Tiền Kiếp

Chương 6: Trần Lãm




Thoát khỏi quỷ môn quan, Huy mệt mỏi lê từng bước lên con dốc lên bờ sông. Nó ngồi ở một mỏm đá nhỏ, nhấc điện thoại lên gọi điện thoại cho thằng Viên nhưng thằng Viên không bắt máy. Cuối cùng, Huy quyết định cố gom góp hết sức tàn còn lại đến chiếc AB, Huy muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Trên đường đi, Huy vẫn tài nào thoát khỏi chuyện khi nãy. Huy bất giác đưa tay lên mặt, cái cảm giác mà cái thứ tên Diệu lúc nãy, dùng lưỡi liếm khắp mặt của nó khiến nó rùng mình lại. Cũng may có người đàn ông bí ẩn đã giúp đỡ Huy chống lại cái thứ tên Diệu kia.
Thật ra ngoài nỗi sợ rùng rợn khi nãy, Huy vẫn còn nhớ cảm giác trải qua cái chết vẫn rõ mồn một, từng cảnh vật, từng sự việc và từng con người trong cuộc đời Huy trở lại trong trí nhớ của Huy. Một giọt nước chảy trên má Huy, giọt nước mắt của hoài niệm. Huy nhớ người cha mạnh mẽ luôn làm trụ cột của gia đình, nhớ người anh luôn ăn hiếp Huy nhưng thật sự yêu thương đứa em út, nhớ người mẹ tần tảo vất vả luôn ở nhà chờ chồng con mỗi khi đi biển về. Gạt nước mắt, Huy phóng xe như điên về nhà chú Lục, tự nhiên nó có cảm giác không lành khi thằng Viên không ra chợ Tràm Chim với nó, lại không bắt máy Huy gọi.
Vừa đến nơi, Huy thấy một người đàn ông tóc bạc trắng đang đứng lóng ngóng trước khu nhà chú Lục. Người này vừa cầm giấy, vừa vòng qua vòng lại nhìn số các nhà. Thành thật mà nói, chỗ khu nhà chú Lục khá tối, đèn đường chỉ có 2 cái chiếu sáng cho cả khu nên muốn dùng mắt mà nhìn số nhà thì khó hơn lên trời. Nếu bạn muốn tìm nhà, tốt nhất là cầm điện thoại bật đèn pin mà soi, không thì gõ cửa hỏi từng nhà cho lành. Đó là chưa kể đến không phải nhà nào cũng có số nhà, chẳng hạn như nhà chú Lục. Huy nhanh nhảu bắt chuyện với người đàn ông:
_ Chú ơi, tìm nhà hả chú?
_ À, cậu cậu. Cho tôi hỏi nhà ông Lục.
_ A, con là cháu của chú Lục
_ Vậy hả? Tốt quá, cậu chỉ giúp tôi được không?
_ Con cũng về đó, để con dẫn chú đi
_ Cảm ơn cậu nhiều
Giờ Huy mới nhìn rõ được mặt của người đàn ông kia dưới ánh sáng loe loét của đèn đường. Dù người đàn ông này có mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt thì khá trẻ, chỉ trạc 40 tuổi. Sở dĩ người đàn ông này không dùng đèn pin để soi số nhà, vì ngoài cầm giấy ra thì tay còn lại người đàn ông kia đang xách một cái túi da màu nâu đã hơi sờn cũ. Người đàn ông này khoác cái áo măng tô màu xám, giày tây đen bóng lộn, trên mắt là cặp kính dày. Ấn tượng ban đầu của Huy với người đàn ông này, đó là ông ta khá điềm đạm, nho nhã và có phần hiền lành, trông ông ta là biết một người trí thức cao. Huy vừa đi vừa tỏ ra thân thiện với người đàn ông này:
_ À phải, con tên Huy, chú tìm chú Lục có việc gì không chú?
_ A, tôi thất lễ quá! Tôi tên Lãm, Trần Lãm. Tôi là người quen của anh Lục, lâu rồi tôi không thăm anh Lục nên ghé qua thăm
_ Thăm lúc hơn 10h đêm hả chú?
_ Ha, thì cũng giống như cậu, 10h đêm rồi còn đi bơi
_ A……….
