Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 62: Kinh Hiện




Trời ngả bóng chiều tà, những tia nắng còn sót lại dần chuyển sang màu đỏ máu, trải đều lên khắp mặt đất. Chỉ thấy phía trước núi Cửu Hoa là một vùng đỏ rực, không biết phiến màu đỏ này là những tia nắng tàn đó chiếu xuống hay là do máu của song phương chém giết.
Nhìn thấy tình cảnh thảm thiết trước mắt, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, trên hai tay hóa xuất ra hai thanh Nhận Thảo quấn lại cùng một chỗ thành thanh trường kiếm, chuẩn bị nhảy vào tham dự trường chiến đấu trước mặt này.
Chỉ thấy đại bộ phận trưởng lão Cửu Hoa Sơn đang tự mình thủ hộ ở phá động trong “Cửu cực trận” lúc này lại đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, không nghe thấy tiếng vang ầm ầm, quang mang không còn lóe lên liên tục nữa. Hình như các trưởng lão vốn đang một mực thi triển vô số đạo pháp cường đại thì bất ngờ có sự tình xảy ra gây khiếp sợ, thậm chí trong nhất thời đều quên ra tay.
Nhưng loại tình hình này cũng không có duy trì được lâu, trong chớp mắt một ngũ sắc quang mang viên cầu đột nhiên từ trong phá động bay ra, khi tới vị trí chúng trưởng lão Cửu Hoa Môn trước phá động thì bất ngờ nổ mạnh lên.
Vụ nổ mạnh đó có uy lực cực lớn, lực còn dư tạo thành một trận gió lớn càn quét qua Cửu Hoa Sơn làm cây bay đá chạy. Nương theo vụ nổ là một trận cuồng thanh đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên cùng những tia chớp mãnh liệt làm cho mặt trời biến sắc. Tựa hồ mới vừa rồi tiếng oanh minh lưu lại, hợp với linh quang của ngũ hành lóe ra, hết thảy đều súc tích cùng một chỗ rồi thoáng cái bùng nổ toàn bộ.
Lần bạo tạc này sinh ra một lượng sóng âm vô cùng khủng bố, phảng phất có thể truyền khắp cả Thần Châu hạo thổ. Trong lúc nhất thời, phụ cận Cửu Hoa Sơn không biết có bao nhiêu người lẫn linh thú cường đại bị âm thanh bạo tạc chấn động mạnh đến nỗi điếc tai, đến mức đột tử. Lại không biết có bao nhiêu nhân yêu linh thú do nhìn vào cường quang mà lập tức mù mắt.
Cho dù từ vị trí Từ Thanh Phàm đang đứng đến nơi phát sinh vụ nổ là một khoảng khá xa, nhưng khi âm thanh, quang mang từ đó lóe lên thì lập tức liền có cảm giác ngực bụng quay cuồng, hai chân đứng không vững. Tai và mắt trong khoảng ngắn thời gian không thể minh mẫn như thường được. Đám yêu ma cùng chúng tu sĩ Cửu Hoa Môn đương trường lúc này hình ảnh thong dong ban đầu đã tiêu biến. Đến cả nhóm mười trưởng lão đang tập sát đám yêu ma chạy loạn lên cũng không kịp phòng ngự bị tiếng gầm và đám cường quang chấn cho sắc mặt mơ hồ chuyển sang trắng bệch.
Phảng phất một hồi lâu sau, lại tựa như chỉ xảy ra trong nháy mắt, đám người Từ Thanh Phàm rốt cuộc đã thoát khỏi sức ảnh hưởng từ trận sóng âm dần khôi phục lại, lần lượt ngẩng đầu lên kinh hãi nhìn về trung tâm của vụ nổ. Vụ bạo tạc ấy tuy ở xa mà sóng âm đã gây ra hậu quả như thế. Như vậy có thể tưởng tượng ở trong trung tâm nó sẽ mạnh đến cỡ nào. Không rõ là người phương nào thi triển đạo pháp đó ra.
Cho dù mới vừa rồi chứng kiến Trương Hoa Lăng thi triển “Đại Thiên Quyết” cũng không thể làm cho mọi người kinh hãi như vậy được, thanh thế này quả thực đã không còn nằm trong phạm trù tu sĩ Kết Đan Kỳ có thể đạt tới nữa.
