Tiên Hồng Lộ

Chương 243: Công thành - Đại hỗn chiến (1)




Thử nghĩ xem, nếu có thể phá được toàn bộ Thất Thải Thành Bảo, vậy chẳng phải là có thể thu được vô số Pháp Bảo cùng thiên tài địa bảo sao?
Thấy tình cảnh công thành bên đó, một hàng người bên này không khỏi hít vào một hơi khí lạnh phát hiện đám người mình dã tâm không đủ lớn.
- Có tu sĩ công thành, thực lực của bọn họ cường đại hơn rất nhiều so với chúng ta!
Dương Vũ hạ giọng nói.
Chỉ riêng đội sáu bảy tên tu sĩ đang công thành kia đều thuần một sắc Ngưng Thần Kỳ, thậm chí còn có một gã nam tử khôi ngô Trúc Cơ Kỳ đang lơ lửng giữa không trung, trong tay thao túng một chiếc cự phủ cỡ lớn, không ngừng đánh lên màn hào quang bảy sắc xung quanh tòa thành.
- Bọn họ là tu sĩ thế lực phương nào?
Dương Phàm vẻ mặt dị sắc, nhìn trận doanh bên đó ánh mắt lấp lóe không ngừng. Thông qua cảm quan cường đại hắn đã phát hiện ra hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Trận doanh tán tu chính đạo!
Hoàng Th nhìn chằm chằm những người bên đó thập phần khẳng định nói.
"Trận doanh tán tu chính đạo tập hợp một nửa tinh anh tán tu toàn Ngư Dương Quốc, thực lực quả nhiên cường đại."
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn nhớ rõ Vô Song dường như cũng là người trong trận doanh tán tu nhưng thời điểm trước khi tiến vào Quang Môn đột nhiên thoát ly khỏi tổ chức hành động một mình. Đúng lúc này, trên tòa thành đột nhiên có phản ứng, phía trên có rất nhiều người giương cung tiễn lên nhắm về phía những tu sĩ ngoài thành bắt đầu bắn.
- Những cung tiễn này không ngờ cũng là Pháp Bảo hơn nữa ít nhất đều là cấp bậc Linh Khí.
Mọi người từ một nơi bí mật gần đó lén lút quan sát.
Đám dân bản xứ trên tường thành đều là võ giả, rót chân khí vào trong cung tiễn, tên bắn ra mang theo kình phong cường đại, uy lực không tầm thường. Tuy nhiên, những vị khách không mời ở bên ngoài này đều là tinh anh trong giới tán tu Ngư Dương Quốc, chiến đấu lại rất tập trung, pháp thuật cùng kình khí hóa thành điểm sáng muôn màu muôn vẻ oanh kích ở trên cái lồng phòng hộ bảy màu kia.
- Quang mang bảy màu xung quanh tường thành này dường như là một loại kỳ trân thượng cổ.
Dương Phàm thấp giọng nói.
Trong con cháu Vũ Văn gia tộc có một gã pháp sư, không ngờ hoàn toàn không biết gì về trận pháp này. Dương Phàm đoán sở dĩ trong Thất Thải Thành Bảo không thể sử dụng pháp lực cùng thần thông có lẽ có liên quan đến trận pháp thượng cổ này. Trải qua nửa canh giờ giao phong, tu sĩ ngoài tòa thành có mấy tên bị thương nhẹ mà dân bản xứ trong tòa thành lại không hề hao tổn.
- Chỉ cần có kỳ trận thượng cổ này che chở, những võ sĩ dân bản xứ này luôn có lợi về địa thế.
Mọi người đều đưa ra một kết luận.
- Đổi đội!
Trong trận doanh tán tu chính đạo truyền tới thanh âm vang vọng của một người. Rất nhanh đội tu sĩ phụ trách công kích này lui xuống nghỉ ngơi, thay bằng một đội tu sĩ khác, đồng dạng cũng có một gã tu sĩ Trúc Cơ KỲ dẫn đội. Nhìn tình hình dường như cũng là một nữ tữ bất quá cự ly quá xa nên không nhìn rõ.
- Bọn họ muốn tiêu hao một chút lực lượng trận pháp này!
Dương Phàm trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm giác được trận pháp này khó có thể đi qua. Kỳ trận thượng cổ há có thể để một đám tu sĩ bậc thấp cậy mạnh là có thể dễ dàng phá vỡ sao?
- Nếu muốn phá vỡ phòng ngự của tòa thành này sợ rằng ả có một biện pháp.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. không biết nhân vật thủ lĩnh trong trận doanh tán tu chính đạo này có suy nghĩ giống mình với hay không.
- Vũ Văn tiểu thư! Sự tình có biến, không biết ngươi có đối sách gì không? Thất Thải Thành Bảo đã bị những nhân vật trong trận doanh tán tu chính đạo nhìn trúng, với thực lực của chúng ta ở trước mặt bọn họ căn bản là không chịu nổi một kích.
Dương Vũ nhìn Vũ Văn Nhu nói.
- Kế hay nhất hiện nay là bỏ chạy. Nếu bị người trong trân doanh tán tu phát hiện rồi cho rằng đám người chúng ta có mưu đồ gây rối, đến lúc đó có thể sẽ không dễ dàng nữa.
Vũ Văn Nhu thập phần quyết đoán nói. Nếu thực lực hai bên chênh lệch lớn như vậy liền quyết đoán buông bỏ.
Lựa chọn nàv không thể nghi ngờ là chính xác.
Dương Phàm âm thầm gật đầu. Vũ Văn Nhu là một nữ tử thông minh quyết đoán, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm mà thôi. Đúng lúc này Dương Phàm mơ hồ cám thấy được một tia thần thức dao động từ trên đỉnh đại thụ truyền đến.
Tâm thẩn hắn rùng minh. thầm thở dài một hơi:
- Chuyện này nên quvết định khẩn trương, nếu không muốn rút đi cũng không có khả năng nữa.
Dương Vũ cùng tên tu sĩ Ngưng Thần Đại Viên Mãn trong gia tộc kia thảo luận một chút cùng đồng ý với ý kiến của Vũ Văn Nhu.
- Được rồi! Dương gia chúng ta cũng quyết định rút lui.
Dương Vũ cuối cùng cũng quyết định.
Vì thế, một đám hai mươi mấy người liền chuẩn bị bỏ chạy khỏi nơi thị phi này.
- Ha ha ha! Các ngươi đã biết bí mật về tòa thành này, hiện tại muốn đi nào có dễ dàng như vậy?
Đúng lúc này, từ phía trên đầu mọi người truyền tới một thanh âm nam tử.
- Là ai?
Mọi người đểu ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên đỉnh cây cổ thụ ngàn năm có một gã trung niên mặc thanh bào đứng đó, trong mắt lộ ra mấy phần cân nhắc. Đồng thời. một cỗ uy áp thuộc về tu sĩ Trúc Cơ Kỳ phủ xuống khu vực này, khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu.
Dương Phàm trước đó đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn, không ngờ là một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
- Ta chính là thủ lĩnh tán tu chính đạo. Nhạc Bá.
Trung niên mặc thanh bào giống như chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi cuống chính giữa mọi người, trấn định tự nhiên, cao cao tại thượng, ở trước mặt hơn mười tu sĩ không ngờ hắn còn có thể nắm giữ quyền chủ động, dường như muốn bằng vào lực một người địch lại con cháu tinh anh của hai đại gia tộc tu tiên kinh đô vậy.
- Thì ra các hạ chính là Nhạc Bá đại danh lẫy lừng tán tu giới, ngưỡng mộ đã lâu!
Dương Vũ lộ vẻ tươi cười hướng Nhạc Bá thi lễ.
- Tiểu nữ là Vũ Văn Nhu, chúng ta là con cháu Vũ Văn gia cùng Dương gia tại kinh đô, ở đây ra mắt tiền bối.
Vũ Văn Nhu cũng nho nhã lễ phép nói.
