*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Tiên Kinh muốn đến Vô Nhai Cực nhanh nhất cũng phải mất hơn nửa ngày, Vô Nhai Cực là một vực sâu hun hút nằm ở giữa Cổ Nhai Sơn thuộc địa phận Sở Quốc.
Hoàng Tử Quân chán nản xoa xoa mi tâm, không phải hắn vừa từ Sở Quốc quay về tiên cung đấy sao, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lần nữa xuống trần. Hoàng Tử Quân đi đến Nhật Môn Thành chuẩn bị lấy bài tử hạ phàm thì gặp được Yên Chi Hoa Tử Công chúa, môi hắn hiện lên nụ cười ôn nhu:
- Tầm Mai!
Yên Chi Hoa Tử là tiên hiệu của Triệu Tầm Mai, thượng tiên nữ duy nhất trên Tiên Kinh Ngọc Điện, nàng là nữ nhi của Thượng Thiên Đế, vì vậy chư tiên đều kính gọi một tiếng Công chúa. Yên Chi Hoa Tử không có nhiều tín đồ nơi nhân gian, mặc dù nàng là một trong bốn vị xử lý án vụ tại Tọa Linh Thông Trấn.
Dung mạo Triệu Tầm Mai rất xinh đẹp, gọi là thiên hương quốc sắc cũng không ngoa, thăng thiên từ năm hai mươi tuổi cùng phụ thân, lại nhanh chóng nhờ vào khí thế Triệu gia trở thành thượng tiên, nàng là minh chứng cho việc gia thế quan trọng hơn tài năng.
Triệu Tầm Mai mỉm cười, dung mạo thiên chân vô tà:
- Tướng quân! Gấp gáp như vậy là muốn tới Vô Nhai Cực?
Hoàng Tử Quân gật đầu, mắt phượng ánh lên ấm áp chân tình:
- Vốn dĩ định đến Yên Chi cung, lại đụng phải chuyện này, liền không có thời gian! Ta có thứ này, cố tình muốn đưa nàng!
Triệu Tầm Mai hạnh mâu loáng thoáng ngạc nhiên, Hoàng Tử Quân lấy ra một huyết ngọc vòng tay* từ ngực áo:
- Trên đường phố thấy rất đẹp, làn da nàng lại trắng như vậy, chắc chắn sẽ hợp...
Triệu Tầm Mai ái ngại cầm lên, lại thi lễ tạ ơn, Hoàng Tử Quân có chút thất vọng, Triệu gia cùng Hoàng gia là có hôn ước, nàng lại với hắn cứ thế vô tình khách sáo.
- Tướng quân, lần này...Vô Nhai Cực chính là hung hiểm...
Hoàng Tử Quân không hiểu sao lại chẳng che giấu cảm xúc, hơi nhếch môi:
- Công chúa, nàng là lo lắng cho y?
Triệu Tầm Mai hơi cắn môi, cúi mặt thê lương, xoay lưng bỏ đi. Hoàng Tử Quân nhạt môi cười, rõ ràng nàng là vị hôn thê của hắn, vì cái gì mỗi ngày đều nhớ đến Phạn Cổ Tu Lang!
Hoàng Tử Quân sau khi lấy bài tử liền một đường hạ phàm. Chuyện năm xưa theo trường phong cuốn nhanh qua tâm khảm hắn.
Vĩnh Quốc hơn bảy trăm năm trước từng đại xá thiên hạ vì Minh Cung Hoàng hậu hạ sinh một đôi song long hài tử Hoàng Tử Thần cùng Hoàng Tử Quân. Hoàng Tử Thần vì ra đời trước nửa khắc trở thành đích trưởng tử Vĩnh Quốc, được phong Thái Tử mà Hoàng Tử Quân chỉ là Tần Vương.
Hoàng Tử Thần và Hoàng Tử Quân ngoài dung mạo ngọc thụ lâm phong kinh diễm thoát tục chính là tài nghệ song toàn, văn thông võ thạo.
Sở Quốc từ thời điểm đó đã hùng bá một phương, lần lượt muốn gây nên yên hỏa đánh chiếm các quốc gia xung quanh, nhưng đến khi xâm phạm lãnh thổ Vĩnh Quốc liền bị Thái tử cùng Tần Vương xuất binh chặn đứng, cuối cùng Sở Quốc thất bại, ngoài chấp nhận ký hòa ước với Vĩnh Quốc, còn phải rút toàn bộ binh lực ở các nước chư hầu về, trả lại thiên hạ thái bình.