Thằng Huy nhìn lại mình, nó giật mình nhận ra từ đầu đến chân nó đang ướt sũng như con chuột lột vậy. Thôi chết rồi, giờ mà để chú Lục nhìn thấy chắc chắn chú sẽ cắt tiết nó, tất cả cũng tại con Diệu. Ơ mà khoan, nó là nạn nhân của một vụ giết người suýt xảy ra mà, việc gì nó phải lo lắng nhỉ. Chú Lục là người có kinh nghiệm trong nghề, chắc chắn chú giúp nó giải đáp được thắc mắc chuyện vừa rồi. 
Căn nhà chú Lục ẩn hiện sau bụi cây, đó là căn nhà cấp 4 đơn sơ nhưng ấm cúng. Chỉ khác một điều, cánh cửa nhà chú Lục đã bung bét văng ra, cái bản lề đã bị uốn gãy làm đôi. Chú Lãm và Huy quay qua nhìn nhau rồi không hẹn cả hai cùng chạy hết tốc độ vào trong xem chuyện gì xảy ra. Vừa đến nơi, một cảnh tượng rất khó diễn tả diễn ra trước mắt hai người. Chú Lục đang mặc quần cộc, người ở trần, đầu đội mão đạo sĩ, cầm thanh mộc kiếm liên tục chém vào người đàn ông lạ. Người đàn ông kia tuổi trạc 60, râu ria xồm xoàm nhưng nhìn rất uy nghi, tướng cao ráo dũng mãnh. Ông ta mặt rồng, mày phượng, tướng mạo thập phần hung hãn đang trừng mắt dõi theo chú Lục, mặc cho bị chú Lục liên tục dùng mộc kiếm chém tới tấp. 
Bất ngờ, người đàn ông vung tay một cái thẳng vào lồng ngực chú Lục, cũng may chú Lục kịp dùng mộc kiếm đỡ cú đấm vào ngực mình, nhưng dư chấn quả đấm khiến chú bay thẳng đến chỗ Huy. Thằng Huy vội đỡ chú Lục dậy, vừa xoa xoa ngực chú Lục vừa hỏi:
_ Trời đất quỷ thần ơi, ai vậy chú? Ma hả? Sao nó mạnh quá vậy?
_ Ừ, nó mạnh lắm
_ Chú mời Tôn thượng tiên nhập đi
_ Rồi, ta là Tôn thượng tiên đây
_ Hở? Ngài chơi không lại luôn hả?
_ Đừng nhiều lời, tránh ra!
Chú Lục, không, nói đúng hơn là Tôn thượng tiên đẩy mạnh tay thằng Huy ra rồi lao đến chỗ ông già lợi hai kia. Tôn thượng tiên chắp tay làm ấn, niệm chú pháp gì đó, trong khi ông già kia nhoẻn miệng cười:
_ Đồ đần độn, loại tiểu bán tiên như mày cũng đòi đối phó tao sao
_ Thiên địa vô cực, bát hợp đồ trận pháp, càn cấn đoài khôn khảm chấn ly tốn, HỢP ĐỒ!
_ Mi….. từ khi nào?
_ Lúc giao chiến với Ngài chứ sao, tưởng ta ngu đến mức đánh điên cuồng vào người Ngài sao? 
_ Giỏi cho tên bán tiên này, thì ra lợi dụng sương mù che mắt tạo trận đồ này giam ta. Nhưng đừng vội mừng, mi nghĩ trận này giam ta được bao lâu?
_ Vừa đủ thời gian cho ta là được
Tôn thượng tiên mỉm cười, thì ra trong lúc giao chiến với người đàn ông hung hãn kia Tôn thượng tiên vừa di chuyển vừa rê kiếm dưới đất vẽ các kí hiệu trong bát trận đồ. Cho đến khi an toàn “rút” khỏi trận đồ bằng cú đấm của ông ta, Tôn thượng tiên mới an tâm dẫn chú pháp, các điểm dưới đất sáng loá lên thành ngôi sao sáu cánh giam ông ta lại. Tôn thượng tiên ngồi xếp bằng xuống đất, quay sang nhìn thằng Huy
_ Nhóc con, ra đây hộ pháp cho ta
_ Hộ….hộ pháp làm sao?
_ Mày bị nước vào đầu à? Hộ pháp là bảo vệ đó
_ Con biết bảo vệ, nhưng bảo vệ làm sao?
_ Đứng chắn trước mặt ta, không để ai làm ta phân tâm
_ Dạ dạ…..
