Tiền Kiếp

Chương 35: Võ quán




Thế là ông bác Quốc béo ụt ịt dẫn cả nhóm đến bãi xe đối diện bến xe thị trấn Chờ. Lão ta lấy xe để chuẩn bị chở nhóm Huy sang khu Mạn Thượng. Mục đích chuyến đi là để dò hỏi về ông đạo sĩ cao tay đã thỉnh được Đức Thánh Tam Giang về trừ ma, xem thử liệu ông ta có liên quan gì trận pháp Chiêu Hồn Thỉnh Linh trận của Lý Thường Kiệt không. Ông Quốc dẫn nhóm đến bãi giữ xe, quay xuôi quay ngược đủ chiều rồi cuối cùng đành phải nhấc điện thoại gọi:
_ Thằng em! Xe anh để đâu thế?....À à bên góc bên phải dãy thứ 4, dọc số 3 à? Ok cảm ơn thằng em! *Cụp* 
_ Sao thế ông? Xe mình để đâu không nhớ à? (Anh Y Văn thắc mắc) 
_ Không, sáng nhờ thằng em lái đi rửa hộ, xong nó ra đây đậu nên không biết phải hỏi! Thôi đi theo tôi!
Ông Quốc dẫn cả nhóm đến nơi đỗ xe khiến cả nhóm chưng hửng. Cái xe mà ông ta tính dùng để đưa cả nhóm lên khu Mạn Thượng là xe tải chở hàng. Băng ghế trước chỉ có ba chỗ, xem như một chỗ cho ông ta, còn hai chỗ còn lại nhóm DMI phải tự chia nhau. Hai người không được ngồi băng ghế trước xem như phải chui vào thùng xe tải mà ngồi. Gọi là cái thùng xe cho sang chứ thực ra chỉ là cái xe hở trần được phủ lên tạm bằng phông bạt để che nắng che mưa. Lão Quốc nhìn khuôn mặt thất thểu của cả nhóm cười hề hề:
_ Ấy quên giới thiệu, tôi tên Đặng Quốc! Tôi hành nghề tài xế lái xe chở hàng
_ Giờ ai ngồi sau ai ngồi trước đây? Mịa, lão Nguyễn Đ mất dạy vãi! Đi công tác mà bắt DMI đi cái xe cà tàng này! (Anh Phú cũng cộc lên)
_ Ê, xe này còn ngon cứng nha! Mới mua năm 2017 thôi đó! Tính sơ sơ đi, cũng mới 8 năm chứ mấy
_ Haizzza, oẳn tù tì đi mấy đứa
Kết quả oẳn tù tì: Huy và anh Y Văn ngồi băng trước cùng lão Quốc mập, còn anh Phú và Viên phải chui vào thùng xe ngồi. Vừa đặt chân lên thùng xe, một hương “thơm ngào ngạt” xộc lên tận mũi của anh Phú và Viên khiến họ phải nhăn mặt lại che mũi. Lão Quốc may là chủ của cái xe, mà còn bị cái mùi trên thùng xe khiến lảo đảo loạng choạng. Lão lấy tay phe phẩy cho bớt mùi trên xe rồi xoay sang nhìn anh Phú:
_ Thông cảm! Đêm qua đi đường dài chở lợn đi cho lò
_ Thôi đi đi! Đến nơi nhanh giải quyết nhanh còn về, kiểu này chắc chết cái lỗ mũi tui quá!
Anh Phú giục mọi người lên xe. Bản thân anh ta cũng phải nôn khan vài cái, hít thở mùi từ chai dầu gió khuynh diệp mới bước hẳn được lên thùng xe. Viên thì càng gay go hơn, nó suýt nôn thật ra sàn xe luôn ấy chứ. Viên định bụng chuyến này về phải làm gỏi lão Lãm. Chí ít cũng phải phàn nàn lão này sắp xếp công tác hậu cần chuyến đi dở tệ và đòi mức thưởng của nhiệm vụ cấp A. Vẫn còn cay, Viên nhặt cọng rơm dưới sàn xe lên bứt cho bằng nát. Anh Phú cũng nhặt cọng rơm khác lên ve ve trong lòng bàn tay ra chiều suy nghĩ, chắc có lẽ anh đang tính toán các bước tiếp theo cho vụ này.