Bởi công lao vô tiền khoáng hậu đó, Thái tử cùng Tần Vương cả hai đều được phong thần, một bước lên tiên theo đúng nghĩa đen. Từ đầu tình cảm của Thái tử và Tần Vương đã rất tốt, sau cùng là Thần chủ phương Nam, lại càng với nhau thâm tình đối đãi.
Thượng Thiên Đế khi ấy cũng vì mến mộ tài đức mà ban một mối hôn ước giữa Yên Chi Hoa Tử Công chúa và Hoàng Tử Thần.
Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ đều thay đổi, kể cả thần tiên. Hoàng Tử Thần dần ham muốn tiên lực đến điên cuồng, hắn tự sáng tạo một loại tà thuật, luyện công bằng máu tươi hài đồng.
Chỉ một bước sa chân, từ thượng thần uy vọng nhất Tiên Kinh, hắn trở thành Phạn Cổ Tu Lang ác danh vang khắp thiên địa. Thượng Thiên Đế ngoài phế truất hắn còn để thiên binh truy lùng. Rất bất ngờ, khi ấy Tần Vương Hoàng Tử Quân tình thân không màn, nuốt cay đắng vào lòng, tự mình cầm quân vây sát Phạn Cổ Tu Lang.
Phạn Cổ Tu Lang gây ra bao oán thán nơi nhân gian, tất cả miếu cúng điện thờ hắn đều bị đốt bỏ.
Một tay nhuốm máu tanh, lâm vào đường cùng, Phạn Cổ Tu Lang cô độc đến Cổ Nhai Sơn trấn thủ, tạo một quỷ trận bao phủ khắp thâm sơn, trận pháp cao siêu đến nỗi trăm năm trôi qua thiên binh thiên tướng vẫn không thể phá giải được.
Ma giới nhờ vào uy phong của Phạn Cổ Tu Lang dần không kiêng nể gì, tác quái nhân gian, dịch bệnh xuất hiện ngày một nhiều, nắng mưa thất thường, thiên địa đại suy. Nhưng giữa lúc khốn cùng nhất, không rõ vì sao Phạn Cổ Tu Lang tự phá bỏ trận pháp.
Tần Vương Hoàng Tử Quân sau khi tiến vào được Cổ Nhai Sơn, liền quyết chiến một trận thư hùng đánh tan hồn phách Phạn Cổ Tu Lang, chỉ là thân thể hắn ta đã đạt đến cực hạn tu luyện, không thể hủy hoại. Tần Vương liền cho người ném xuống Vô Nhai Cực - vực sâu nhất khắp thiên địa - nằm trên đỉnh Cổ Nhai Sơn. Khi thân xác của Phạn Cổ Tu Lang rơi đến giữa vực, toàn bộ luồng khí xung quanh hóa thành băng lạnh, giữ nhục thể hắn ta lơ lửng mãi mãi.
Vô Nhai Cực sau đó bị chính Thượng Thiên Đế cùng bốn vị thượng tiên Tọa Linh Thông Trấn tạo kết giới trấn yểm, một trong bốn thượng tiên vì chuyện này mà tiêu tán linh khí. Về sau, Yên Chi Hoa Tử Công chúa chính là thay thế vị trí đó. Bãi bể nương dâu, mối hôn ước của Yên Chi Hoa Tử năm xưa cũng đổi thành cùng Nam Võ Thần chủ Hoàng Tử Quân.
Hoàng Tử Quân một chân đặt lên đỉnh Cổ Nhai Sơn, hắn nhìn xuống đáy Vô Nhai Cực, băng khí toàn bộ đã tan biến gần hết, thi thể kia cũng chẳng còn nữa, kết giới cứ thế biến mất không dấu vết, bốn bề vắng lặng vô cùng, nơi này là quỷ sơn, ngoài cây cối cũng không có sinh vật sống nào.
Hoàng Tử Quân chậm bước đi một vòng, liền thấy lấp lánh mảnh vải áo vương trên nhành táo gai*, hắn hơi cau mày, siết chặt thứ vừa tìm được trong tay.
Mặt trời hạ dần, sương khí vẩn đục bốn bề, trên đường dẫn vào Triệu gia thôn, xuất hiện một nam tử bạch y thanh lệ, thân thể hắn như tỏa ra ánh sáng lại mang theo hương thơm nhàn nhạt. Vài thôn nữ bên sông giặt áo chúm chím ngượng ngùng khi vừa trông thấy.