Chỉ thấy trên bầu trời, hơn hai mươi vị trưởng lão mới vừa rồi thủ hộ tại phía trước phá động, hiện tại đều tán lạc xa xa ở khắp nơi. Có vài người dìu đỡ lẫn nhau, sắc mặt tái nhợt, thậm chí có mấy vị trưởng lão lúc này đã bị chấn đến ngất đi. Mặc dù trong tu tiên giới số lượng cao thủ Kết Đan Kỳ rất là thưa thớt, nhưng hiển nhiên trong trận bạo tạc này lại tỏ ra vẻ yếu ớt không thể chống đỡ được, như vậy có thể thấy uy lực của nó cường đại đến mức nào.
Mà lúc này, đám trưởng lão vừa mới tìm chỗ sống trong chỗ chết lại căn bản không để ý tới vết thương trên người do vụ nổ gây ra. Chỉ là giương hai mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào vị trí phá động trong “Cửu Cực Trận”, vẻ mặt nghi hoặc không thể tin nổi, tựa như bọn họ vừa mới chứng kiến một cảnh cực kì khủng bố vậy.
Trông thấy bộ dạng các trưởng lão như vậy, lập tức mọi người đều vội vàng hướng về phía phá động “Cửu Cực Trận” nhìn lại.
Sau khi mất đi sự thủ hộ từ chúng trưởng lão, mấy trăm đầu yêu ma không có người ngăn cản, trở nên điên cuồng từ trong phá động nhanh chóng phóng mình lao ra. Có điều chúng yêu ma này có chút bất đồng so với đám yêu ma lúc đầu xuất hiện công kích chúng tu sĩ Cửu Hoa Sơn, mỗi yêu ma sau khi thoát ra khỏi phá động đều nhanh chóng sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, khoanh tay đứng thẳng người. Đám yêu ma lúc đầu tiến vào cũng vậy, bộ dáng nhu thuận cung kính như là sủng vật vậy. Xem ra ắt hẳn bọn chúng đang đợi người nào đi ra.
Nhân cơ hội này Từ Thanh Phàm liền lắc mình tiến tới bên cạnh Kim Thanh Hàn, cùng đám đệ tử trẻ tuổi Cửu Hoa Môn đứng cùng một chỗ. Trông thấy Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng hướng về phía mình nhìn lại, để ý tới đùi phải đang bị thương của mình như muốn tỏ vẻ hỏi han. Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng lắc đầu ngẩng mặt lên cố ý bảo hai người nên chú trọng đến biến hóa kế tiếp.
Trên bầu trời, sau khi toàn bộ yêu ma đã tiến vào Cửu Hoa Sơn, hơn mười người có tướng mạo lẫn khí chất khác nhau đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Với công lực cùng nhãn lực của mình mà Từ Thanh Phàm cũng không cách nào nhìn ra đám người này xuất hiện như thế nào.
Chỉ thấy trong đám người đó, có kẻ mang bộ dáng phàm nhân bình thường, hoặc xấu xí hoặc tuấn mỹ, cũng có những tên có thân hình tương tự như lũ yêu ma phía trước, hoặc quái dị, kinh khủng. Nhưng những người đồng loạt xuất hiện, vô luận là loại người gì bộ dáng ra sao, mọi người tại đương trường đầu tiên đều chú ý tới gã trung niên văn sĩ có khí chất phiêu dật, nhẹ nhàng đang đứng ở vị trí trung tâm kia.
Mọi người đều tập trung chú ý lên gã trung niên văn sĩ , không phải vì hắn cư nhiên thể hiện rõ ra khí thế của kẻ cầm đầu, cũng không phải bởi vì hắn mang khí chất bất phàm kèm tướng mạo tuấn mỹ dị thường. Thậm chí cũng không phải do trên người hắn tạo ra một luồng khí tức nguy hiểm bức người khác đến nghẹt thở, mà là do người này tựa hồ được trời sinh ra để làm tiêu điểm cho mọi người chú ý đến, bất luận là thân phận khí chất hay địa vị thực lực của hắn có ảnh hưởng ra sao.
Sau khi gã trung niên văn sĩ này hiện thân, lũ yêu ma đang chiến đấu liền không để ý đến tu sĩ Cửu Hoa Môn, những người tùy thời đều có thể ra tay công kích chúng, vội vàng hướng về phía trung niên văn sĩ tiến hành quỳ lạy tam bái cửu khấu, càng cấp thêm cho gã trung niên văn sĩ nọ một phần uy nghiêm cùng thần bí.
