Tiên Ấn

Chương 11: Pháp Tướng Bảo Quang




Dịch giả: hannahhaper
Mười ngày vui hội trong tộc đi qua, tất cả mọi việc trong Nam Môn tộc lại dần trở về sự bình thường êm ả vốn có.
Dưới ngọn Vọng Thiên Phong, không còn những cảnh người ngựa tấp nập, huyên áo ồn ào nữa. Ngày hội kết thúc, trong tộc quyết định dùng ba ngày để nghỉ ngơi, lấy sức. Lợi dụng thời gian nghỉ này, không ít người trong tộc tụ tập lại tụm năm, tụm ba nói chuyện, tán gẫu, vui đùa, tận hưởng những ngày nghỉ nhàn nhã.
Khắp nơi thỉng thoảng lại truyền đến nhửng tiếng cười đùa, vui vẻ, trong đó chen lẩn những âm thanh chơi đùa, nô giỡn của trẻ con.
Trái ngược với không khí vui tươi, thoải mái đó, trang viện của mẹ con Ô Nhã lại đượm một vẻ tĩnh mịch, trầm buồn, phảng phất một thế giới riêng biệt. Mùi thuốc lan tràn, tỏa khắp nhà.
Tại một góc đất trống, cô bé Ức Khổ đang tư lự trông chừng nồi thuốc, thỉng thoảng lại ngước mắt nhìn ra bên ngoài, thần sắc tựa hồ mang nhiều tâm sự, u uẩn. Ở trên vai, con tiểu tiên điêu cũng đứng yên bất động, mang vẻ an tĩnh, lạnh đạm của chủ nhân.
Ngày hôm qua, đang trong lúc làm việc, bệnh cũ của Ô Nhã lại bất chợt tái phát, nàng đau đớn ngất đi.
Cô bé Ức Khổ tội nghiệp chỉ có thể đứng một bên ngó nhìn, quan tâm lo lắng tột độ mà không biết làm gì để giúp mẹ; cuối cùng chỉ có thể chạy tới nội đường cầu xin một ít thảo dược để tạm thời giảm bớt sự đau đớn cho mẹ.
Đôi khi cô bé cãm thấy căm hận vô cùng. Hận Nam Môn thị tộc bất nhân lạnh lùng vô tình với hai mẹ con nàng, và hận chính bản thân vô dụng không giúp được. Nhưng cho dù có oán hận bao nhiêu đi nữa, cũng không thể làm sống lại người thân yêu thương của mình, cũng không chữa trị được căn bệnh quái ác cho mẹ.
Ở Tiên giới, con cái của Tiên sĩ chính là do bởi hai khí Huyền Âm và Huyền Dương tương giao, tương hỗ tích lũy trong thân thể người mẹ trong lúc thai nghén mà sinh ra. Bởi vậy khi mới sinh ra là đã có ngọc cốt, có tiên căn dẫn tới có tu vi cấp Thiên nhân. Những vị này không cần độ kiếp củng có thể đạt tới tu vi Chân Tiên, sống thọ ba ngàn năm, nếu sau này may mắn trở thành Thiên Tiên thì tuổi thọ dài tới vạn năm.
Tất nhiên, được cái này thì mất cái kia, con cái Tiên sĩ mới sinh ra đã có ưu thế lớn để tu hành, nhưng trước khi trở thành Chân Tiên thì không có cách nào biến đổi, tái tạo thân thể, tâm trí cũng vì vậy mà chịu nhiều hạn chế, chưa thành chân tiên thì không hơn gì một đứa trẻ.
Cô bé Ức Khổ năm nay đã mười tám tuổi trăng tròn, nếu ở dưới phàm nhân Hạ giới thì có lẽ đã là một thiếu nữ trưởng thành, căng tròn sức sống. Nhưng tại đây Tiên giới, thì nàng vẫn chỉ là một cô bé nhỏ ngây thơ, không biết việc đời. Mà với một đứa trẻ nhỏ như vậy vốn dĩ chỉ nên là ăn và học, không nên lo lắng việc gì. Nó cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà phải bươn chải ở đời, học cách sống kiên cường.
Không ai biết trong lòng cô bé rút cục chất chứa bao nhiêu thê lương, phiền muộn, bi phẫn.
Sau một thời gian khá lâu, lửa lò đã tắt ngấm, mùi thuốc thơm lừng tỏa ra, một vài giọt thuốc linh dịch màu xanh biếc chảy tràn ra từ nồi thuốc.