Lúc này, ở hướng đối diện, Trúc Huyên đang cùng Hoàng Tử Thần về nhà, Hoàng Tử Thần tay vẫn còn nắm nhành quýt rừng, trên lưng mang theo một gùi nặng đầy thân gỗ lạ mà Trúc Huyên gọi bằng những tên dược liệu khác nhau. Cả hai lướt ngang qua nam tử thanh lệ kia.
Trúc Huyên đột ngột xoay người lại, nàng huých tay Hoàng Tử Thần:
- Ngươi có thấy không?
Hoàng Tử Thần gật gật đầu:
- Đương nhiên là thấy!
Trúc Huyên ngạc nhiên, mắt hạnh mở to:
- Đã thấy sao lại không có phản ứng? Ngươi thấy gì?
Hoàng Tử Thần hơi cau mày:
- Rõ ràng là ta có phản ứng! Ta thấy chua quá chừng!
Trúc Huyên ngơ ngác nhìn Hoàng Tử Thần đang nhè hạt quýt rừng ra khỏi miệng, nàng vỗ vỗ trán:
- Tên...ai da...ta muốn nói công tử vừa ngang qua! Hắn rất giống ngươi!
Hoàng Tử Thần dừng chân lại, nhìn theo hướng chỉ tay của Trúc Huyên, vẫn còn có thể thấy rõ bóng lưng bạch y nam tử kia, mái tóc đen mượt của hắn ta trôi trên nền trời hoàng hôn đỏ rực. Hoàng Tử Thần không hiểu vì sao bản thân liền cảm thấy có chút bức bối khó chịu, mạch máu khắp cơ thể giật giật liên hồi.
- Ta không rõ...
Trúc Huyên không đoán được suy nghĩ của Hoàng Tử Thần, nàng thành thật:
- Có thể hắn là người thân của ngươi, đang đi tìm ngươi thì sao? Có cần ta hỏi giúp?
Hoàng Tử Thần lắc đầu, thái dương huyết mạch càng nổi đỏ hơn, khiến hắn đau nhức:
- Không cần! Chúng ta đi thôi!
Phía xa xa, bạch y nam tử ý tứ dừng lại, nhìn theo đôi nam nữ đang chậm bước trên đường thôn. Hoàng Tử Quân hơi nhếch môi, không giấu nổi nét khó hiểu, Hoàng Tử Thần không thể nào quên được hắn, là huynh đệ song sinh đến vết bớt cũng không sai biệt, lại từng sống chết cùng nhau, khó mà xóa bỏ được. Chỉ trừ khi...
Hoàng Tử Quân phượng mâu tối lại, thầm dự cảm:
- Mất trí? Chuyển sinh một kiếp liền mất trí?
Phạn Cổ Tu Lang cuồng khinh tuế nguyệt có thể mất trí! Loại chuyện hài hước không tưởng này có là thật cũng chẳng ai tin nổi!
Sáng sớm.
Hoàng Tử Thần đang ngủ ngon trong miếu Trinh Đức Thần nữ như mọi khi thì đột ngột bị đánh thức, ngồi trước mặt hắn không phải ai xa lạ mà là Triệu Trúc Huyên, nàng đếm đếm một mớ tiền xu nhỏ trên tay:
- Cái này là phần của ngươi hôm qua hái thuốc a!
Hoàng Tử Thần hốc mắt dần đỏ lên nóng hổi, hắn nhìn Trúc Huyên trân trối. Trúc Huyên nhét tiền vào tay hắn, vỗ vỗ vai an ủi:
- Ngươi làm sao thế...
Hoàng Tử Thần vẫn im lặng, chậm chạp ngồi thẳng dậy, Trúc Huyên bất giác mỉm cười:
- Cảm giác lần đầu chính mình làm ra tiền rất tốt đúng không! Ngày trước ta cũng cảm động như ngươi!
Hoàng Tử Thần không biết nên nói gì, nào đâu phải hắn cảm động, là hắn đang đau lòng. Trước khi xuyên hắn cũng phải ngày ngày làm việc cực nhọc để kiếm cơm ăn, sau khi xuyên cứ tưởng đổi khác nào ngờ còn tệ hơn, không có chỗ ngủ không có cơm ăn, phải bám theo nữ nhân mới được mấy xu lẻ. Hoàng Tử Thần đập đầu vô tường, hận ý ngập tràn nhìn lên trần nhà.