"Ba"
Đúng lúc này, trên bầu trời lại bay tới gần hai mươi tu sĩ đều là cảnh giới Ngưng Thần Kỳ. bọn họ từ trên không hạ xuống, gắt gao vây quanh đám người Dương Phàm. Tình cảnh như thế khiến cho con cháu tinh anh hai đại gia tộc lâm vào biến sắc.
- Nhạc tiền bối! Ngài có ý gì?
Vũ Văn Nhu biến sắc. Dương Vũ lãnh đạm nói:
- Chẳng lẽ ngài muốn đối địch cùng hai đại gia tộc kinh đô.
Hoàng Thúc nghiêm nghị quát:
- Ngươi ở trong Cửu u Bí Cảnh tuy mạnh, nhưng nếu có bất cứ người nào trong chúng ta chạy ra ngoài, ngươi sẽ gặp phải Vũ Văn gia tộc truy nã, thậm chí là tu sĩ bậc cao đuổi giết.
Dương Phàm cũng vẻ mặt cười nhạt nhìn Nhạc Bá bộ dáng chắc thắng đứng cách đó không xa.
- Các ngươi rời xa một dặm trước đi.
Nhạc Bá nhẹ nhàng phất tay để những tán tu kia tạm thời lui đi.
Mọi người khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ cũng hiểu được thế cục này, những tán tu Nhạc Bá này muốn đuổi sạch giết tuyệt bọn họ rõ ràng không có khả năng.
- Ha ha! Nhạc mỗ cũng hiểu được thế lực đứng sau lưng các ngươi, trận doanh tán tu chúng ta đích xác khó có thể diệt sạch các ngươi, nhưng muốn chúng ta tha các ngươi rời đi vậy cũng không thể. Bí mật nơi Thất Thải Thành Bảo này một khi bị tu sì của ba đại tông môn biết, những người chúng ta liền không có cơ hội gì nữa.
Nhạc Bá giọng điệu có chút ôn hòa nói.
- Không biết Nhạc tiền bối có đề nghị gì?
Vũ Văn Nhu ánh mắt sáng lên, đã đoán được điều gì đó.
- Tình cảnh trước mắt chỉ có một con đường đó chính là các ngươi gia nhập chúng ta, mọi người cùng tấn công Thất Thải Thành Bảo. Nếu kết quả thành công tất nhiên sẽ không thể thiếu ích lợi của các ngươi.
Nhạc Bá cưỡi tủm tỉm nói.
- Ha ha! Ta có thể cho các ngươi một chút thời gian để suy nghĩ.
- Không cần suy nghĩ. Vũ Văn gia tộc chúng tôi đồng ý.
Vũ Văn Nhu quả quyết nói, trong đôi mắt sáng lộ ra vài phần cơ trí
- Ngươi rất thông minh.
Nhạc Bá lộ vẻ tán thưởng nói, nếu đổi lại là hắn ở trong hoàn cảnh này chỉ sợ cũng phải sau suy nghĩ do dự một lúc mới bất đắc dĩ lựa chọn như thế.
- Ta cũng đồng ý.
Trong mắt Dương Vũ lộ ra vài tia bất đắc dĩ nói.
Đích xác mọi người không có đường lui. Nếu để mặc cho con cháu hai đại gia tộc đi, người trận doanh tán tu khẳng định sẽ không yên tâm. Nếu đánh bừa vậy hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí sẽ dẫn tới hâu hoạn và phiền toái vô cùng.
- Tốt. các ngươi đi theo ta.
Nhạc Bá cười đối với kết quả này không cảm thấy bất ngờ. Dẫn theo mọi người đi về phía trận doanh bên kia. Rất nhanh phía trước bay tới hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, một gã đại hán khôi ngô tay cầm cự phủ, người còn lại là một nữ tữ dung nhan xinh đẹp, vóc người thon thả.
Dương Phàm liếc mắt nhìn, hai người nàv đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
- Hai vị này cùng là thủ lĩnh trong trận doanh tán tu chúng ta. Cao Phách đạo hữu cùng Mộng Ban nữ đạo hữu.