Trên đường đi, như thường lệ anh Y Văn lai giở các tập hồ sơ giấy tờ có sẵn ra xem lại. Y Văn là pháp sư/đạo sĩ của Tân Bà La Môn, các môn phái Đạo giáo đối với anh ta tương đối xa lạ, dẫu cho anh đã từng trạm chán nhiều lần. Huy ngồi cạnh cũng hưởng ké được cơ hội xem lại hồ sơ lần nữa để suy tính cho các bước tiếp theo. Từ đầu chuyến đi đến giờ, anh Phú sắp xếp cho mọi người hơi nhiều. Nhiệm vụ lần này thật ra là của Huy và Viên còn anh Phú và Y Văn đi theo chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ và chấm điểm. Huy dự tính sau khi xuống xe sẽ bắt đầu “làm chủ cuộc chơi”. Chắc anh Phú hay Y Văn cũng chả bắt bẻ gì Huy cả đâu
Lái xe được một đoạn, lão Quốc béo thấy tấm bảng cảnh báo ghi chữ “Trạm cân TT 500m”. Lão ta đột ngột đổi tay lái rẽ ngang sang đường mòn nhỏ khiến anh Phú và Viên bên trong suýt ngã chỏng gọng. Lão Quốc nói với ra đằng sau phân trần:
_ Trạm cân xe! Tránh cho lành!
Viên gật đầu hiểu ý và thở phào. Vậy mà Viên tưởng xe đụng phải con gì hay mất lái chứ. Đi được thêm một đoạn, Huy thấy một trạm công an giao thông dựng lên. Các anh đang bắt một loạt xe tải đi sai đường vào đây để trốn trạm cân trọng tại. Mặt lão Quốc sa sầm lại, lão ngoái đầu nhìn ra sau xem có thể lùi xe rồi lỉnh đi trong âm thầm hay không.
*Hoét*
Đã trễ rồi, một anh giao thông tuổi trung niên, đẹp trai cao ráo và đầy khí khái nam nhi phong trần đang giơ cây ba toong chỉ thằng vào xe tải của lão Quốc như một vị nam thần vậy. Lão Quốc thấy bị chỉ, lão nấn ná cố nhìn ra sau tìm đường lùi xe rút êm nhưng bị anh Y Văn cản lại:
_ Thôi người ta chỉ rồi! Ông mang bằng lái ra bồi dưỡng mấy trăm năn nỉ đi
_ Phạt cả mấy triệu ấy chứ năn nỉ vài trăm
_ Thế ông nhắm tránh được không? Thằng đồng đội nó lên xe sẵn rồi kìa
_ *Ực* Căng phết! (Lão Quốc nuốt nước miếng)
_ Lấy giấy tờ xe ra sẵn đi
_ Bỏ...bỏ quên ở nhà rồi!
_ Hả? Ông điên à? Ra đường không giấy tờ xe á? Có CMND hay bằng lái gì không?
_ Giấy tờ xe thì có trong hộc đây! Còn bằng lái và CMND vứt nhà rồi
_ Ví đây của ông không đựng bằng lái với CMND vậy đựng cái gì?
_ Tiền thôi! Thôi không sao để tôi lo.
Nói xong lão Quốc mở hộc xe ra lấy giấy tờ xe, bước ra khỏi xe trình diện anh nam thần giao thông nọ. Anh giao thông giơ tay chào hỏi theo đúng quy tắc làm việc rồi yêu cầu lão ta trình giấy tờ. Lão Quốc gãi gãi đầu đưa giấy tờ cho tay giao thông, không rõ anh ta nói gì với lão ta nhưng bắt đầu lấy giấy biên bản ra ghi, đồng thời ra hiệu cho một anh giao thông khác trẻ tuổi hơn đi đến xe tải chỗ cả nhóm DMI đang ngồi. Anh ta đi vòng quanh nhìn xe rồi bắt đầu cầm bộ đàm ra gọi. Huy quay sang hỏi Y Văn:
_ Sao thế anh?