Trúc Huyên giắt liềm vào thắt lưng, nàng còn phải đi hái rau cải về muối chua, liền không dây dưa nữa mà đứng lên:
- Nếu tiết kiệm, thêm vài lần đi hái thuốc ngươi có thể mua được một bộ y phục mới a!
Hoàng Tử Thần gật gật đầu cười, vẫy tay tạm biệt Trúc Huyên, hắn ở hiện đại còn không khổ sở đến thế này. Nhưng dù sao cũng đã có tiền, Hoàng Tử Thần quyết định lên trấn, ngao du xem thử cuộc sống cổ đại ra sao.
Thời đại này không có phương tiện di chuyển nào khác ngoài đi bộ và đi ngựa, đương nhiên hắn không có ngựa, nên đành đi bộ, coi như là luyện tập thể lực. Từ Triệu gia thôn lên trấn phải mất gần một canh giờ, Hoàng Tử Thần ban đầu còn rất hăng hái, sau lại dần thấm mệt. Bây giờ hắn mới hiểu vì sao người ở thời đại này ai nấy đều muốn thành tiên, ít nhất nếu đắc đạo rồi sẽ không cần phải đi bộ nhiều như vậy!
Hoàng Tử Thần chống tay lên chân thở nhọc, lại nghe có tiếng gọi phía sau.
- Hoàng huynh!
Hoàng Tử Thần vội xoay người, là bạch y nam tử hôm qua, ánh mắt hắn liền tối sầm, cổ họng khô rát dâng lên.
Hoàng Tử Quân mang theo ý cười, không chút nguy hiểm mà tiến đến:
- Huynh không nhận ra ta?
Hoàng Tử Thần hơi lùi lại, không rõ vì sao cơ thể lại cảnh giác vô cùng, trong tâm khảm hình ảnh xích hỏa thiêu đốt sơn lâm hiện ra rõ mồn một. Hắn liền nghe đầu đau nhức:
- Không! Ta có biết công tử sao?
Hoàng Tử Quân một lượt đánh giá người trước mặt, y phục này so với năm xưa chính là một, bất quá trải qua trăm năm biến đổi mà rách nát đến tàn tạ, hắn nửa miệng cười:
- Ta là đệ đệ của huynh! Ta biết huynh đang lo lắng, đau đớn và khó chịu! Trước đây huynh cũng thường xuyên bị như vậy!
Hoàng Tử Quân tiến một bước, Hoàng Tử Thần bất giác lùi lại.
- Huynh vẫn không tin ta?
Hoàng Tử Thần có chút áy náy, bạch y nam tử này trông rất lương thiện:
- Ta...
Hoàng Tử Quân vẫn không một chút gấp gáp, từ từ giúp Hoàng Tử Thần bình ổn, tháo bỏ nghi ngờ:
- Ta là Hoàng Tử Quân, huynh còn nhớ không? Trên người chúng ta đều có một bớt son Bắc Đẩu tinh tú sau vai!
Hoàng Tử Thần hơi cau mày, Hoàng Tử Quân lại mỉm cười:
- Hoàng Tử Thần, huynh đi cùng ta!
Hoàng Tử Thần nuốt một ngụm khí lạnh, nếu có thể không sai một câu mà nói ra như vậy thì đúng thật là thân nhân, hắn buông lỏng phòng vệ, ánh mắt nhu hòa dần. Hoàng Tử Quân kéo lấy tay áo hắn bước về phía trước.
Xoẹt!
Ống tay cứ thế bị dùng lực mà rách rời ra, Hoàng Tử Thần có chút lúng túng, Hoàng Tử Quân cười lớn, xua xua tay:
- Huynh đừng lo, chúng ta sẽ mua y phục mới!
Một đôi nam tử dạo bước trên trấn nhỏ, thu hút sự chú ý của người đi đường. Hoàng Tử Quân bề ngoài thanh lịch bao nhiêu thì Hoàng Tử Thần lại lôi thôi lếch thếch bấy nhiêu. Hai mái tóc trắng đen cùng hòa vào xuân phong mềm mại.
Hoàng Tử Thần thi thoảng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Hoàng Tử Quân đang hào hứng chỉ hắn xem thứ này thứ kia lạ mắt trên phố, mặc kệ những phản ứng tiêu cực của cơ thể, Hoàng Tử Thần cố gắng trấn áp dự cảm không tốt nơi đáy lòng tự cho rằng chính mình đã nghĩ quá nhiều.
___________________
Táo gai:
Huyết ngọc vòng tay: