Dịch giả: minhtien15
“ Bái kiến Tam thiếu gia !”
Nhìn thấy cậu bé này xuất hiện, tiên nô đang làm việc chung quanh đó đều ngừng lại, đồng loạt vội vàng cúi xuống quỳ lạy.
Người vừa tới chính là đệ tử trực hệ của Nam Môn thị tộc, con thứ ba của gia chủ đương nhiệm …… Nam Môn Phi Vũ.
Là Tam thiếu gia của Nam Môn thị tộc, Nam Môn Phi Vũ có thể tùy ý xử tử tiên nô trong thị tộc mà sẽ không bị trách phạt điều gì cho nên tiên nô xung quanh đối với nó vừa gặp liền sợ hãi. Tiên nô không giống với tiên dân, ít nhất tiên dân còn có được quyền tự chủ, nếu không muốn làm ở chỗ này có thể trực tiếp rời đi, thị tộc cũng rất ít khi ngăn trở, nhưng tiên nô chính là vật sở hữu của thị tộc, sinh tử nằm trong tay người khác, dù là muốn chạy trốn cũng lực bất tòng tâm, đời đời kiếp kiếp đều bị ràng buộc với người khác.
“ Bái kiến Tam thiếu gia. ”
Nhìn thấy sự phản ứng của các tiên nô khác, Bạch Mộc Trần dần dần hiểu được chuyện, tuy thế hắn không quỳ lạy mà chỉ hơi khom người thi lễ.
Tâm trạng của Bạch Mộc Trần lúc này đã có sự thay đổi rất lớn, vạn sự vạn vật, bản chất tại tâm diễn biến một cách tự nhiên không cần cố ý cưỡng cầu, không cần miễn cưỡng làm theo, dù là đối mặt với Đại La Kim tiên thì tâm trí vẫn bình thường, huống chi đây chỉ là một tiểu thiếu gia. Nhưng Bạch Mộc Trần chôn sâu những suy nghĩ này trong lòng bởi vì thân phận của con người quyết định địa vị của hắn, cho dù hắn không quan tâm tới điều này.
“ Ức Khổ ……”
Nam Môn Phi Vũ không để ý đến tiên nô chung quanh mà trực tiếp chạy đến trước mặt Tiểu Ức Khổ nói: “ Ức Khổ, nghe nói mấy hôm trước Ôn di lại bị bệnh, bây giờ thế nào rồi?”
Nhìn vẻ mặt ân cần của đối phương, vẻ mặt chán chường của Tiểu Ức Khổ thoạt biến mất, ngay sau đó liền thi lễ.
Nam Môn Phi Vũ khoát tay tiếp tục nói:” Lần trước trở về nhà, ta bị phụ thân bắt phải bế quan, nên không có thời gian tới thăm ngươi và Ôn di, lần này ta cố tình mang theo một chút linh dược tới hy vọng có thể giúp được các ngươi.”
Vừa dứt lời, Nam Môn Phi Vũ lấy từ túi đựng đồ ở bên hông ra một cái bình ngọc, trong bình lưu quang ẩn hiện, vừa nhìn qua đã biết thuốc này tuyệt đối không tầm thường.
“Đây là linh dược à?”
Thoạt tiên Tiểu Ức Khổ rất vui mừng nhưng sau đó khổ não lắc lắc đầu nói:“Không cần đâu, mẫu thân chắc chắn sẽ không nhận linh dược của người …… Hơn nữa, linh dược tốt hơn nữa cũng không thể trị hết đau đớn cho mẫu thân ta được.”
“ Cái này ……”
Nam Môn Phi Vũ cầm bình ngọc tiến thoái lưỡng nan, đưa cũng không được, lấy lại cũng không xong, tình thế rất là lúng túng. Nó cũng biết mẫu thân của Tiểu Ức Khổ là một người nội tâm vô cùng cố chấp, nếu không cũng sẽ không chịu đựng thương thế như vậy bao nhiêu năm. Hơn nữa linh dược bình thường nhiều nhất chỉ có thể hóa giải sự thống khổ của Ôn Nhã còn muốn chữa trị tận gốc sự thương tổn của kinh mạch thì trừ linh dược đặc biệt ra còn nhất định phải có một người ra tay để điều hòa dược tính mới thành công. Đáng tiếc linh dược khó luyện, ngoại lực càng khó có thể mượn được.