_ Tới đây chắc để xem xe thế nào rồi gọi xe cẩu!
_ Cẩu? WFT? Tính làm Đoàn Ngọc Hải ả?
_ Chứ gì nữa! Trốn trạm trọng tải đi đường cấm, không mang bằng lái theo, cẩu xe là vừa
_ Cẩu xong mình lấy cái gì đi?
_ Anh....cũng chưa biết
_ Ẹc, thế này.....ủa, lão ta trở về kìa
Như lời Huy nói, lão Quốc mập đang lù lù tiến về chiếc xe tải. Miệng lão nhoẻn cười thoả mãn, đến chỗ anh giao thông trẻ tuổi đang gọi bộ đàm, nói gì đó khiến anh ta chưng hửng ra nhìn mặt của cấp trên. Anh cấp trên trung niên khẽ gật đầu xác nhận khiến anh giao thông trẻ phải tiu nghỉu quay về. Lão Quốc mở cửa xe bước lên xe cười thật to:
_ Haha, đòi phạt bố mày nữa chứ!
_ Sao ông thoát hay thế?
_ Lái xe đường dài thằng nào chả có “bùa”, quen càng to càng dễ thoát
_ Bái phục!
_ Hahaha
Anh Y Văn đưa tay lên chắp lại tỏ ý bái phục lão Quốc càng làm lão cười to hơn, Giọng cười thấy mà ghét. Anh Phú và Viên phía sau trầm ngâm chả biết nên cười hay nên khóc cho cái tình huống này.
Tầm 30 phút sau, cuối cùng sau bao nhiêu gian khổ và khó khăn đã trải qua, à cả mùi hương nồng nàn phía sau nữa, cả nhóm DMI đã đến thôn Mạn Thượng. Tuy nhiên, khó khăn nào đã hết. Anh Phú và Viên đang sung sướng chuẩn bị được giải thoát khỏi cái thùng xe hôi thối cùng cực này rồi thì đột nhiên xe thắng gấp lại. Anh Phú ngạc nhiên nhìn quanh thấy vẫn chưa đến nơi, anh vội quay sang băng ghế trước hỏi lão Quốc:
_ Sao thế ông?
_Cầu này đi không được, sập mất! Xe này 10 tấn lận!
Định thần nhìn lại, phía trước cách chỗ xe tải của nhóm DMI đang dừng là một cây cầu nhỏ. Cây cầu bắt qua một con rạch không sâu lắm nhưng nếu rơi xuống cái xe tải này thì vỡ mồm. Cây cầu chỉ rộng hơn chiếc xe tải của lão Quốc một chút, lại chẳng có rào chắn cầu ở hai bên. Thêm vào đó, có tên nào đó đá chống dựng xe câu cá ngay trên cầu khiến lối đi chỉ vừa bằng chiếc xe của lão Quốc. Anh Y Văn nhìn giây lát rồi hỏi lão Quốc:
_ Cầu này chắc đi được mà, ông ve xe chầm chậm qua là ngon!
_ Thua! Xe này rơi xuống ai đền tiền xe cho tôi?
_ Thế chả lẽ bỏ cuộc?
_ Mấy người tạm xuống xe đi bộ vào đi, qua cây cầu này tầm 500m rẽ trái là đến
_ Đệch! Haizza, thế xuống vậy
Anh Y Văn cũng chẳng còn cách nào khác, anh ta quay xuống phía sau nhìn anh Phú và Viên gật đầu xác nhận xuống xe đi bộ. Huy uể ải nhảy xuống xe đi tiếp, trong khi anh Phú và Viên mừng lắm. Dù cho có đi bộ nhưng vẫn còn đỡ hơn ngồi trên cái thùng xe hôi toàn mùi phân lợn. Lão Quốc lùi xe lại đi kiếm chỗ đỗ chiếc xe cạnh gần cây cầu rồi sẽ theo sau cả nhóm vào khu thôn Thượng Mạn.
