Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 29: Đúng Sai




- Ta bây giờ nên gọi ngươi là Na Hưu hay là Từ Lâm đây?
Nghe được câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Na Hưu đang tập tễnh xông về trước bỗng nhiên dừng lại. Sau đó từ từ xoay người nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, những tia điên cuồng và hung hằng trong mắt ban đầu đã thu liễm lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết được tên trước đây của ta?
Nghe Na Hưu trả lời, trong lòng của Từ Thanh Phàm trầm xuống, giống như rơi vào vực sâu không đáy. Hắn nói như vậy, chính là đã thừa nhận mình là Từ Lâm rồi. Từ Thanh Phàm cảm thấy trong đầu mình cơ hồ có một cảm giác khó chịu, giống như là giấc mộng trong lòng đột nhiên tan vỡ vậy, hy vọng lúc nãy cũng trôi đi. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng phát hiện, trong lời của Na Hưu vẫn còn mang theo sự khủng hoảng, hình như hắn cũng sợ hãi phải đối mặt với quá khứ.
- Theo lý mà nói, sau khi tu tiên tướng mạo của ta cũng không thay đổi nhiều. Chẳng lẽ Ma Châu không chỉ thay đổi tâm tính của ngươi, còn thay đổi cả ký ức của ngươi hay sao?
Từ Thanh Phàm yên lặng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Na Hưu, từ từ đáp.
Sau những lời này của Từ Thanh Phàm, Na Hưu đột nhiên chấn động. Ánh mắt ban đầu vẫn tràn đầy nghi hoặc của hắn sau khi nghe được hai chữ “Ma Châu” mà Từ Thanh Phàm nhắc đến lại trở nên điên cuồng, không thèm quản đến Từ Thanh Phàm nữa, tiếp tục xông về phía Huyền Tiên.
Nhìn thấy hình dạng của Na Hưu, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm ảm đạm. Không ngờ Ma Châu đối với Na Hưu lại quan trọng như vậy. Một người nếu không thể bảo trì được tâm tính của chính mình, thế thì ngay cả khi có được thực lực cường đại hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ? Khi đó mình còn là chính mình nữa không?
“Không vì cường thế khinh người,
Không vì mặc cảm mà luôn lụy cầu.
Chẳng hề mang nặng ưu sầu,
Tiêu diêu tự tại chỉ cầu thế thôi”
Không quản đến việc Na Hưu tiếp tục xông về phía trước, Từ Thanh Phàm khẽ thở dài, trong lòng mang theo sự tưởng nhớ mà từ từ ngâm.
Những lời này chính là tổ huấn của Từ gia. Năm đó khi tổ tiên chịu không nổi sự loạn lạc của Trung thổ, càng nhìn không quen cảnh áp bách nặng nề về giai cấp ở Trung thổ. Tự biết mình không thể thay đổi tình cảnh, vì thế đã mang theo tộc nhân đến vùng biên giới Nam Hoang xa xôi này, lập nên Từ gia trại. Mặc dù cách xa sự phồn hoa, nhưng tự mình tiêu diêu khoái lạc. Càng đem những chí nguyện của mình thành những câu thơ viết vào tấm biển, treo lên trên nội đường của Từ gia trại, mong hậu nhân lúc tập võ nhất định phải đọc lên ba lần. Cho nên, hễ là tộc nhân của Từ gia, nhất định đối với những câu này có ấn tượng sâu sắc.
Từ Thanh Phàm biết rằng, ngay cả Na Hưu bị Ma Châu thay đổi tâm tính, thậm chí mất đi lý trí, nhưng đối với những câu này thì không thể quên được.
Quả nhiên, sau khi âm thanh của Từ Thanh Phàm kết thúc, thân hình Na Hưu đang xông về phía Huyền Tiên lại đột nhiên dừng lại lần nữa. Hắn từ từ xoay người về phía Từ Thanh Phàm, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, kinh tâm lạc phách, hiển nhiên đang ở giữa sự giãy dụa của lý trí và sự điên cuồng.