Huy lật đật chạy đến chỗ chú Lục (Tôn thượng tiên), chú Lục đang bắt đầu nhắm nghiền mắt lại, hai tay đặt lên đùi, miệng bắt đầu lẩm khá kì lạ:
_ Huynh đệ, sao không giúp đại ca một tay đi! Kẻ này không phải âm vong tầm thường đâu
Huy lén nhìn ra phía sau chú Lục, nó thấy hình dáng mờ mờ ảo ảo của ba người đàn ông đang đứng sau lưng chú Lục, cả ba người đều ăn mặc những bộ phục y cổ trang màu vàng. Người đứng giữa hình tướng như sấm thần, cao to lừng lững, lưng mang thanh đại đao, đứng giữa đang vỗ vai hai người còn lại. Người bên tay trái râu dài tóc dài, tay phải cầm ngọc kiếm, nhìn khá khoan thai và toát ra khí chất phong phạm của tiên nhân. Người bên tay phải tuy không nổi bật như 2 người còn lại nhưng cây chuỳ to tướng trên tay người đó nhìn cũng rất uy dũng. 
Bỗng nhiên, một hòn đá bay xẹt qua người Huy, bay xẹt qua khỏi chú Lục xuyên qua 3 người đàn ông kia. Hòn đá bay trúng ngay chỗ chú Lãm đang đứng sau lưng chú Lục, một tiếng va đập thật lớn khiến chú Lãm bắn như pháo đạn bay thẳng vào tường. Bức tượng vỡ vụn nát ra từng mảnh, xem ra lần này chú Lãm không chết cũng tàn phế rồi. Huy run rẩy quay lại nhìn, người đàn ông hung hãn đang bị giam trong trận đồ đang điều khiển một hòn đá khác lơ lửng trên không trung:
_ Thằng nhóc bán tiên, mày may lắm! Lúc tao tung hoành ngang dọc mày chỉ là thằng ranh con biết chút tài phép bên phương Bắc, mày không may được nữa đâu, chết đi!
Dứt lời, hòn đá đang lơ lửng trên không trung bay thẳng với tốc độ chóng mặt lao về hướng thằng Huy và chú Lục. Huy như đứng chôn chân một chỗ, nó không thể di chuyển. Thật ra không phải nó sợ hãi, sợ thì sơ nhưng Huy đủ khả năng lách người tránh hòn đá. Tuy nhiên, nếu Huy tránh ra thì chú Lục phía sau sẽ ăn trọn hòn đá này, mà hậu quả thì nhìn chú Lãm đã rõ. Huy co 2 tay lên lồng ngực, nó dự tính đỡ hòn đá cho chú Lục. Bất ngờ, một bóng đen từ bên phải lao ra đẩy hòn đá bay chệch hướng bay thẳng vào góc tường bên tay trái Huy. Đó là Viên, từ nãy đến giờ nó vẫn chưa xuất hiện, giờ nó bước ra như một vị thần cứu thế. Đẩy xong hòn đá, nó đứng ra chắn trước mặt Huy, dang 2 tay ra dõng dạc lên tiếng:
_ Ngài đừng làm bậy, đây là người đó!
_ Sao? Thằng lõi con này à?
_ Không cần phải nhiều lời với ông ta!
Đó là tiếng của chú Lục, chú từ từ đứng lên, 3 người sau lưng của chú Lục đã biến đâu mất. Chú Lục đứng lên tràn đầy sinh khí, thanh mộc kiếm dưới đất tự động bay thẳng lên tay chú. Mặt của chú tràn đầy tự tin. Thằng Viên trố mắt ra nhìn cha của nó:
_ Chẳng lẽ………triệu hồi Tam tôn?
_ Đúng vậy! Con rùa già kia, về nơi ông ở đi. Trận đồ giải giới!
Thằng Viên giật nảy mình lui ra sau, chú Lục phi đến như tên lửa dùng kiếm đập thẳng vào ông già hung hãn kia. Đúng là Tam tôn gì đó hiệu quả hơn hẳn Tôn thượng tiên, thanh kiếm vừa chạm vào tay lão già kia lập tức một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Lão già bị đánh phải bật lùi về sau mấy bước, còn thanh mộc kiếm của chú Lục gãy đôi ra. Chú Lục nhếch mép cười, lấy 2 lá bùa lục chú ra, xoa 2 lá bùa vào lòng bàn tay rồi kéo dài ra thành sợi dây xích hung màu lửa:
_ Mộc kiếm cũng chịu không nổi. Aaaa, lâu rồi không được tung hết sức, vậy dùng hoả xích xem sao
_ Tiểu tử, mày chỉ là bán tiên. May cho mày, phân thân của tao chỉ có 1/10 sức mạnh. Được, xem như mày giỏi, sau này Đại Vương ta đến mi đừng hòng oai phong như giờ!
