Tiền Kiếp

Chương 37: Phái Chính Nhất




11h đêm, nhóm của Huy cuối cùng đã mua xong các lễ vật cần thiết để cúng mời Thổ Địa lên hỏi về trận pháp của Lý Thường Kiệt. Vào đêm khuya, quả thật rất khó để tìm đủ dụng cụ và phương tiện cần thiết cho lễ thỉnh chư thần này. 
Anh Y Văn không rõ từ đâu gõ cửa mượn được hộ dân gần đấy cái bàn, khăn trải bàn đỏ, cặp chân nến và lư hương. Huy thì may mắn tìm được một cửa hàng Coop Food gần đó, lấy được con gà đông lạnh cuối cùng trong tủ đông mang luộc lên và ít bún tươi còn thừa. 
Viên còn bá đạo hơn! Kể từ năm 2017 từ lúc phó bí thư TP.HCM Đoàn Ngọc Hải phát động chiến dịch “Lấy lại vỉa hè”, số lượng gánh hàng rong toàn quốc đã giảm thấy rõ. Các gánh thức ăn đều được quy hoạch thành các khu phố ẩm thực và hút khách đông kinh khủng. Cũng bởi vì thế, nếu bạn tìm được quán xôi nào trong khu ẩm thực và yêu cầu mua “Xôi không lấy thịt” sẽ bị đá đi không thương tiếc. 
Ấy vậy mà chẳng rõ bằng cách nào, Viên chạy tìm được gánh xôi rong hiếm hoi còn tồn tại giữa thời đại này để mua xôi không về cúng cho được. 
Đủ mọi thứ cần thiết, cả nhóm DMI tụ họp lại nơi hẹn sẵn, cũng là nơi lão Quốc mập đỗ chiếc xe tải cọc cạch của lão. Đến nơi, cả nhóm chẳng thấy lão Quốc đâu nữa, chỉ còn mỗi cái xe tải. Anh Y Văn sốt ruột tìm lão khắp nơi nhưng lão ta dường như bốc hơi không dấu vết. Anh Phú sốt ruột cũng chẳng kém, không có lão lấy ai lái con xe này? Làm gì có ai trong nhóm hiện tại biết lái xe tải cơ chứ. 
May mắn thay, cuối cùng lão Quốc mập đã xuất hiện. Lão lù lù bước đến, tay còn đang cầm cây cà rem. Anh Phú đứng chắn trước mặt lão, dạng hai tay chống hông, mặt đỏ bừng bừng nổi nóng quát lớn lên:
_ Ông Quốc! Ông đi đâu nãy giờ? 
_ Kem!
Lão Quốc đáp lại cụt lủn, miệng tiếp tục liếm láp cây cà rem trên tay. Nói thật, thái độ lúc này của lão khiến ai cũng ngứa mắt. Nếu không phải lão là người duy nhất biết đường đi và biết lái xe tải, chắc anh Phú đã thọi cho lão ta vài đấm. Không rõ lão Quốc cũng biết điều này hay sao nên tỏ ra thái độ xấc láo thấy rõ. Anh Phú dằn lại, cố gắng nói nhỏ nhẹ nhất có thể:
_ Ông đi mua kem cái gì lâu vậy?
_ À tôi còn gọi cho vợ!
_ Vợ? Ông có vợ? Gọi vợ làm gì? 
_ Thế đêm nay đi cả đêm với các người, tôi phải báo bà xã chứ! Chưa kể nguy hiểm trùng trùng, lỡ có gì thì sao? Tôi phải gọi cho bà nhà tôi yên tâm!
A! Lão béo này không nói, có lẽ cũng chẳng ai biết lão ta có gia đình. Nhìn bộ dạng khù khờ, béo ụt ịt lại lắm mồm thế kia cứ nghĩ lão ta độc thân một mình. Có ai ngờ rằng lão Quốc có cả vợ cơ chứ. Đáng ngạc nhiên nhất, lão ta còn là người biết nghĩ đến vợ con chứ không phải dạng chỉ biết mỗi thân mình. Đúng là đánh giá sai về lão béo này! Anh Phú trầm lắng một chút rồi bắt đầu chép miệng:
_ À! Tụi tui xin lỗi! Xong việc tụi tui bồi dưỡng ông chút đỉnh!
_ Bồi cái gì? Tôi nhận tiền của Tổng Cục thì làm ăn phải đến nơi đến chốn! Các người đừng thấy tôi thế này mà khinh thường nhé!
_ Tụi tụi xin lỗi!
_ Lên xe đi!
Lão Quốc liếm sạch cây kem chỉ còn mỗi đầu que rồi vứt xuống đất, lướt người qua anh Phú bước thẳng lên xe tỏ thái độ bực dọc thấy rõ. Anh Phú khẽ lăng lắc cái đầu, tự trách bản thân mình nóng nảy rồi cũng theo mọi người lên xe hướng về đền thờ Đức Thánh Tam Giang. 
