Tiên Ấn

Chương 75: Kịch liệt




Dịch giả: andylai606
“ Giết…”
“ Phản… Phản rồi Đám tiện nô này làm phản thật rồi!”
“ Chấp sự đại nhân đâu rồi?… Đại nhân đang ở chỗ nào? ”
“ Mau…Nhanh chóng đi tìm Chấp sự đại nhân!”
“ Cẩn thận! A…”
……
Tiếng chém giết và gào thét như hòa lẫn với nhau, khói lửa cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi, cả tòa quặng mỏ giờ đây hoàn toàn lâm vào cảnh hỗn loạn.
Gần vạn năm qua, đây mới là lần đầu tiên Tiên giới xuất hiện một trận bạo loạn có quy mô lớn như thế. Trong quá khứ dù có cũng chỉ là các trận ẩu đả của các tiên nô với nhau, nhưng lần bạo loạn này hoàn toàn khác trước. Nó có tổ chức, có quy mô, có kế hoạch, chỉ có điều rất ít người ý thức được ý nghĩa và hậu quả của nó.
Sau một thoáng rối loạn, phần lớn các đệ tử tiên tông đã kịp bình tĩnh trở lại và cầm linh khí lên triển khai phản kích. Tiên sĩ dù sao cũng là chính thống mà Tán tiên không thể so sánh được, những đệ tử tiên tông này một khi đại triển thần uy khiến đám quặng mỏ nô mà Tiểu Thần suất lĩnh bắt đầu xuất hiện thương vong.
Song phương tranh đấu kịch liệt, những tên quặng mỏ nô còn lại thì nấp trong một góc quáng trường, kinh hãi nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
“ Hả? …… Sao bọn họ lại làm thế…? ”
“ Điên rồi… Bọn họ điên mất rồi!”
“ Đại nghịch bất đạo… đây… đây là tội chết a!”
……
Sợ hãi …Oán trách …Trầm mặc …
Những tên quặng mỏ nô nấp trong các góc biểu lộ những cảm xúc, tâm tình khác nhau, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết bọn họ cũng không dám tin rằng có quặng mỏ nô dám tạo phản. Hơn nữa còn giết chết nhiều đệ tử tiên tông như vậy, bọn họ vốn là chúa tể cao cao tại thượng a!
“ Oanh oanh oanh …”
Tiếng nổ vang như sấm, bên phía động phủ lại nổ tung một lần nữa rồi một làn khói đen dày đặc đang dâng lên cuồn cuộn.
Từ trong đám bụi mù, hai thân ảnh bắn tung ra và đập mạnh vào trên vách núi, còn một thân ảnh khác lại đang cố gắng đứng dậy, quanh thân được bao bọc bởi ánh lửa nhàn nhạt.
“ Đó là Chấp sự đại nhân, mau lên… Mau tới hỗ trợ!”
Không ít đệ tử tiên tông vừa động thủ vừa tiến gần về phía vách núi. Bọn chúng muốn ra tay hỗ trợ Chấp sự đại nhân vì chỉ có như thế bọn họ mới có cơ hội sống sót. Nếu không, khi đối mặt với nhiều quáng nô như vậy mà đội ngũ bọn họ chỉ còn chưa tới trăm người thì chắc chắn cuối cùng cũng kiệt lực mà chết.
“Không ổn… Không thể để cho những tên đệ tử tiên tông đi qua đó, ngăn tất cả bọn chúng lại…”
Tiêu Thần quát to một tiếng rồi nhanh chóng dẫn theo mười mấy tên quặng mỏ nô lao đến chặn lại, trong khi đó thì Trần Tịch và Nguyên Minh Tử vội phóng nhanh tới chỗ của Bạch Mộc Trần.
……
Trong đống loạn thạch, Bạch Mộc Trần đang đứng lên một cách chật vật, cả người toàn là máu me mà người hắn lảo đảo như muốn ngã, giống như chỉ một trận gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến hắn ngã lăn.
Khi hắn đem đại lượng tiên phù dung hợp lại khiến thần thức của hắn gần như cạn kiệt, mà vụ nổ kịch liệt vừa rồi làm cho hắn không còn sức phản kháng, nếu không phải có tiên bảo “Cửu Long Hỏa Thần Tráo” hộ thân, sợ rằng giờ đây hắn đã bị tan xác rồi.
Thực lòng mà nói thì hắn còn phải đa tạ Quách Nam đã vô tư cống hiến bảo vật này cho hắn, nếu bây giờ Quách Nam ở trên trời mà có linh thiêng thì không biết có vì điều này khiến cho tức giận mà chết thêm lần nữa không?