Cuối cùng, vẻ mặt của Na Hưu cũng bắt đầu bình thường trở lại, thần sắc hồi phục nhưng hơi âm trầm, ánh mắt kinh nghi bất định càng thêm dày đặc, nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, từ từ nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Từ Thanh Phàm nghe được Na Hưu hỏi, trong lòng ảm đạm, tướng mạo của mình giống như hai mươi bảy năm trước, nhưng Na Hưu tuy vẫn nhớ được tổ huấn của Từ gia lại không nhớ được mình. Hoặc là, ở trong mắt của Từ Lâm lúc đó, mình chỉ là một đường đệ kém cỏi mà thôi. Giống như ánh sáng của bóng đèn mặc dù chói mắt nhưng không gây cảm giác đau thì làm sao mà ta có thể nhớ nổi.
Nhưng ngay khi Từ Thanh Phàm cho rằng Na Hưu đã quên mình rồi, Na Hưu đột nhiên thần quang chớp lóe, chỉ vào Từ Thanh Phàm mà hét lên:
- Lão cửu! Ngươi là lão cửu!! Ngươi còn chưa chết sao?
Trải qua sự đánh giá một cách tỉ mỉ, Na Hưu cuối cùng cũng nhớ ra Từ Thanh Phàm. Nhưng lúc Na Hưu nói vẻ mặt đầy sự cừu hận, nào có chút gì gọi là vui mừng gữa những tộc nhân sau khi thất lạc mà được gặp nhau đâu?
- Là đệ, Từ Lâm đường huynh.
Từ Thanh Phàm thấp giọng thừa nhân. Trong Từ gia trại năm đó, Từ Thanh Phàm xếp hàng thứ chín, cho nên người của Từ gia đều gọi hắn là Lão cửu.
Na Hưu tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Phàm một lát, oán hận cười nói:
- Tốt lắm, rất tốt. Lão cửu vô dụng nhất của năm đó không những không chết, còn trở thành một tu tiên giả. Hơn nữa còn đứng về phía những tu tiên giả khác phái hoại chuyện tốt của ta.
Nghe được lời nói đầy oán hận của Na Hưu, Từ Thanh Phàm không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc.
Thấy Từ Thanh Phàm trầm mặc không nói, oán hận trong mắt của Na Hưu không có giảm xuống mà ngược lại càng thêm nồng đậm:
- Nhưng ngươi cho rằng ngươi trở thành tu tiên giả thì giỏi lắm sao? Ngươi cho rằng ngươi trở thành tu tiên giả thì có thể báo thù ta được sao?
Nhìn thấy vẻ mặt trở nên dữ tợn của Na Hưu, Từ Thanh Phàm rốt cuộc từ từ mở miệng nói:
- Từ Lâm đường huynh, năm đó huynh tuy rằng luôn bắt ta luyện công, còn thường xuyên chửi mắng ta trước mặt người khác, nhưng ta không hận huynh. Thật sự là không oán hận huynh, ta biết huynh tốt với ta, mà huynh cũng là một trong những người năm đó mà ta kính phục nhất. Dũng khí và sự quả quyết của huynh, ngay cả là ta của hôm nay, cũng mãi mãi không thể so sánh được với huynh.
Nói đến đây, Từ Thanh Phàm trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục nói một cách ảm đạm:
- Chuyện lần này trước tiên ta cũng không biết người nhặt được Ma Châu là huynh, cũng không phải là sẽ giúp đỡ huynh. Nhưng ngay cả là biết được, ta cũng không do dự mà chống lại huynh. Lần này huynh sai rồi, huynh không nên dùng Ma Châu gây họa cho Nam Hoang. Cho nên ta cần phải chống lại huynh. Nhưng ta không trách huynh, ta biết huynh bị Ma Châu thay đổi tâm tính rồi.
- Ta sai sao? Ta sai ở chỗ nào?
Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Na Hưu ánh mắt oán hận tăng lên.