Đối với nhóm trưởng lão Cửu Hoa Môn thì khác, mặc kệ là lúc trước có gặp qua hay không gã trung niên văn sĩ này, hiện tại đều mang một bộ dáng kinh hãi, tựa hồ đối với sự khủng bố của hắn đều hiểu rất rõ.
Trung niên văn sĩ hoàn toàn không để ý đến đám yêu ma đang quỳ lạy tôn sùng gã, hay là bận tâm đến sự khiếp sợ của trưởng lão Cửu Hoa Môn. Chỉ là hướng ánh mắt ẩn chứa quang mang kì dị lướt đến đám tu sĩ Cửu Hoa Sơn dò xét một lần, sau đó cất lên ngữ khí nhẹ nhàng :
-Xin hỏi các vị, Trương Hoa Lăng hay Chu Hoa Hải đâu rồi, thế nào lại không có một người nào ở đây vậy?
Thanh âm của gã trung niên văn sĩ này so với tướng mạo của hắn còn muốn trẻ hơn mấy phần, nhưng mọi người lại có chút cảm giác ngữ khí bên trong có thời gian lắng đọng, hòa trộn vào, mặt khác lại có phần khách khí nhu hòa. Tuy vậy, mọi người lại cảm thấy khí tức nguy hiểm trên gã trung niên văn sĩ đó ngày càng mãnh liệt hơn. Sau khi nghe hắn nói xong, trong mắt Từ Thanh Phàm liền hiện lên môt tia nghi hoặc, bởi y đột nhiên nhớ lại cái thanh âm này mình đã từng nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ở địa điểm nào
-Sư thúc! Lão nhân gia người đã hai trăm năm không quay về Cửu Hoa Sơn rồi a! Sư điệt không thể từ xa tiếp đón được, xin người thứ tội.
Theo âm thanh dần hạ xuống của trung niên văn sĩ, đột nhiên từ trong Hoa Lăng Điện vang lên tiếng của Trương Hoa Lăng. Mặc dù âm thanh đó oai nghiêm nhưng lại thoáng có một tia nhượng bộ.
Tiếp theo, thân hình Trương Hoa Lăng xuất hiện trước Hoa Lăng Điện, đi cùng là Tiêu Hoa Triết và Úy Trì trưởng lão hỗ trợ, điều khiển tường vân bay về hướng trung niên văn sĩ. Khi bay đến trước người trung niên văn sĩ thì lão cùng với Tiêu Hoa Triết, Úy trì trưởng lão đều hướng về trung niên văn sĩ cúi người hành lễ, thần sắc lúc này mang theo một phần cung kính lẫn chín phần sợ hãi đề phòng.
Vào thời điểm này, cả mặt trước Cửu Hoa Sơn chỉ có một tòa kiến trúc là Hoa Lăng Điện còn nguyên vẹn mà thôi.
Nghe Trương Hoa Lăng nói, chúng đệ tử cấp thấp Cửu Hoa Sơn đang đứng phía sau nhất thời sôi nổi lên một hồi nghị luận, không có nghĩ đến nhìn dáng vẻ bên ngoài gã trung niên văn sĩ tuy còn trẻ nhưng lại có bối phận cao đến thế. Cũng không biết vì sao hắn có quan hệ với Cửu Hoa Môn mà lại chỉ huy lũ yêu ma công kích lên núi Cửu Hoa Sơn.
Đối với Từ Thanh Phàm thì khác, y tương đối hiểu rõ các vị trưởng lão cùng thân truyền đệ tử trong lịch sử Cửu Hoa Môn, ngay tức thì thân thể liền chấn động. Người đó tại tám trăm năm trước, bởi vì nghiên cứu tà thuật bị phát hiện mà phải trốn tránh – Nhất đại tông sư Trương Hư Thánh của Cửu Hoa Môn.
Năm trăm năm trước, cao thủ cuối cùng thuộc bối chữ “Hư” trên Cửu Hoa Sơn là Lý Hư Hán đã đi về cõi tiên. Mà khi đó cao thủ duy nhất có thể còn sống thuộc bối chữ “Hư” kia, cũng chỉ có mỗi mình vị Trương Hư Thánh từng một hồi làm cho Cửu Hoa Môn không gượng dậy nổi này.