Mặc dù giờ phút này Bạch Mộc Trần đã kiệt sức, thậm chí ngay cả mắt cũng bị hoa lên nhưng hắn vẫn kiên trì không để mình ngã xuống. Không thể ngã xuống! Sống chết của bao nhiêu quặng mỏ nô đang ký thác trên người hắn, hắn sao có thể ngã xuống!
So sánh với hắn, tình huống của bọn Trác Vô Cấu cùng Liên Vân càng thêm thảm thương.
Lúc đó, khi bọn hắn bước vào động phủ, do không có phòng bị chút nào nên hai người bọn hắn gặp phải sự tập kích của Bạch Mộc Trần. Đừng nói bọn họ không phải là Thiên tiên, cho dù có là Thiên tiên cũng khó tránh khỏi bị trọng thương. Ngay thời điểm phù bạo, hai người bị hất bay đi, Liên Vân bị bất tỉnh tại chỗ chỉ thở thoi thóp, còn Trác Vô Cấu thì bị nổ nát bấy tay phải, cả người quỵ dưới mặt đất, hô hấp khó khăn. Trong tình cảnh như vậy, dù là một đứa trẻ cũng có thể lấy tính mạng hai người bọn họ.
“Cổ đại ca!”
Vừa kêu gào, bọn Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử vừa chạy tới bên cạnh Bạch Mộc Trần.
Thấy Bạch Mộc Trần không có bị làm sao, hai người bọn hắn mừng rỡ như điên, bọn hắn vốn định đỡ Bạch Mộc Trần ngồi xuống điều tức nhưng lập tức lại bị hắn khoát tay chặn lại.
“ Ta không sao, Tụ Tiên Lệnh của Ngự Khí Tông ở trên người ta, các ngươi nhanh chóng cướp lại Tụ Tiên Lệnh của hai tông phái kia, đừng để cho nó rơi vào trong tay những đệ tử tiên tông, mau lên!”
Nghe Bạch Mộc Trần phân phó như vậy, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử vừa mừng rỡ, lại vừa do dự. Nhìn bộ dáng của Bạch Mộc Trần bây giờ dường như đã tới cực hạn, nếu như có tên đệ tử tiên tông nào đến đánh lén, rất có thể hắn không chịu được một chiêu.
“Béo, ngươi lưu lại đây, ta sang kia hỗ trợ một tay. ”
Trần Tịch trịnh trọng vỗ vỗ vào bả vai Nguyên Minh Tử rồi sau đó sử dụng Thần Hành Phù rời đi.
Trong tình huống nguy cấp, Nguyên Minh Tử mặc dù rất muốn sóng vai tác chiến cùng đám người Tiêu Thần nhưng hắn hiểu rõ trách nhiệm của mình, bảo vệ Bạch Mộc Trần quan trọng hơn nhiều so với những thứ khác, mình tuyệt đối không thể làm việc theo cảm tính.
……
Ở phía bên kia, đám người của Tiêu Thần đang kịch chiến không ngừng cùng với các tên đệ tử tiên tông, song phương đều có thương vong. Nhưng nhờ có Trần Tịch dẫn người tới trợ giúp nên thế cục dần dần nghiêng về phe quặng mỏ nô.
Dùng tiên phù để tác chiến chính là phương châm tốc chiến tốc thắng, Tiêu Thần cùng Trần Tịch một công một thủ làm cho đám đệ tử tiên tông vô cùng khốn đốn.
“ Là tiên phù …? ”
“ Sao… Sao có thể như thế …? Sao đám tiện nô này lại có nhiều tiên phù đến thế…?”
“ Không tốt… Mau lùi lại…”
“ Oanh oanh oanh…”
Tiên phù bay tới rồi nhanh chóng phát nổ làm cho chúng đệ tử tiên tông bị choáng váng đầu óc.
Chờ cho bọn chúng vừa tỉnh táo lại thì lại có một đợt tấn công khác bức tới.
Đối mặt với thế công mãnh liệt như thế, không ít đệ tử tiên tông lập tức đổi công thành thủ, co rút trận hình, tận lực giảm bớt thương vong phe mình. Dù sao bọn họ cũng cho là tính mạng của mình phi thường trân quý, tất nhiên sẽ không ra sức liều mạng cùng với đám tiên nô.
……
Thấy đám người Tiêu Thần tấn công giằng co mãi, trong lòng Nguyên Minh Tử vô cùng nóng nảy nhưng hắn lại không dám quấy rầy Bạch Mộc Trần.