Nhạc Bá cười giới thiệu.
- Hoan nghênh các ngươi gia nhập.
Nữ tu Mộng Ban kia hé miệng cười, dáng vẻ quyến rũ, khí chất hợp lòng người, trong đôi mắt kia lộ ra ánh sáng tinh thuần khiến cho người khác không ý thức được thất thần.
Dương Phàm nhìn Mộng Ban thầm nghĩ:
"Nàng này hơn phân nửa là có am hiểu loại công phép tinh thần."
Lại không nghĩ tới ánh mắt của hắn dẫn tới sự chú ý của nàng này, Mộng Ban kia theo dõi hắn thêm mấy lần. trong mắt lộ ra một tia kỳ dị.
- Đạo hữu này là?
Mộng Ban tò mò hỏi.
Vũ Văn Nhu liền vội vàng đáp:
- Hắn là Dược sư tân khách của Vũ Văn gia tộc chúng ta. Dương dược sư của Tiên Hồng Y Quán kinh đô.
- Ngươi chính là Dược sư truyền kỳ của kinh đô sao?
Nghe được lời này, Nhạc Bá cùng Mộng Ban ánh mắt đều sáng ngời, người sau lại thêm vài phần hứng thú.
- Vũ Văn tiểu thư quá khen rồi. Dương mỗ chỉ là một gã Dược sư thôi.
Dương Phàm thản nhiên nói. bộ dáng vinh nhục không sợ hãi.
Dưới sự quan sát chăm chú của ba cường giả Trúc Cơ Kỳ không ngờ hắn có thể trấn định tự nhiên như thế, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho người khác kính nể. Rất nhanh. Vũ Văn gia tộc và Dương gia đã cắm trại phía dưới Thất Thải Thành Bảo. Sau khi bố trí hết thảy những việc này, Nhạc Bá tìm ba người Dương Vũ, Vũ Văn Nhu và Dương Phàm cùng đi thương nghị đại sự.
Trong lều trại, cấm chế rất mạnh.
Dưới ngọn đèn có tổng cộng sáu người ngồi xếp bằng, phân biệt là ba vị thủ lĩnh của trận doanh tán tu cùng với ba người Dương Phàm. Mấy người khách sáo vài câu. liền đi thẳng vào vấn đề.
- Hai đoàn người các ngươi đã dự định cùng chúng ta tấn công Thất Thải Thành Bảo, như vậy khẳng định cũng phải xuất lực. Tu sĩ trong trận doanh tán tu chúng ta chia làm ba đội thay nhau tấn công tòa thành, tu sĩ tham chiến phải đã ngoài Ngưng Thần Kỳ. Không bằng như vậy, các ngươi liền xuất ra hai đội cùng chúng ta tạo thành năm tiểu đội. cùng nhau tấn công tòa thành.
Nhạc Bá đưa ra sách lược mà ba vị thủ lĩnh trận doanh tán tu đã thương nghị tốt trước đó.
Vũ Văn Nhu không có lập tức phản ứng, nàng muốn hiểu thục lực trận doanh tán tu một chút trước.
Danh sách của trận doanh tán tu chính đạo có mười sáu người đều là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, sau khi tiến vào Cửu u Bí Cảnh đã chết hai ba tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Sau khi chia làm ba đội, không sai biệt lắm tất cả tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều phải ra trận. Dù sao cũng phải nói điểm chênh lệch thực lực giữa hai đại gia tộc cùng trận doanh tán tu chủ yếu ở chỗ bên kia có ba gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tọa trấn, đây là khoảng cách không thể vượt qua.
- Tốt. chúng ta đồng ý.
Vũ Văn Nhu và Dương Vũ nhìn nhau, đồng ý quyết sách này. Hai đại gia tộc cùng phái ra một đội, tập hợp tất cả tu sĩ Ngưng Thần KỲ đều phái lên. Sau đó, ánh mắt ba người Nhạc Bá dừng lại ở trên người Dương Phàm.
- Không biết ta có thể đảm trách nhiệm vụ gì?
Dương Phàm cười cười hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.