Suốt cả chuyến đi, anh Phú trầm ngâm không nói gì. Trong khi đó lão Quốc vừa lái xe vừa phì phèo khói thuốc ra chiều nhiều tâm sự lắm. Huy ở sau nhìn thấy tất cả, nó khẽ hỏi anh Y Văn:
_ Anh Phú sao thế anh?
_ Nó tự trách mình đó em
_ Vụ lão Quốc?
_ Ừ! Nó theo chủ nghĩa hoàn hảo mà! Tính như ông cụ non dù mới 27-28
_ Anh Phú mới 28 á?
_ Thế em tưởng nó bao nhiêu?
_ Em tưởng trên đầu 3x rồi
Huy và Viên theo anh Phú học đạo hai tháng nay. Anh ta về cơ bản cũng không phải khó gần lắm nhưng khí chất anh ta đạo mạo lại già dặn khiến Huy tưởng đã trên hàng 30. Anh Phú tính tình cũng cẩn thận và đôi lúc là cầu toàn quá mức. Hầu như hai tháng học tập, anh ta chỉ dạy cho Huy và Viên những kiến thức lý thuyết là chính với tiêu chí “Chậm mà chắc”. Anh Y Văn tiếp lời Huy:
_ Ha! Em phải thấy hồi nó mới vào DMI cơ, buồn cười lắm!
_ Sao anh?
_ Nó là người Hoa! Năm 4 tuổi sang Trung Quốc học đạo trên núi Long Hổ Sơn phái Chính Nhất! Sau này học đạo xong nó về Việt Nam là ở với ông già nó.
_ Hả? Cha anh Phú ở Việt Nam chứ không qua với ảnh hả?
_ Ừ! Ổng tên Tiêu Kiến Văn, mở phòng thuốc đông y ở đường Triệu Quang Phục quận 5. Hồi đó cha nó chữa bệnh thấp khớp cho giáo sư Đỗ Trung, thầy của giáo sư Lãm.
_ Đỗ Trung? Phải ông nội con bé Hương bồ thằng Viên không?
_ Ờ ổng đó! Ổng giới thiệu nó vào DMI! Hồi đó nó buồn cười lắm, nói chuyện với ai cũng xưng “Bần đạo” với gọi người ta “Thí chủ”. Sau này mới đỡ đỡ xíu!
_ Mắc cười vậy! Hahaha
_ E hèm!
Anh Phú ở phía trước nghe loáng thoáng câu chuyện biết mình đang bị nói xấu, ngay lập tức anh ta ho nhắc nhở hai tên lắm chuyện phía dưới.
Cuối cùng xe cũng lăn bánh đến trước đền thờ Đức Thánh Tam Giang. Anh Phú vội chỉ dẫn lão Quốc đổi hướng ra phía bờ sông vì nơi đó linh khí nhiều thuận lợi cho việc tác đạo. Đến nơi, cả nhóm bắt đầu hạ các món đồ cần thiết xuống mép bờ sông Như Nguyệt. 
Viên bị phân tâm đôi chút. Ở phía bờ đối diện nơi DMI hạ trại, có hai anh con trai đang đốt lửa thành đống lớn. Khói bay nghi ngút lan tỏa mùi thơm phưng phức sang tận bờ bên này. Viên cố căng mắt ra nhìn xem họ đang làm gì nhưng do trời tối quá, khoảng cách lại khá xa nên rất khó để thấy rõ. Anh Y Văn ôm chiếc bàn cúng đi ngang qua vỗ vai Viên:
_ Người ta thui thịt lợn rừng đó ông ơi! Lo phụ dọn đi!
_ Sao anh biết?
_ Anh đoán vậy! Lo chuẩn bị đi! Mấy người đó ảnh hưởng gì, họ cũng có thấy được Thổ Địa đâu mà lo.
_ Ồ!
Ban đầu, người được chọn để mời Thổ Địa lên không ai khác chính là Huy! Huy đã một lần thấy chú Lục bày bàn cúng Thỉnh Chư Thần giáng lâm lần đánh với con Kumanthong. Huy đã ghi nhớ lại hoàn toàn trong đầu. Tuy nhiên, anh Phú muốn được thay Huy làm việc này. Sở dĩ anh giành công việc này là để cho Huy và Viên được chứng kiến một buổi thỉnh thần chính hiệu phái Chính Nhất là như thế nào
Bàn cúng và đài pháp đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, các món đồ cúng cũng được dọn ra sẵn. Anh Phú khoác lên mình bộ đạo bào màu xám, trang nghiêm bước ra từ luỹ cây bước đến tràng đàn. Anh cầm thanh mộc kiếm bằng gỗ đào lên bắt đầu bước quanh đài pháp, dùng Vũ Bộ thuấn pháp vẽ theo hình Bát Quái Phục Hi Trận. 