Ức Khổ thấy thế vội vàng lấy một cái bình ngọc nhỏ, từ từ cẩn thận chiết xuất dòng thuốc linh dịch xanh biếc từ trong nồi thuốc vào bình ngọc, sau đó bước chân về phía phòng của mẹ.
Trong căn phòng bày trí đơn sơ, Ôn Nhã đang ngồi trên giường vận điều khí tức. So với hôm qua, thì lúc này sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều. Có điều mi tâm vẫn đang khẽ run rẩy, chứng tỏ vẫn đang chịu đựng một sự đau đớn thống khổ trong người.
Ôn Nhã đã chịu đựng thương thế đau đớn như thế trong nhiều năm qua, mà vẫn cứ phải tiếp tục cắn răng chịu đựng mà sống.
Đáng lý ra, với thân phận của nàng nếu chịu khó nhún nhường, cầu lụy xin lỗi, thì cũng không đến nỗi bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Nhưng khổ nỗi, nàng vốn quật cường, không chịu qụy lụy ai, gia dĩ trong lòng lại mang nỗi oan khuất, thêm nữa người trong tộc lời ra tiếng vào nhục mạ nàng. Tất cả làm cho tình cảnh đã xấu lại càng thêm tệ hại, cho tới tình trạng thê thảm như ngày hôm nay.
“Mẹ ơi…Mẹ…”
Cô bé Ức Khổ đi vào căn phòng, tay mang bình ngọc chứa thuốc linh dịch đến trước mặt mẹ.
Ôn Nhã chậm rải mở ra hai mắt, hai tay trìu mến vuốt ve con gái, mỉm cười, vỗ về cô bé. Chỉ có nàng vì là mẹ mới hiểu rõ những khổ cực mà con gái nhỏ phải chịu đưng bao lâu nay, nếu như được nàng tình nguyện nhận lấy cái khổ, đau đớn vào người thay cho con bé.
“Tiểu nha đầu, mẹ không sao.” Uống thuốc xong, Ôn Nhã cảm thấy thân thể đỡ hơn rất nhiều, hai hàng chân mày từ từ giãn ra.
Bản thân là tiên nhân, vốn dĩ sẽ không mắc phải bệnh tật đau ốm gì, nhưng Ôn Nhã lại là tổn thương mạch luân, vốn là căn nguyên của tiên sĩ, nên ảnh hưởng tới tuổi thọ. Muốn chữa khỏi bệnh này cần đòi hỏi linh đan diệu dược, nhưng với hoàn cảnh hiện tại của hai mẹ con nàng thì làm sao mà có được những thứ thuốc quý hiếm đó, chỉ có dùng tạm một vài thứ thuốc tầm thường giảm đau mà thôi. May mắn là trong những năm gần đây cô bé Ức Khổ làm việc trong Linh Bồ Viên, học lóm được một ít kinh nghiệm bào chế thuốc, mới làm cho thương thế của Ôn Nhã không bị ngày một xấu đi. Nếu không chỉ sợ nàng lúc này đã leo lên bàn thờ ăn hương ăn hoa trái cây rồi.
“Mẹ…”
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt, nhưng cố gượng cười của mẹ, Ức Khổ đau nhói trong lòng, nên cúi đầu nói, “Hay là chúng ta nhờ Tam thiếu gia một tay, Tam thiếu gia chắc sẽ có biện pháp giúp đỡ chữa trị cho mẹ.”
“Im ngay!”
Ôn Nhã quát lên một tiếng, mặt sa sầm xuống, lạnh lẽo, làm cô bé Ức Khổ giật mình, bị dọa không dám nói tiếp.
Đối với người trong tộc, có thể nói Ôn Nhã thù hận thấu xương, mặc dù thâm tâm biết rõ Nam Môn Tam thiếu gia là vô tội, không làm gì có lỗi với hai mẹ con, thậm chí ngược lại còn ra sức giúp đỡ, nhưng thân phận của nó luôn là một vướng bận trong lòng nàng. Nàng không muốn con gái mình qua lại chơi bời với bất cứ người nào trong tộc, nàng coi đây cũng là một cách để bảo vệ cho con gái.
Thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, Ôn Nhã lại không đành lòng, chẳng qua nàng không thể không kiên quyết, giữ vững ý định: “Nha đầu, con hãy nhớ kỹ đây, cho dù có chết củng không được cầu xin người khác, nhất là người của tộc Nam Môn, nếu không…nếu không thì mẹ có chết cũng không nhắm mắt, biết chưa.”
“Dạ”
Cô bé Ức Khổ không muốn làm mẹ mất vui nên lập tức bỏ ngay ý định đó.
Ngay lúc hai mẹ con đang nói chuyện, không gian chung quanh có những thay đổi, dao động kỳ lạ, khí tức của kiếp số dần tan biến.
“Chẳng lẽ…Người kia đã vượt qua hồn kiếp?!”
Trong lòng Ôn Nhã chợt chấn động mạnh, nhìn qua phía bên căn phòng của Bạch Mộc Trần, không dám tin vào mắt mình.
Đã qua liên tiếp mười ngày, Ôn Nhã vốn cho rằng Bạch Mộc Trần không còn hy vọng gì; đối phương chì là một tiên nô nho nhỏ, sao lại có thể kiên trì dưới hồn kiếp mười ngày, cuối cùng lại thuận lợi vượt qua, cứ như là chuyện cổ tích?!!
“Ù ù ù!”
Không đợi cho Ôn Nhã kịp trấn định tinh thần, tiên khí chung quanh bỗng nhiến vùng bốc lên, cùng hướng về một chỗ hội tụ.
Chỉ thấy trong phòng Bạch Mộc Trần bộc phát ra một tia linh quang tinh khiết, tỏa ra bốn phương tám hướng, bên trong ẩn hiện một bóng người nhàn nhạt.
“Cái này…Chẳng lẽ đây là pháp tướng bảo quang?! Làm sao có thể như vậy?!!”
Ôn Nhã trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, hai mắt trợn tròn.
Cô bé Ức Khổ trước đây chưa từng bao giờ thấy vẻ mặt của mẹ mình như vậy, nhất thời sợ hết hồn, “Mẹ, chuyện này…Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Ôn Nhã khẽ lẫm bẫm một mình, “Tam chuyển lục độ, bảo quang tụ đỉnh, cái này…Đây rõ ràng là hiện tượng lạ khi ngưng luyện pháp tướng! Làm sao có thể xuất hiện ở một tiên nô nho nhỏ thấp hèn, làm sao có thể?”
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy?”
Cô bé Ức Khổ có chút nóng nảy, giọng nói mang chút hờn dỗi.
“Không có gì…Làm sao hắn có thể…Rốt cuốc hắn là ai?”
Ôn Nhã mang vẽ mặt phức tạp nói, “Có lẽ…Đây là một lần cơ hội…”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Ôn Nhã cũng không khỏi giật mình, ngay cả nàng cũng không thể tin là mình vừa nói ra câu đó này. Cơ hội? Cơ hội gì? Hắn chỉ là một tiên nô nhỏ, thấp hèn, thì làm sao có tư cách giúp gì cho mình, làm sao lại có cơ hội gì được?
Trong lúc tuyệt vọng, ai cũng luôn muốn bám víu vào một điều nào đó để tin tưởng, để hy vọng, một tia hy vọng trong cơn tuyệt vọng. Ôn Nhã đang ở trong tình trạng như vậy. Nàng không sợ khổ cực, không sợ đau đớn thân xác, không sợ chết thảm, mà chỉ sợ đứa con gái nhỏ của mình sẽ không được ai chiếu cố, bị mọi người bắt nạt. Kể từ sau khi chồng của nàng mất đi, đứa con gái nhỏ này chính là động lực để nàng tiếp tục cuộc sống, vì vậy nàng có thể chết, nhưng không thể bỏ lại đứa nhỏ này bơ vơ trên cõi đời, sống một cuộc sống khổ cực như địa ngục thế này.
Quyết định xong, Ôn Nhã không để ý đến thương thế bản thân, cố sức vận chuyện tiên nguyên trong mình, đánh ra một trận quyết, mở ra trận pháp che dấu trong trang viên của mình.
Một lực lượng vô hình làm mọi phía biến đổi.
Tức thời, toàn bộ trang viên được trận pháp như một làn sương mù bao phủ, làm người ngoài không thể tò mò nhìn ngó gì được.
“Có lẽ đây thật sự là một lần cơ hội!”
Ôn Nhã yên lặng điều tức, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần quyết đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.