- Vận khí của ngươi tốt, có lẽ sau khi thất lạc với chúng ta không lâu liền được một tu tiên giả nào đó nhận làm đệ tử phải không? Nhưng ngươi có biết rằng chúng ta làm thế nào để chạy thoát không? Ngươi có biết rằng mười mấy huynh đệ chúng ta mỗi đêm làm thế nào để chống lại dã thú đánh lén mà lo lắng đề phòng không? Ngươi có biết rằng các sơn trại khác ở Nam Hoang sau khi biết được Từ gia của chúng ta bị hủy bọn chúng đều làm gì sao? Bọn họ tham lam vũ kỹ của Từ gia chúng ta, hợp lại đuổi giết bọn ta. Mười mấy huynh đệ có một nửa là bị bọn chúng giết, một nửa còn lại thì đói chết có, bệnh chết có, có người còn bị dã thú ăn mất. Mở to mắt nhìn huynh đệ chết trước mặt mình, loại cảm giác này người trải nghiệm qua sao? Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, đến cuối cùng mười mấy huynh đệ chỉ còn lại mình ta, vẫn là dựa vào sự thu nhận của Cửu Lê Tộc mới bảo toàn được tính mạng. Từ nhỏ đến lớn, Nam Hoang ngoài việc đem đến cho ta sự tuyệt vọng và khủng hoảng thì còn có gì? Ta vì sao lại không thể phá hủy nó?
Na Hưu càng nói càng kích động, đến cuối thì gần như là rống lên.
Nghe Na Hưu nói vậy, Từ Thanh Phàm vẫn trầm mặc lắng nghe, trong lòng càng thêm ảm đạm. Na Hưu nói những lời này, ngoài sự kinh ngạc ra, trong đó càng nhiều hơn là sự thương cảm. Theo như lời của Na Hưu thì hiện giờ cả Từ gia chỉ còn lại hai người hắn và Na Hưu. Không lâu sau, sợ rằng chỉ còn lại mình hắn.
- Nói cho ngươi biết, ta muốn báo thù, muốn đem tất cả những sinh vật sống bên cạnh Nam Hoang toàn bộ giết sạch. Cách nghĩ này ta đã nghĩ ra trước khi có được Ma Châu rất lâu rồi. Dựa vào gì mà để cho Nam Hoang có thể hủy diệt chúng ta, gây thương tổn cho ta mà ta lại không thể hủy diệt Nam Hoang được chứ? Cứ xem như là không có Ma Châu đi, chỉ cần ta có năng lực, ta nhất định đem tất cả những đau khổ mà năm đó ta phải chịu đựng trả lại gấp nhiều lần cho Nam Hoang!!
Vẻ mặt của Na Hưu càng thêm dữ tợn, ánh mắt bởi vì oán hận mà đỏ lên, rít gào với Từ Thanh Phàm.
Sau khi Na Hưu nói ra, trên bầu trời truyền đến từng tiếng thở dài.
Cứ như vậy, Na Hưu đứng trước mặt mình không ngừng gầm rú, mà Từ Thanh Phàm lại trầm mặc không nói, yên lặng nghe Na Hưu kể lại. Tất cả hình như vừa trở lại hai mươi bảy năm trước, lúc đó Na Hưu còn gọi là Từ Lâm, Từ Thanh Phàm còn gọi là Từ Phàm. Lúc đó Từ Lâm cũng gầm rú, hét lên với Từ Phàm như vậy, giận hắn không có ý chí tranh đấu, mà Từ Phàm lại cúi đầu im lặng nhận lời giáo huấn.
Chỉ là bây giờ, Từ Thanh Phàm đã không phải là Từ Phàm của hai mươi bảy năm về trước nữa, trong lòng hắn cũng có sự kiên trì lý tưởng sống của mình.
- Ngươi vẫn sai rồi.
Từ Thanh Phàm đợi Na Hưu “giáo huấn” xong, nhẹ nhàng nói.
- Người của những sơn trại khác ban đầu ở Nam Hoang quyết định tham gia truy sát các ngươi chỉ là số ít mà thôi, càng có nhiều người vô tôi, thậm chí có nhiều người còn chưa sinh ra. Ngươi vì sao lại đuổi tận giết tuyệt bọn họ chứ? Rất nhiều tu sĩ đến Nam Hoang rèn luyện kinh nghiệm, bọn họ cũng không thiếu nợ ngươi, ngươi vì sao phải dùng Ma Châu để luyện chế họ thành ma binh chứ? Hơn nữa ngươi sau khi tàn phá bừa bãi Nam Hoang còn chuẩn bị làm gì nữa? Mới rồi nghe ngươi nói phải chinh phục thiên hạ, không phải là muốn tàn phá bừa bãi trung thổ hay sao? Không phải là muốn gây họa cho nhiều người khác hay sao?
Sau khi một hơi hỏi hết những lời cần hỏi, Từ Thanh Phàm từ từ nói tiếp.