Chân vừa vận động, tay trái anh Phú cũng bắt đầu múa theo Lạc Văn, tay vẽ bắt quyết theo hình Hà Đồ giữa bán không, miệng khấn tên vị thần cần thỉnh và đọc kinh Vô Thượng tam thiên Huyền Nguyên Thuỷ Tam Khí. Huy và Viên ở cạnh, hai đứa theo nhịp đi của Phục Hi Bát Quái Trận, mỗi cái dậm chân của anh Phú thì hai đứa lập tức gõ 1 tiếng trống.
Cuối cùng, sau khi thực hiện nghi lễ khá “chi tiết” này, anh Phú hạ thanh mộc kiếm xuống, tay cầm xấp bùa đã ghi rõ tên Thổ Địa Công Công bằng mực chu sa, tay còn lại cầm nắm gạo trong tay hất lên trời khấn Thổ Địa Tinh Chiếu Thư:
_ Cẩn thỉnh thử giản Thổ Địa Công Công
Tư tế thụ ba chương
Thủy hỏa môn vãng lai 
Đại lộ tùy ngã tẩu
Bất hứu thâu lậu ngã hành tung
Ngô phụng thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh
Hiện!
Anh Phú vừa khấn, nơi đất những lá bùa và gạo rơi xuống, từ từ hiện thân một ông lão râu tóc quắc thước, tay cầm gậy chống đất nhìn tất cả mọi người. 
Huy và Viên há hốc miệng ra nhìn! Dĩ nhiên đây không phải lần đầu tiên hai đứa nó thấy một buổi thỉnh thần tiên hạ phàm. Tuy nhiên, hai tháng qua Huy và Viên học ở anh Phú chủ yếu là lý thuyết. Lần này hai đứa được mở rộng tầm mắt chứng kiến một buổi thỉnh thần linh ra trò là như thế nào. So với Thỉnh Chư Thần giáng lâm của chú Lục, trận pháp này của anh Phú rõ ràng phức tạp và công phu hơn rất nhiều. 
Thiên hạ xếp Chính Nhất thành thiên hạ đệ nhất giáo phái Đạo giáo quả không ngoa. Phái Chính Nhất ngoài đạo thuật xuất sắc ra còn là môn phái lâu đời nhất còn tồn tại và luôn duy trì những nghi lễ cổ xưa hiếm ai biết.
Anh Phú khẽ nhìn phản ứng của hai đứa nhóc rồi mỉm cười, anh chính tay tác đạo là để cho hai đứa nhóc có cơ hội nhìn rõ hơn về đạo thuật phái Chính Nhất. Anh Phú nhìn Thổ Địa lưng chừng rồi chắp tay hành lễ:
_ Bần đạo Tiêu Xuân Phú! Cung thỉnh thi lễ cùng Thổ Địa Công Công!
_ ……………..
_ Bần đạo có điều mong được Thổ Địa Công Công giải đáp! Mong Thổ Địa Công Công chu toàn!
_ ………………
_ Thổ Địa Công Công?
_...................
_ Sao vậy Phú?
Anh Y Văn lập tức nhận ra có điều gì không ổn. Tuy Thổ Địa đã xuất hiện nhưng khi anh Phú nói gì, ông ta đều đáp lại bằng sự im lặng. Khuôn mặt ông ta đanh lại, tỏ ra chút bí ẩn và có ít nhiều sợ hãi. Anh Phú bước thêm một bước đến cạnh Thổ Địa, lấy tay khẽ chạm nhẹ vào người ông ta. Anh Phú giật nảy cả mình rồi quay dọc quay xuôi nhìn xung quanh:
_ Ai? Mau hiện thân cho ta!
_ Sao thế Phú? (Lão Quốc sốt ruột)
_ Thổ Địa Công Công đang run sợ! Có kẻ giở trò!
_ Ai? Chẳng lẽ…..ủa đâu rồi?
Nghe anh Phú nói, Viên lập tức nghĩ ngay đến hai gã con trai đang đứng ở bờ sông đối diện thui lợn rừng. Viên quay sang phía bờ sông nhìn nhưng nơi đó chỉ còn ánh lửa hừng hực đang cháy dở. Còn tung tích hai người đó đâu? 
Cả nhóm DMI lập tức đề cao cảnh giác nhìn khắp nơi. Xung quanh nơi họ đứng, giờ đây rộn lên những tiếng chân lịch bịch nhanh thoăn thoắt xuất hiện. Anh Phú lập tức cảnh báo mọi người:
_ Cẩn thận! Âm khí mạnh lắm!
*Vút*
Một cái bóng đen vụt qua khỏi đầu Huy khiến nó giật mình. Một giọt mồ hôi lăn trên má của Huy. Đến Thổ Địa còn run cầm cập thế này thì kẻ đến là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là Thủy Tinh? Huy bắt đầu hoảng loạn!
Trong màn đêm khuya khoắt, tối đen như mực, bất ngờ có hai đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện. Hai gã con trai bên bờ đối diện khi nãy từ từ bước đến, miệng lẩm bẩm:
_ Phá sư phụ ta! Tìm chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.