Vì vậy hắn hướng tới đám quặng mỏ nô đang núp trong một góc rồi hô lớn: “Ê! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau ra hỗ trợ một tay? ”
Đám quặng mỏ nô hai mặt nhìn nhau rồi sau đó nói với vẻ lạnh lùng: “ Thằng béo đáng chết, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy?... Sao chúng ta lại phải hỗ trợ các ngươi? ”
“Đúng vậy, là các ngươi muốn chết… liên quan gì tới chúng ta? ”
“Ngươi… Các ngươi chết chắc rồi, các vị đại nhân sẽ không tha cho các ngươi!”
“Không sai, các ngươi đừng liên lụy tới chúng ta!”
“Không cần để ý bọn họ, chỉ cần chúng ta không động thủ thì các vị đại nhân sẽ không trách tội chúng ta.”
Một người phản bác khiến cả bầy quặng mỏ nô phụ họa theo.
“Các ngươi câm miệng cho ta!”
Nguyên Minh Tử vừa vội vừa tức, tức giận gầm hét lên:“ Các ngươi thật sự cho là chỉ cần chúng ta chết thì các ngươi sẽ được sống tử tế sao? Các ngươi thật sự cho là đám tiên sĩ kia sẽ bỏ qua cho tất cả mọi người nơi này? Để cho các ngươi sống sót? Các ngươi nằm mơ đi! Nếu chúng ta thất bại, tất cả các ngươi đều phải chết… Đều phải chết hết.”
“……”
Mọi người bị vẻ mặt tức giận cực độ của Nguyên Minh Tử chấn nhiếp ngay tức khắc, từng tên trợn mắt há mồm nhìn về hắn.
Đây... đây là kẻ đáng thương nhút nhát mà mọi người biết tại quặng mỏ Tiên Nô sao?
Bắt đầu từ khi nào mà hắn cũng dám nói lên sự bất mãn của mình?
Bắt đầu từ khi nào mà hắn cũng dám lớn tiếng quát mắng người khác?
Bắt đầu từ khi nào mà hắn cũng dám phản kháng sự nô dịch của Tiên sĩ? Hơn nữa còn liều sống liều chết như vậy!
Không để ý tới những suy nghĩ của những tên quặng mỏ nô, Nguyên Minh Tử tiếp tục nói: “Cho dù các ngươi không chết thì sao? Sống một cách tạm bợ như vậy ư? Chẳng lẽ các ngươi muốn cả đời làm nô dịch? Chẳng lẽ các ngươi muốn giao tính mạng mình cho kẻ khác, ngay cả sống chết của mình cũng không quyết định được … Các người còn chờ cái gì nữa? Trước sau gì cũng chết, chi bằng liều mạng thì ít ra còn có ít hi vọng. Trước kia ta cũng như các ngươi, nhưng ta tin tưởng sau này các ngươi sẽ giống ta, vì tự do… ta không hối hận, vì tôn nghiêm… ta không từ bỏ!”
Không một ai mở miệng, không một ai nói tiếp, từng ánh mắt khác thường nhìn vào trên người Nguyên Minh Tử.
Bạch Mộc Trần đang ngồi điều tức bên cạnh cũng yên lặng gật đầu, cảm thấy khoan khoái trong lòng. Từ bây giờ Nguyên Minh Tử coi như đã chân chính trưởng thành, bởi vì sợ hãi cho nên càng dũng cảm, bởi vì mềm yếu cho nên càng kiên cường.
……
Trận đánh bên kia cuối cùng cũng có kết quả, dưới sự hỗ trợ của vài vị cao thủ, đám đệ tử tiên tông rốt cục cũng chạy tới bên người Trác Vô Cấu và Liên Vân, tạo thành hàng ngang chắn trước bọn họ.
“ Chấp sự đại nhân…? ”
“ Nhanh lên, cho Chấp sự đại nhân ăn linh đan …”
Hai tên đệ tử tiên tông đỡ hai người Trác Vô Cấu và Liên Vân dậy rồi đưa mấy viên linh đan vào miệng hai người bọn họ.
Linh đan vừa nuốt xuống, sắc mặt hai người lập trở nên tốt hơn, có vẻ như tỉnh táo lại một chút.
Cách đó không xa, đám người Tiểu Thần và Trần Tịch thấy vậy càng thêm khẩn trương, dẫn đám quặng mỏ nô tấn công một cách điên cuồng.
Tóm lại, bọn họ tuyệt đối không thể để cho hai tên Chấp sự khôi phục như cũ, hơn nữa còn phải nhanh chóng đoạt lấy “Tụ Tiên Lệnh”, nếu không hậu quả rất khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.