Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 125: Sinh Hoạt Và Luyện Tập






Trên mặt sông, hai người Akame và Susanoo đang câu cá để chuẩn bị cho bữa tối.
Mỗi người ở một đầu thuyền, ngồi quay lưng với nhau, chăm chú vào chiếc cần câu trên tay.
Bởi vì hơi đói, Akame lấy một miếng cơn nắm ra ăn tạm.
Đúng lúc này, cần câu của cô động đậy.
"Cắn câu rồi!"
Dây câu tung lên, hình ảnh một con cá to lớn hiện ra khỏi mặt nước, nó còn to gấp mấy lần một người bình thường, chắc chắn là hung thú.
Susanoo quay đầu lại, con cá to lớn nhào về phía anh nhưng anh lại không quan tâm.
"Được rồi."
Nhặt hạt cơn dính trên mép của Akame, Susanoo mới hài lòng gật đầu, vũ khí trong tay phi lên trời đập trúng bụng của con cá.
Vừa vô hiệu hóa nó vừa không làm hỏng chất thịt.
"Xem ra chúng ta có món ăn cho tối nay rồi, Susanoo."
Bữa tối hôm đó chính là món cá.
Đồ ăn đều bị quét sạch sành sanh, trên bàn tràn ngập xương cá.
Kể cả một người sành ăn như Akame cũng thỏa mãn.
"A...!món nào Susanoo nấu cũng ngon hết.
Mọi sự vất vả sau buổi luyện tập đều tan biến hết."
Leone xoa xoa cái bụng đã đầy ắp thức ăn của mình, mọi người cũng đều đồng tình với ý kiến của cô.
Thịt hung thú không những ngon mà còn chứa dinh dưỡng và năng lượng rất nhiều, thích hợp cho quá trình luyện tập phát triển sức mạnh.
Bulat và Tatsumi còn thừa năng lượng đến mức lao ra luyện tập một hiệp nữa.
Najenda phổng mũi, tuy rằng không phải là khen cô nhưng khen teigu của cô cũng chả khác nào khen cô cả.
"Tôi đã nói là Susanoo rất tuyệt mà."
"Đúng đấy boss!"
"Cái này quá chuẩn."
Chỉ là, có một vài người không hợp lắm với khung cảnh hiện tại.
Lubbock nhìn Najenda rồi lại nhìn Susanoo, giọng nói không giấu nổi sự ghen tỵ.

"Mọi người thân thiết với Susanoo nhanh thật đấy, cứ thế này thì vị trí của tôi sẽ lung lay mất."
"Lubbock, vị trí của cậu luôn ở dưới cùng mà, sao lung lay được."
Mine đang ăn bánh kem tráng miệng bên cạnh không nể mặt đốp chát một câu.
"Neow."
Âm thanh như tiếng mèo kêu vang lên, Mine quay sang thì thấy một con vật nhỏ lông màu nâu đã "đi lạc" vào trong nhà.
"Ồ, là một con báo Marg còn nhỏ."
"Vào tận đây sao? Chúng không biết sợ người nhỉ?"
"Neow."
Con báo Marg dùng bốn cái chân cũn cỡn của nó nhảy lên ghế, dí sát gần vào Mine, còn chà sát đầu lên người cô.
"Neow..."
"Gì, muốn ăn sao? Không được, tao không cho đâu..."
— QUẢNG CÁO —
Event
"Neow!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con báo ngước lên nhìn chăm chú, Mine cắn môi, cô cuối cùng vẫn bị sự đáng yêu này đánh bại.
Dùng cái dĩa xắn ra một phần nhỏ.
"Được rồi, chỉ một chút thôi đó..."
Lúc này, mắt của con báo Marg hiện lên sự ranh ma, nó đột nhiên chồm lên cắp đĩa bánh trên tay Mine trước sự ngỡ ngàng của cô rồi nhảy ra phía bên kia.
Một làn khói mù tung bay, con báo Marg hiện nguyên hình chính là Chelsea, bây giờ đang ngậm đĩa bánh trong miệng.
"Giờ nó là của tôi nhé, neow."
"Chelsea!! Sao chị..."
"Ha ha, Mine, em sơ hở quá đấy."
Mine run rẩy chỉ tay vào Chelsea, cay cú nhưng không thể làm được gì.
Còn Lubbock thì để ý đến cái khác, chính là năng lực ngụy trang của cô.
"Vậy ra đó là năng lực teigu của chị sao Chelsea?"
"Đúng thế, tôi có thể hóa thân thành bất cứ thì gì tôi thích.