Chẳng lẽ vị Trương Hư Thánh kia, chính là vị trung niên văn sĩ trước mặt đây? Phải biết rằng vị Trương Hư Thánh kia tuổi đã gần ba nghìn rồi. Nhưng hiện tại dĩ nhiên lại còn rất trẻ như vậy, không khỏi làm cho người ta không thể tin được.
Trên bầu trời, trung niên văn sĩ liếc mắt nhìn Trương Hoa Lăng cẩn thận đánh giá một lượt, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, thản nhiên vừa cười vừa nói:
-Không nghĩ tới ngươi có thể thi triển được Đại Thiên Quyết, quả thật là hậu sinh khả úy a. Đáng tiếc phương pháp thi triển làm tiêu hao sinh mệnh không chỉ khiến uy lực giảm sút, càng làm cho thời gian thi triển không thể kéo dài. Nếu không, hiện tại ngươi thật có thể chế trụ được ta.
Trong lời nói của trung niên văn sĩ tuy tràn đầy vẻ tiếc hận nhưng hàm ý đích thực bên trong lại ám chỉ Trương Hoa Lăng cho dù lão có sử dụng “Đại Thiên Quyết” cũng không không có cách nào đánh lui chính mình.
Trương Hoa Lăng hờ hững cười nhẹ, chậm rãi nói:
-Nếu như ta nhớ không lầm, sư thúc ngài hiện tại đã gần ba nghìn tuổi rồi? Nhưng xem bộ dáng còn muốn trẻ hơn so với đám vãn bối a! Nghĩ đến cái nghiên cứu áo nghĩa của sư thúc ngài hẳn hiện tại đã có nhiều tiến triển. Chỉ là hiện tại, thân thể của sư thức ngài không được trọn vẹn, không biết cái áo nghĩa kia có dùng được trên người sư thúc ngài hay không?
Đám người Từ Thanh Phàm nghe Trương Hoa Lăng nói đều giật mình cả kinh, không nghĩ tới gã trung niên văn sĩ này thật sự là Trương Hư Thánh. Nhưng xem qua toàn bộ ngũ quan, tứ chi trên người hắn đều đầy đủ, cũng không biết vì sao Trương Hoa Lăng lại nói thân thể Trương Hư Thánh không vẹn toàn.
Bên cạnh Trương Hư Thánh, hơn mười gã vừa nghe Trương Hoa Lăng nói liền quay đầu hướng về lão mà trợn mắt lên, lũ yêu ma còn lại bắt đầu gào rít không ngừng, hiển nhiên lời nói Trương Hoa Lăng mới vừa rồi đã chạm phải cấm kị của bọn chúng.
Hơn một nghìn yêu thú đồng loạt gầm rú lên tạo nên uy thế cực lớn, nhưng trên mặt Trương Hoa Lăng vẫn không có chút ba động, chỉ là lẳng lặng nhìn Trương Hư Thánh, nói:
-Chỉ là không biết, sư thúc ngài vì sự tiến triển của thí nghiệm mà bản thân lại gây ra biết bao tai họa cho nhiều sinh mệnh vô tội. Giáo huấn năm đó, còn chưa đủ sao
Trương Hư Lăng đối với lời của Trương Hoa Hoa Lăng không có chút nào tức giận, ngữ khí vẫn bình thản nói:
-Thí nghiệm mấy năm trước của ta, đích thực là phải tìm một ít tài liệu tiến hành nghiên cứu trên thân thể sống, nhưng bản thân ta là người tu tiên, vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt lấy tinh hoa của thiên hạ để tu lợi cho thân mình. Mà thân thể người càng là tinh hoa của thiên địa tụ tập lại, lấy nó làm tài liệu vốn chính là thiên đạo, chỉ có hạng người cổ hổ như các ngươi mới để ý đến chút hy sinh nhỏ nhặt đó thôi.
Nghe những lời Trương Hư Thánh nói ra, đang đứng lẫn trong hàng ngũ đệ tử cấp thấp Cửu Hoa Sơn thân thể Từ Thanh Phàm khẽ chấn động một cái, hoảng hốt nhớ lại tình cảnh ba năm trước. Khi đó hắn hướng đến các tu sĩ Khổ Tu Cốc thỉnh cầu chính mình có thể nuôi dưỡng Đình Nhi, mọi người đều phản đối, chỉ có một vị tiền bối như thần long thấy đầu không thấy đuôi nói với hắn rằng: “Ta là người tu tiên, vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt lấy tinh hoa thiên hạ cấp lợi cho thân mình, đã phạm tội nghiệt to lớn. Như thế nào còn dám ngăn trở tiểu đạo hữu ngươi dưỡng thân nhân, tái tạo nghiệt chướng?”