_ Mời Đại Vương của ông ra đây
_ Được, có gan lắm. Ta đi! Còn thằng nhóc kia, mày nên nhớ mày là ai!
Người đàn ông ôm cánh tay rướm máu chỉ thằng vào mặt phía của Huy và Viên. Sau đó ông ta vỗ thật mạnh xuống đất khiến đất đá bay lên vây quanh ông ta. Đá cuộn uốn lớp rồi hạ xuống, để lại một không gian tĩnh mịch. Ông ta đã rút đi rồi! 
Chú Lục đứng ngây ra đó nhìn, sau đó Huy nhìn thấy từ đỉnh đầu của chú Lục có 3 làn khói trắng thoát ra. Chúc Lục khuỵ xuống đất, máu mũi và miệng chảy ra liên tục, chú bị thương mất rồi. Thằng Huy và Viên lao đến đỡ chú dậy:
_ Cha, cha sao rồi?
_ Không sao, không sao! Mười mấy năm rồi chưa phải thỉnh Tam tôn! Lại còn dính một đấm của ông ta nên hơi đuói hàng
Chú Lục nhoẻn miệng cười, rõ ràng chú đang bị thương nặng lắm nhưng lại cố tỏ ra không có gì, cười cợt nói đùa để trấn an hai thằng con của chú. Huy giật mình, giờ nó mới ra chú Lãm. Hồi nãy vì hòn đá bay lệch hướng mà chú đã ăn cả hòn to vào người bay vào tường. Tường mà còn sập thế kia thì người nào chịu nổi. Nó giật bắn dậy, chạy thật nhanh đến chỗ bức tường để xem chú Lãm còn sống không, nếu còn thì đưa đi bệnh viện, nếu không còn báo công an chôn cất chú Lãm.
Vừa đến nơi, nó tròn mắt ra ngạc nhiên, chú Lãm đang đứng ở đó. Cũng không phải, đúng là chú Lãm đang đứng, nhưng là đứng trên không trung. Bức tường nát vụn khi nãy đang từ từ ráp lại với nhau như cũ, hòn đá thổi bay chú Lãm khi nãy cũng bay lơ lửng về chỗ cũ. Điều ngạc nhiên nhất là chú Lãm không có vẻ gì bị một hòn đá to tông trúng cả, không một vết thương, thậm chí một hạt bụi cũng chẳng có. Miệng chú lẩm bẩm một loại ngôn ngữ rất quen thuộc với Huy:
_ Tan sài, o ro ten, mankai sai to, no no hu to ra ( Thổ thuật, ta triệu hồi thổ mệnh, ta ra lệnh các ngươi quay về như cũ)
Đó là ngôn ngữ mà theo lời con Diệu gọi tên cổ ngữ, thứ ngôn ngữ mà người đàn ông bí ẩn giúp Huy tiêu diệt con Diệu đã dùng. Đó cũng là thứ ngôn ngữ mà bác Tám lao công đã nói với thầy Hùng. Ở trên không, chú Lãm mở mắt ra nhìn thấy Huy, chú nhe răng ra hết cỡ lơ là bước từng bước đến chỗ Huy. Khoan thai nhìn từ trên xuống, chú Lãm nở nụ cười thân thiên:
_ Xin trân trọng giới thiệu lại lần nữa, tôi tên Lãm, đến từ IHPD
_ IHPD là cái gì? Ông là ai?
_ Giáo sư Trần Lãm, thuộc tổ chức IHPD, Institute of Human Potential and Development. Viện Nghiên Cứu Về Tiềm Năng và Khả Năng Phát Triển Con Người, trực thuộc bộ Khoa Học và Kỹ Thuật, dưới quyền của chính phủ Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa…………… 
*******************
Chú thích
IHPD: Viện Nghiên Cứu Về Tiềm Năng và Khả Năng Phát Triển Con Người là tổ chức có thật trực thuộc chính phủ Việt Nam, được thành lập vào năm 1996, các thành viên nổi tiếng nhất là ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, Vũ Thị Hòa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.