Nó là Gaea Foundation, rất tiện lợi nhỉ?
Gaea Foundation có hình dạng là một chiếc hộp trang điểm, không chỉ là hình dạng, những công cụ bên trong hộp chính là đồ trang điểm, son, kẻ mi, kẻ lông màu, đánh phấn,...!tất tần tật trong đấy.
"Mine, nếu em không phòng bị hơn, em có thể bị ám...!sát đấy."
"Cái gì cơ chứ?! Nếu chúng biết được teigu của chị thì chị cũng thế thôi!"
Bị cô trêu chọc, Mine lập tức phản bác lại.
Nhưng Chelsea chỉ bình tĩnh đáp trả.
"Đúng thế, teigu của chị chỉ dùng để ngụy trang chứ không phải chiến đấu.
Nhưng chính vì thế mà có giá trị để dùng."
"Như là vẻ mặt của Mine lúc này nè, nó là vô giá đấy!"
"Chị ta làm mình tức điên lên!!!"
Mine gào thét trong cõi lòng.
Và điệu cười đắc ý của Chelsea ám ảnh cô cả tối hôm đó.
...
Sheele đứng dưới một cái thác nước, cầm cây kéo khổng lồ trên tay, dáng vẻ chăm chú.
"Extase!"
Cây kéo vung lên, đồng thời phát tán ra ánh hào quang chói mắt cửa bí kĩ này.
Trong cái khoảnh khắc đó, Extase xẻ đôi ngọn thác, cắt ngang mặt nước.
Cả thác nước sáng bừng lên.
Sheele thu lại Extase, thở hồng hộc lấy tay đỡ ngực.
Trước kia khi sử dụng bí kĩ Extase, cô chỉ có thể đứng im hoặc là chấp nhận khựng lại, bây giờ cô đã luyện tập để có thể hành động khi sử dụng, dù chỉ là chém một nhát chém.
Đừng coi thường một nhát chém này, khi những đối thủ bị ánh sáng chói mắt từ Extase gây mù lòa tạm thời và vô hiệu hóa tạm thời, chỉ cần một cú vung kéo chuẩn xác là có thể giết chết đối thủ ngay tức khác.
Sheele cảm thấy lòng tin tràn đầy, lần nữa nắm chặt cây kéo.
Cô cũng đang mạnh lên từng ngày.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tại một chỗ khác, Tatsumi và Leone tổ đội, cùng nhau nhảy đến một ổ toàn những sinh vật dạng thằn lằn nhưng đi đứng bằng hai chi sau, khoang miệng lớn với nhiều răng sắc nhọn.
"Tatsumi, tôi giao bọn nhỏ cho cậu đấy!"
"Vâng!"
Tatsumi trong bộ giáp Incursio gật đầu, phi đến chỗ đám thằn lằn đang tụ tập.
"Đòn tấn công của chúng không phải dễ xơi.
Mình cần phải quan sát chuyển động của chúng để tránh những đòn tấn công trực tiếp."
"Sau đó, tiêu diệt chúng!"
Tatsumi né tránh những cú ngoạm của đám thằn lằn, cây thương màu đỏ xuất hiện bên tay, ngay lập tức xẻ đôi hai con thằn lằn.
Leone có chút kinh ngạc nhìn Tatsumi.
Cây thương đó chính là vũ khí phụ của Incursio, Neuntote.
Dùng được nó, tức là cậu đã tiến gần đến trình độ của Bulat lúc trước.
Cô hạ gục đến con thàn lằn thứ mười mấy rồi, phát hiện ra số lượng thằn lằn bao vây không có dấu hiệu suy giảm mà càng lúc càng đông hơn.
"Đám này sao mãi không dứt thế nhỉ? Mình phải tìm con đầu đàn mới được."
Cô đứng lặng tại chỗ, giác quan mãnh thú triển khai trong nháy mắt.
Bắt được hình bóng của con đầu đàn đang nấp sau một khối đá.
"Thấy rồi nhá!!"
Leone hạ người xuống với tư thế lấy đà trước khi chạy nước rút, cơ bắp toàn thân của cô kéo căng như dây cung, bật thật mạnh lên trời về phía con đầu đàn đang núp lùm.
"Aaa!!!!"
Bang!!!
Với một cú đấm thật mạnh, con thằn lằn đầu đàn thân hình lảo đảo, nhưng nó vẫn không bị hạ gục, chứng tỏ nó mạnh hơn đám ngoài kia nhiều.
Nó quay cổ lại, nhổ ra một bã dịch về phía Leone.