“ Nếu không, ta đi van xin phụ thân của ta, nhờ người chữa thương cho Ôn di ……”
Mặc dù Nam Môn Phi Vũ nói rất thành khẩn nhưng Tiểu Ức Khổ cứ mãi lắc đầu cự tuyệt.
Trong lòng Tiểu Ức Khổ hiểu rõ mình chỉ là một chi nhánh đã suy tàn, phụ thân của Nam Môn Phi Vũ lại là người có thân phận đứng đầu thị tộc, y không dễ gì vì hai người cô nhi quả mẫu mà đi đắc tội với các chi khác trong gia tộc làm ảnh hưởng tới đoàn kết! Huống chi với tính khí của mẫu thân mình thì dù là ngồi chờ chết cũng không bao giờ nhờ tới sự giúp đỡ của những người đó.
Nam Môn Phi Vũ còn muốn nói tiếp thế nhưng Tiểu Ức Khổ liền ngắt lời nói:“Tam thiếu gia, rất cảm tạ ngươi trợ giúp ta những năm qua nhưng mong ngươi sau này đừng làm thế nữa, thương thế của mẫu thân tự ta sẽ nghĩ biện pháp, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho mẫu thân.”
Thái độ của tiểu cô nương rất mực kiên quyết làm cho Nam Môn Phi Vũ vừa tức vừa giận, không biết nên nói cái gì cho phải.
“ Quá cố chấp, hai người các ngươi đều quá cố chấp, chẳng lẽ không thể bỏ qua mà sống tiếp! Oa a a a!”
Nam Môn Phi Vũ đem bình ngọc vứt xuống dưới chân Tiểu Ức Khổ, sau đó tức giận rời đi.
Tiên nô chung quanh âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, chúng nhìn tiểu Ức Khổ với ánh mắt phức tạp sau đó lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
……
Kinh ngạc nhìn bóng lưng tiểu nam hài dần dần đi xa, trong lòng Tiểu Ức Khổ có chút mất mát. Nàng nhắm mắt lại một lúc rồi cúi đầu nhìn bình ngọc dưới chân, vẻ mặt có chút do dự.
Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Mộc Trần cười nhạt, sau đó cúi người nhặt bình ngọc dưới đất, đưa tới trước mặt Tiểu Ức Khổ, hắn nói:“Tiểu thư, linh dược này ngươi nhận lấy đi, dù gì thì đây cũng là ý tốt của Tam thiếu gia, ta nhận thấy vị thiếu gia này là thật tâm lo lắng cho người.”
“Ta biết.”
Tiểu Ức Khổ nhận lấy bình ngọc, cúi đầu yên lặng không nói.
Có câu nói nhi nữ tình sầu lạc mịch thương hoài.(* Con gái buồn rầu về tình yêu, thường giữ kín trong lòng.)
Mặc dù hai tiểu tử này tâm trí còn non nớt, không biết chuyện tình yêu là thế nào nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở cùng với nhau lâu ngày cũng khó tránh khỏi phát sinh tâm tình kỳ lạ.
Bạch Mộc Trần nhìn thấy tất cả, hắn khẽ thở dài một cái rồi đưa ánh mắt nhìn chân trời xa xăm, bộ dạng đầy vẻ trầm tư.
Năm tháng trôi đi như nước chảy, bỏ được những ý niệm miên man này lại rơi vào những hồi ức suy tư khác ……
————————————
Tĩnh Viễn Cư chính là trang viên mà hai mẹ con Ôn Nhã ở.