- Đường huynh, một đời của con người không thể chỉ có oán hận được. Những lời của rồi của ngươi chỉ là cái cớ mà ngươi kiếm ra thôi, ngươi chỉ là muốn phát tiết oán hận trong lòng mà thôi.
Nghe được lời đó của Từ Thanh Phàm, Na Hưu hơi sững người trong chốc lát, hình như bị Từ Thanh Phàm nói đúng tim đen, sau đó oán hận quá mà cười lớn nói:
- Hay lắm, Lão cửu ngươi có tiền đồ rồi, biết giáo huấn lại ta nữa đấy. Ta bây giờ muốn xem xem ngươi có tư cách để giáo huấn ta không?
Vừa nói, Na Hưu dùng ma khí còn sót lại trong cơ thể hóa thành một thanh trường kiếm màu đen, sau đó xông về phía Từ Thanh Phàm, nhưng thân hình bởi vì trọng thương mà tập tễnh không vững. Ma khí trong cơ thể hắn trước đó là tiêu hao nghiêm trọng, cho nên trường kiếm màu đen lúc này cũng không sắc bén bằng trường kiếm trước đó. Thậm chí không có ngưng kết thành thực chất, chỉ là dựa vào mà khí trong cơ thể mà biến thành kiếm hình mà thôi.
Nhìn thấy Na Hưu giận quá thành thẹn bổ nhào về phía mình, Từ Thanh Phàm khẽ thở dài, nhưng lập tực ánh mắt trở nên kiên quyết. Đầu ngón tay cũng hóa tra một căn Nhận Thảo, sau đó nghênh đón công kích của Na Hưu. Cước bộ cũng hư nhược giống như Na Hưu, vì hắn vừa rồi bị nội thương cũng vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy Na Hưu công kích về phía Từ Thanh Phàm, Huyền Tiên vừa chuẩn bị xuất thủ ngăn cản. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Từ Thanh Phàm lúc này, vì thế đành thu hồi đạo pháp mà mình định thi triển lại, chuẩn bị đợi khi nào Từ Thanh Phàm không thể chống đỡ được thì xuất thủ cứu giúp.
Trải qua một đêm đánh nhau kịch liệt, chân trời đã từ từ sáng lên, trận chiến đấu ở Nam Hoang cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng. Nhưng lúc này hai người ngay cả đứng còn đứng không vững. Mặc dù có quan hệ huyết thống nhưng lại có kỳ ngộ khác nhau, cả hai đều cầm trong tay lưỡi đao sắc bén để kiên trì bảo vệ cho lý tưởng sống của mình, cuối cùng đã xông vào đối phương.
Chém, đâm, gạt, bổ… mỗi chiêu mỗi thức đều là võ công của Từ gia đời đời để lại. Từ Thanh Phàm và Na Hưu đều không sử dụng đạo pháp hay là ma pháp để giao đấu, bởi vì bọn hộ không còn linh lực và ma lực nữa. Mặt khác, cũng vì bọn họ đều là người của Từ gia, như vậy đối quyết chỉ có thể dùng vũ kỹ của Từ gia.
Gió buổi sớm lành lạnh, trận đấu ở trên sân lúc này cũng trở nên nhạt dần.
Vũ kỹ đối với người tu tiên giả chỉ được xem là bàng môn tiểu đạo, Từ Thanh Phàm và Na Hưu trước mắt cước bộ tập tễnh càng làm cho cảnh quan chiến đấu ban đầu lộ ra vẻ kém khí thế. Nhưng lúc này, tất cả tu tiên giả quan sát trên sân đều không khỏi bị trường chiến đấu này hấp dẫn ánh mắt. Thói quen dùng đạo pháp và pháp khí công kích lẫn nhau của tu tiên giả, có lẽ mãi mãi không thể lí giải được vũ giả lúc cận thân công kích với nhau thì khi đó đối mặt với sinh tử còn hơn xa. Nên trận chiến của bọ họ làm cho người ta cảm giác được sự khốc liệt và hào khí.