So sánh với lời nói của Trương Hư Thánh lúc này, vô luận là từ ngữ hay ngữ khí âm thanh đều có vẻ tương tự?
Chứng kiến sắc mặt của Từ Thanh Hàn đột nhiên biến thành tái nhợt, Kim Thanh Hàn cảm thấy kì quái, hỏi:
-Từ sư huynh, có chuyện gì sao?
Từ Thanh Phàm quay đầu nhìn Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng một lần, thấp giọng thì thào nói:
-Người đó chính là Huyền Ma Đạt, thân phận chính của hắn là tu sĩ Khổ Tu Cốc Huyền Ma Đạt, trước đây ta đã từng nói qua vài lời với hắn.
Kết hợp với thân phận khác của Trương Hư Thánh, trong nháy mắt, Từ Thanh Phàm đã hiểu rõ nhiều vấn đề mà trước đây nghĩ mãi không ra.
Trương Hư Thánh chính là Huyền Ma Đạt của Khổ Tu Cốc, cũng là kẻ bố cục mọi biến hóa trên Hoàn Đảo, là người hợp tác với Chu Hoa Hải, càng lại là chủ nhân trong lời nói của Nam Cung Thanh Sơn.
Bởi Trương Hư Thánh là Huyền Ma Đạt của Khổ Tu Cốc, cho nên hắn mới có thể sớm biết rõ nội dung trong lần tân nhân tỉ thí của tu tiên giới này, có thể một tay khống chế mọi biến hóa trên Hoàn Đảo. Bởi vì Hoàn Đảo lúc đó nằm dưới quyền điều khiển của tu sĩ Khổ Tu Cốc, mà Huyền Ma Đạt còn là một trong hai gã tu sĩ có tu vi Đại Thừa Kỳ, tự nhiên sẽ có đông đảo tu sĩ Khổ Tu Cốc nghe hắn an bài.
Cũng bởi vì hắn chính là người hợp tác với Chu Hoa Hải, Chu Hoa Hải mới có thể biết rõ mọi chuyện minh bạch trên Hoàn Đảo. Cũng tại Hoàn Đảo, khi nghĩ cách khống chế Cửu Hoa Môn, thông qua các biến cố hắn đã gán toàn bộ mọi tội danh cho Trương Hoa Lăng. Cũng chính bởi Trương Hư Thánh biết Đình Nhi cùng với người khác có chổ bất đồng, mới có thể sai Nam Cung Thanh Sơn cướp đi Đình Nhi.
Hết thảy những điều này, dĩ nhiên đều do Trương Hư Thánh nắm trong tay.
Mặc dù không có người nào cùng Từ Thanh Phàm hỏi qua Trương Hư Thánh đến tột cùng là hắn đã nghiên cứu thứ tà thuật gì, nhưng nhìn những tên yêu ma trước mắt, còn có thi thể không chút nào phát hiện ra sơ hở trên Hoàn Đảo, cùng với những lời Trương Hư Thánh thảo luận cùng Trương Hoa Lăng, trong lòng Từ Thành Phàm cũng phỏng đoán đại khái gần hết.
Sợ rằng hằng năm Trương Hư Thánh nghiên cứu chính thân thể con người, cũng tùy ý thu được một số thuật cải tạo thân thể, cho nên hắn mới có thể chế tạo ra các thi thể không lộ sơ hở như vậy trên Hoàn Đảo. Và bởi vậy hắn mới có thể chế tạo ra dạng quái vật như Nam Cung Thanh Sơn. Thậm chí, diện mạo hiện tại của Trương Hư Thánh trông có vẻ còn trẻ như vậy, chỉ sợ là do tác dụng của thứ thuật cải tạo thân thể đó.
Tựa hồ nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, Trương Hư Thánh mang theo vẻ cười thâm sâu, thoáng nhìn lướt qua chỗ Từ Thanh Phàm, sau đó hướng về Trương Hoa Lăng nói tiếp:
-Ngươi dĩ nhiên biết chuyện thân ta có tàn tật, ắt hẳn cũng biết lần này ta đến đây mang theo mục đích gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.