Rong ruổi trên con đường vòng vèo, dốc xuống rồi lại lượn lên dù chỉ dài hơn 500 mét, cuối cùng cả nhóm đã đến thôn Mạn Thượng. Cả nhóm DMI không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp bình dị, mộc mạc pha lẫn vẻ khang trang, lịch sự của những ngôi nhà trong thôn. Khi đến gần hơn, Huy và Viên không khỏi trầm trồ thì thấy thôn làng này nhà cửa tiếp nối, hai bên con đường vào thôn là hai hàng cây phượng lớn, tàn cây chằng chịt uốn lượn tỏa rộng. Tuy nhiên, điều mà chúng nó ấn tượng nhất là con gái ở thôn. Nghe thiên hạ đồn rằng, khắp đất Việt Nam này thì gái Bắc Ninh xứng tầm top 1-top 2 về nhan sắc quả không sai.
Không giống như hai tên háu gái kia, anh Phú và Y Văn tranh thủ xắn tay áo lên tìm những người dân hỏi về ông đạo sĩ có khả năng thỉnh linh Đức Thánh Tam Giang. Họ không có thời gian để chờ Huy và Viên, cũng càng chẳng có thời gian để chờ lão Quốc vào hỗ trợ. Huy và Viên trông thấy chợt nhớ về nhiệm vụ của mình nên cũng xông xáo vào hỏi các.....cô gái. May mắn thay, dân ở thôn Mạn Thượng cũng khá hiếu khách. Họ chỉ dẫn nhiệt tình cho cả nhóm DMI. Điều đáng tiếc nhất là hậu nhân của ông thầy cao tay ấn nọ nay đã không làm đạo sĩ nữa nhưng người dân biết họ đang ở đâu.
Sau 30 phút, cuối cùng theo hướng dẫn của dân bản địa, cả nhóm đã đứng trước một căn nhà lớn kiểu cổ trang. Căn nhà theo lối kiến trúc của thế kỷ 17-18, với cửa bằng gỗ và đầu sư tử bằng kim loại. Phía trên cánh cửa có tấm bảng đề chữ “Vi Xuân Đường”. Huy lẩm bẩm tên trên tấm bảng rồi tự suy luận:
_ Nhìn kiến trúc này với tên này, chắc là nhà thuốc đông y
_ Bậy bạ! Võ đường đó mấy ông tướng!
Người vừa lên tiếng lão Quốc, lão đã ở sau lưng cả nhóm từ khi nào. Lão thở hồng hộc sau khi phải chạy vận động đuổi theo nhóm DMI đến đây.Thật ra từ đầu đến giờ trừ phần chở cả nhóm đến thôn Mạn Thượng lão chẳng giúp được gì luôn, còn bày đặt mang danh “Thổ Địa”. Anh Y Văn nhìn lão cười mỉa mai:
_ Ơ ông đỗ xe xong rồi à? Khiếp! Đậu mỗi cái xe mà lâu phết!
_ Chỗ này khó đậu lắm! Rồi đuổi theo các người mệt bỏ xừ! Lần đầu tôi đến đây như các người thôi!
_ Lần đầu? Thế ông hỗ trợ được quái gì? Bọn Tổng Cục dở hơi thật!
_ Hầy, nhìn vậy chứ tôi hơi bị được việc nhé
*Cạch*
Tiếng động lớn cắt ngang câu chuyện của nhóm DMI. Cánh cửa bằng gỗ với đầu sư tử lớn từ từ mở ra. Tiến ra khỏi cửa là hai anh thanh niên nhìn khá vạm vỡ và rắn chắc....ơ mà sao nhìn họ giống nhau thế nhỉ? Anh em sinh đôi à? Một trong hai người mỉm cười chào: _ Xin chào! Tôi là Vi Thái Hoa, còn đây là anh tôi, Vi Thái Vũ! Chúng tôi là chủ của võ đường Vi Xuân Đường này!
------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Chắc có bạn sẽ thắc mắc vì sao xe mua năm 2017 mà lại 8 năm? Không phải lỗi đâu, truyện này là 10 năm sau của "Tôi là Đạo Sĩ" của Sò Điệp tiên sinh. Vì vậy chiếu theo timeline thì hiện tại (của truyện) là năm 2025. Huy và Viên đã 22 tuổi (tuổi âm 23), đến đại hạn của Huy năm 25 tuổi (âm) thì đã là năm 2027. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.