hắn phá vừa rồi. Sắc trời bên ngoài đã có chút tối, sương mù quanh quẩn không tiêu tan đã biến mất, Kỷ Viên quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây chính là một tiểu thiên điện.
Hắn có chút nghi hoặc: “Người Vân gia đâu rồi?”
“Hẳn là đều ở trên đỉnh ngàn thước, bị giam lỏng.”
Kỷ Viên nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, dựa vào ngực Diệp Quân Trì, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói: “Ta rất nhớ ngươi.”
Diệp Quân Trì không nói gì, xa cách gần nửa ngày, hắn lo lắng không thôi, may mà tới kịp vào một khắc cuối cùng, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn trào dâng, việc hắn muốn làm bây giờ chỉ là muốn xác nhận rằng Kỷ Viên vẫn còn sống, vẫn còn ở trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không lìa xa.
Khi Kỷ Viên bị Diệp Quân Trì áp xuống trong bụi cỏ vẫn còn có chút ngơ ngẩn: “Chúng ta… chúng ta tới đỉnh ngàn thước cứu người đã.”
“Ngọc Thu chết rồi.” Diệp Quân Trì cúi đầu ngậm lấy môi hắn, nỉ non nói, “Ta rất lo cho ngươi…”
Tinh thần Kỷ Viên cũng đã căng thẳng suốt cả nửa ngày, tận tới lúc Diệp Quân Trì tới mới có thể thả lỏng, giờ phút này cũng muốn phát tiết một chút, hắn cũng không hề chống cự, vươn tay ôm lấy Diệp Quân Trì, chủ động dâng cơ thể mình lên.
Diệp Quân Trì liền phát tiết toàn bộ nỗi lo của mình ra.
Khi kết thúc, sắc trời đã hoàn toàn tối, những suy nghĩ hỗn loạn của Kỷ Viên lúc này mới trở lại vị trí cũ, hắn mặc cho Diệp Quân Trì làm sạch cơ thể cho mình, trong lúc đó cũng kể hết toàn bộ mọi chuyện mình đã trải qua, cuối cùng vẫn lược bỏ chuyện mình suýt nữa đã tự bạo.
Diệp Quân Trì đau lòng xoa xoa mặt hắn, hôn lên đôi môi sưng đỏ của hắn, “Thật xin lỗi, ta đã không bảo vệ được ngươi chu toàn.”
Kỷ Viên lắc đầu: “Là ta tự mình không cẩn thận, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đều đã… qua rồi sao?
Khi nói những lời này, Kỷ Viên lại có chút do dự.
Hắn ba lần đều tấn công vào những chỗ yếu hại của Ngọc Thu, Ngọc Thu đều không chết, chỉ mới hủy hoại xác thịt của gã, gã thật sự đã chết rồi ư?
Quả thật Ngọc Thu chết rồi mới là chuyện tốt nhất, nhưng trong lòng Kỷ Viên luôn cảm thấy không đúng. Hắn chần chừ nhìn Diệp Quân Trì, đáp lại chính là một nụ hôn ôn nhu, Diệp Quân Trì thấp giọng cười: “Bảo bối nhìn ta như vậy, còn muốn nữa?”
Kỷ Viên đỏ mặt, lập tức lắc đầu: “Họ bị nhốt trong thiên điện trên đỉnh ngàn thước, chúng ta mau đi thôi, Vân Thừa hẳn là cũng đã tới núi Vạn Nam từ sớm.”
Diệp Quân Trì nghe lời Kỷ Viên, cài đai lưng cho hắn xong xuôi, nhịn không được lại sờ sờ cái eo mảnh mai kia, nheo mắt: “Gầy quá, xong chuyện phải tẩm bổ cho ngươi mới được.”
Kỷ Viên nhìn hắn: “Chờ tới lúc nuôi ta béo rồi, ngươi lại ghét ta.”
Diệp Quân Trì cười hôn lên đỉnh đầu hắn: “Sao có thể chứ, tục ngữ nói nuôi cho béo rồi làm thịt, nuôi A Viên béo rồi, đương nhiên là sẽ ăn sạch sành sanh.”
Kỷ Viên không nhịn được, mặt lại đỏ lên lần nữa, đẩy Diệp Quân Trì ra, lại bị hắn kéo vào trong lòng, cưỡi Hồi Trì bay lên giữa không trung, tìm được đỉnh ngàn thước, lập tức bay tới.
Kỷ Viên thoải mái dựa vào lòng hắn, lại không thể kiềm chế nổi mà nghĩ tới chuyện của Ngọc Thu.
Còn chưa nghĩ ra được gì, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói nghiêm túc của hệ thống.
“Kỷ Viên, lão đại hình như có điểm không bình thường.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ hạt dưa mệt rồi, hamster liền ôm hắn không buông tay, chui vào trong ổ nhỏ đi ngủ.