Cô nhảy sang bên cạnh tránh né, đống dịch nhầy đó tiếp xúc với tảng đả liền bốc khói, ăn mòn tảng đá.
"Đó hẳn là tất sát kỹ của mày nhỉ?"
Con thằn lằn đầu đàn rống lớn, tay vuốt quẹt ngang để lại một vết cào trên đá chỗ Leone vừa đậu.
Cô bật lên cao, chắp tay lại thực hiện cú đập búa bổ.
Rầm!
Con thằn lằn đầu đàn bị đánh sập xuống nền đất, không còn động đậy.
"Hoàn tất nhiệm vụ."
Thực ra, đây không hoàn toàn là để luyện tập, đây còn là nhiệm vụ Najenda giao cho bọn họ.
Thanh lí khu vực xung quanh đây để tránh những nguy hiểm bất ngờ.
"Xem ra dọn dẹp khu vực quanh đây khá là dễ dàng nhỉ?"
"Không khí ở đây khá loãng, chiến đấu trong một môi trường thế này sẽ giúp mọi người mạnh lên rất nhiều."
Sau khi báo cáo nhiệm vụ xong, Najenda khích lệ mọi người, cô quay sang Chelsea hỏi.
"Cô thấy thế nào Chelsea? Sau khi quan sát Night Raid trong thời gian này?"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Hừm...!mọi người đều rất mạnh, mạnh hơn đội cũ của tôi nhiều."
Tatsumi và Mine hiện lên vẻ hưng phấn, đặc biệt là Mine.
Cuối cùng người kia cũng chịu công nhận cô.
"Nhưng..."
Tông giọng của Chelsea trầm xuống.

"Chỉ sức mạnh thôi là không đủ để sống sót.
Về Sheele và Bulat, xin lỗi nếu tôi động đến lòng tự trọng của hai người.
Hai người đã suýt chết trong khi làm nhiệm vụ, tuy rằng cả hai đều rất tuyệt.
Nhưng tôi nghĩ Bulat và Sheele đều thất bại trong thân phận một sát thủ."
Không khí bất chợt trở nên căng thẳng, nhưng Chelsea vẫn chưa kết thúc lời nói của mình.
"Với lại, có phải là quá mạo hiểm khi tin tưởng con người tên Dương Hằng đó? Anh ta vốn không phải thành viên của Night Raid..."
"Này! Chelsea, cô quá lời rồi đấy! Anh Dương Hằng đã cứu..."
Lông mày Tatsumi nhăn lại vì tức giận, cậu định tiến lên lý luận thì được Bulat cản lại.
Cậu dừng lại không nói gì nữa, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt.
Chelsea nhìn thấy biểu hiện này, con mắt hơi trở nên ảm đạm, cô quay người đi vào trong nhà.
"Nếu mọi người không xem lại cách hành động ngây thơ đó thì dù có trăm cái mạng cũng không đủ để chết đâu."
Najenda thở dài.
"Đó là một nhận xét rất thẳng thắn đấy.
Mong mọi người đừng giận Chelsea.
Còn về Dương Hằng, tôi sẽ bảo cô ấy sau, xin lỗi Tatsumi."
"Không sao đâu boss, em...!vừa nãy cũng hơi to tiếng."
Bầu không khí căng thẳng hơi tản đi, Susanno nhìn đống thịt được chất đầy như núi phía sau.
"Được rồi, hãy xử lú đống này cho bữa tối nào."
...
Dương Hằng ngơ ngác.
"Tại sao mình lại..."
Rõ ràng vừa nãy hắn ở trong hoàng cung cơ mà? Tại sao thoắt cái đã ở chỗ đồng không mông quạnh này?
Dương Hằng quan sát xung quanh, ngoại trừ cát ra thì cũng chỉ có đá, heo hút không thể tả.
Thứ duy nhất hắn nghĩ đến, là thứ gây ra việc này chính là cái vòng sáng màu tím xuất hiện sau lưng lúc hắn bị Seryu bắn.
Cái vòng tròn đó cũng không thấy đâu nữa.
Còn vết thương do đạn pháo bắn.
Hầu hết sát thương đều đã được A.T.A Armor đỡ lấy, dù cho nó đã nát tan phần giáp ngực.
Máu bắn ra cũng chỉ là vết thương ngoài da, thời gian ngắn là khỏi hẳn.
Phần giáp mặt nạ cũng bị Kurome chém vỡ, bộ này coi như bỏ.
Dương Hằng bỏ áo giáp ra, chỉ mặc độc cái áo gió, bắt đầu lên đường tìm kiếm xem có sự sống nào không hay đây là đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.