Trước đây Từ Thanh Phàm và Na Hưu hai người vì trong chiến đấu đã tiêu hao nhiều thể lực và tâm lực, cho nên bây giờ đề không thể phòng thủ có hiệu quả. Trên người chốc chốc lại bị những công kích của đối phương tạo thành những đường má. Nhưng đối với vết thương trên người mình thì hai người mặc kệ, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn vào từng chiêu từng thức của đối phương, hoặc công hoặc thủ.
Cứ như vậy, hai người chiến đấu một cách lặng lẽ, không vì vết thương trên người mà rên rỉ, cũng không vì vũ khí trong tay kích trúng đối thủ mà rít gào. Chính vì trận chiến đấu lặng lẽ như vậy, vừa hung hiểm lại tráng liệt, mà gần trăm tu tiên giả trên trời dưới đất cũng chỉ lặng lẽ nhìn cuộc chiến của hai người. Bọn họ biết rằng, lúc này mình không thể xuất thủ quẫy nhiễu.
Bởi vì trầm lặng, cho nên cuộc chiến càng thêm thảm liệt.
- A…
Đột nhiên, một tiếng kêu đường đột tràn đầy sợ hãi cắt đứt sự yên lặng. Hứa Tú Dung sau khi phát hiện Từ Thanh Phàm chậm trễ không có vào Dung Thiên Trướng, trong lòng có chút bất an, sợ Từ Thanh Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế chạy ra tìm hắn. Nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm đang quyết đấu thảm liệt với Na Hưu, bất luận là Na Hưu hay là Từ Thanh Phàm đều tràn đầy vết máu loang lổ khắp người, bất giác hét lên một tiếng kĩnh hãi.
Thấy tình cảnh trước mắt, Hứa Tú Dung đang muốn chuẩn bị thi triển đạo pháp giúp Từ Thanh Phàm, nhưng lại bị Huyền Tiên đứng bên cạnh ngăn cản. Nhìn vẻ mặt lo lắng và nghi hoặc của Hứa Tú Dung, Huyền Tiên trầm mặc lắc đầu, sau đó tiếp tục đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào trận đấu giữa Từ Thanh Phàm và Na Hưu.
Cứ như vây, chiến đấu tiếp tục trong sự khốc liệt, chốc chốc máu lại bắn ra, nhưng Từ Thanh Phàm và Na Hưu chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, không có nhíu mày chút nào. Cũng không biết qua bao lâu, Na Hưu khi lui về phía sau thì dẫm phãi một thi thể của một ma binh, thân hình bất giác dừng lại một chút, Từ Thanh Phàm bắt chắt cơ hồi dùng chiêu “Bình Lãng Thức”, múa Nhận Thảo trong tay hướng về vết thương trước ngực của Na Hưu đâm tới.
Vốn dĩ, Từ Thanh Phàm cho rằng Na Hưu sẽ sử dụng một chiêu “Phiêu Yến Đằng Không” để lấy công làm thủ giống như hai mươi bảy năm về trước khi hai người trao đổi chiêu thức với nhau. Nhưng không ngờ Na Hưu lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Từ Thanh Phàm một cái, hơi than nhẹ, sau đó yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm đâm vào ngực mình không có động tác hoàn thủ.
Sau đó, Nhận Thảo trong tay Từ Thanh Phàm đâm sâu vào trong ngực của Na Hưu, huyết dịch bắn tung tóe vào mặt của Từ Thanh Phàm. Hoặc là do huyết dịch bắn vào mắt của Từ Thanh Phàm nên hắn chỉ cảm thấy máu tươi trên ngực của Na Hưu tràn ra đầy trong ánh mắt của mình. Cuối cùng phảng phất như cả thế giới đều biến thành màu đỏ, sắc đỏ rực mà tà dị.
Nhận Thảo sau khi đâm vào ngực của Na Hưu, vẻ mặt của Na Hưu lại không có oán hận, không có tuyệt vọng, ngược lại lộ ra một sự giải thoát nhẹ nhàng. Giống như một con người đã mệt mỏi rất lâu rồi cuối cùng có thể được nghỉ ngơi vậy.
Theo máu tươi không ngừng từ trong ngực Na Hưu chảy ra, trường kiếm màu đen trong tay Na Hưu đã hóa thành hắc vụ tan trong trời đất. Na Hưu chỉ nhìn Từ Thanh Phàm, vừa cười vừa nói một cách khó khăn:
- Nếu ta phải chết, ta nguyện chết trên tay đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.