Trước kia tên của trang viên này vốn chưa được đặt nhưng khi Bạch Mộc Trần ở lại nơi này liền đặt tên bằng ba chữ “Tĩnh Viễn Cư”. Cái tên này lấy ý của câu “Đạm bạc minh chí, trữ tĩnh trí viễn”, dù là tu thân dưỡng tính hay là dưỡng tâm thông linh đều giống với tâm trạng của Bạch Mộc Trần lúc này, thuần tịnh hoàn chỉnh, hiểu biết thong suốt, nhiệt huyết như lửa, ôn hòa như nước.
Đối với việc này, Ôn Nhã không những không có phản đối ma ngược lại còn cảm thấy có chút vui mừng. Bạch Mộc Trần làm như vậy chứng tỏ hắn đã chấp nhận nơi này như nhà của hắn, điều đó là rất tốt !
……
Bên trong gian phòng tràn ngập sự uể oải, mùi thuốc lởn vởn khắp nơi trong không khí.
Bạch Mộc Trần theo Tiểu Ức Khổ đi vào phòng, hắn vừa ngửi được mùi thuốc nồng nặc thì không thể không nhíu mày một cái.
Nhìn thấy Ôn Nhã ngồi xếp bằng ở trên giường đá, cặp mắt hơi khép lại, mặt mũi chỗ tái nhợt chỗ ửng đỏ. Hơn ba tháng qua, thương thế của Ôn Nhã đã từ từ ổn định lại nhưng vẫn phải liên tục dùng thuốc thang để duy trì.
“Mẹ, con đã về. ”
Tiểu Ức Khổ đầu mũi hơi cay cay bước nhanh tới bên cạnh mẫu thân.
Ôn Nhã chậm rãi mở mắt, cưng chiều vuốt ve đầu Tiểu Ức Khổ, nàng mỉm cười hỏi:“Hôm nay học tập ở Bắc viện như thế nào? Có bị sư phó trách mắng không? ”
“Có mới lạ nhé?”
Tiểu Ức Khổ cố ý ưỡn ngực đắc ý nói: “Từ lần trước Bạch đại thúc dạy cho con những kiến thức về thuốc, bây giờ con rất lợi hại, có thể trong vòng một nửa khắc luyện chế ra bảy phần dược tính, ngay cả Đại sư phó cũng khen con là thông tuệ.”
Cũng chỉ có ở trước mặt mẫu thân, Tiểu Ức Khổ mới có thể biểu hiện bộ dáng của một tiểu nữ nhi mà thôi.
“A! Thật không?”
Ôn Nhã chăm chú nhìn nữ nhi của mình với ánh mắt kinh ngạc.
Nàng không cho rằng con gái của mình nói bậy, hơn nữa nàng lại hiểu rất rõ tính tình của nó. Tiểu Ức Khổ mặc dù có chút thông minh cộng thêm tính tình bền bỉ nhưng trong thời gian mấy năm mà đạt được sự công nhận từ những vị sư phụ ở Bắc viện thì việc này quả thật nằm ngoài dự liệu của Ôn Nhã.
Dựa theo cách tính toán bình thường, cho dù học đồ chế thuốc trong vòng một nửa khắc chế thành năm thành dược tính đã coi như xuất sắc, nếu là có thể đem dược tính tế luyện tới bảy thành thì điều này đồng nghĩa với việc có thể trở thành dược sư cấp thấp nhất. Toàn bộ Nam Môn thị tộc chỉ có duy nhất một vị đan sư, còn dược sư nhiều lắm cũng chỉ chừng mười người, từ đó thấy được Tiểu Ức Khổ quả thật có chỗ hơn người.
Dĩ nhiên là một người mẹ, Ôn Nhã làm sao không biết được tài nghệ của cô con gái. Nửa năm về trước, Tiểu Ức Khổ mới chỉ có thể luyện ra bốn thành dược tính, không ngờ mới qua mấy tháng ngắn ngủi đã có tiến bộ nhanh như vậy. Rất rõ ràng tài nghệ chế thuốc của Tiểu Ức Khổ đột nhiên tăng mạnh tất nhiên là có sự tác động của ngoại lực bên ngoài.
Bất giác,Ôn Nhã quay sang nhìn về phía Bạch Mộc Trần.
……