Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 7: Hồi cuối




Lưu Sênh cắm cây tường vi vào trong bình sứ men trắng. Tô Vân Trọng nhìn cành tường vi ấy dường như lại thấy khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ xinh đẹp.
“Anh đã giết nàng ấy.”
Hắn siết chặt nắm tay: “Tôi chỉ báo thù cho vợ mình.”
Lưu Sênh lắc đầu: “Tô tướng quân, anh sai rồi. Trọng Hiểu không hề giết hại vợ anh, anh chỉ tin lời Mông Việt lừa gạt anh. Cái chết của vợ anh chẳng liên quan đến bất kỳ ai, nếu nói có liên quan đến ai đó thì có lẽ chỉ có thể là can hệ với anh.”
Hắn chợt ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sau khi nàng ta nghe được tin anh chết trận thì đau lòng muốn chết, bệnh vào người nhưng cố chống đỡ cơ thể đầy bệnh tật để khắc một pho tượng cho anh. Ngày mà tượng khắc gỗ thành hình thì bệnh nặng qua đời.”
Hắn cười to như là nghe được câu chuyện cười vậy. Lưu Sênh không thèm để ý, nàng đẩy chén trà lưu ly trước mặt tới trước mặt hắn, giọng nói hờ hững: “Anh nói anh chẳng bao giờ mắc nợ ai, đó chẳng qua là anh không biết mà thôi.”
Hắn thấy chén trà phản chiếu ra hình ảnh, khuôn mặt thiếu nữ đã lâu không thấy dần dần rõ ràng.
Nàng cẩn thận cho hắn uống thuốc, chữa thương cho hắn, lời nói nghiêm túc quanh quẩn ở bên tai: “Ừm, cái này ấy à, là thánh vật của giáo tôi, gọi là độc phượng hoàng, ăn cái này anh sẽ mau chóng tỉnh lại. Anh cầu xin tôi cứu anh, đương nhiên tôi sẽ không tiếc tất cả phương pháp cứu sống anh, nếu không thì quá mất mặt rồi.”
Độc phượng hoàng, cả đời duy chỉ có một người. Chuyển dời bệnh tật của người chịu độc đến trên người kẻ hạ độc, thay hắn chịu tất cả đau đớn, thậm chí, thay hắn chết một lần.
Trước giờ chẳng có độc Phệ Tâm gì cả. Ngay từ đầu nàng chưa từng có ý muốn nhốt hắn. Chỉ vì trên người hắn liên hệ đến tính mạng của giáo chủ đời sau cho nên chỉ khi giữ hắn lại, mới có thể bảo đảm Trọng Hiểu không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn thấy bên trong thạch thất, Sói Xám nhảy vào hố côn trùng kéo thiếu nữ mặt mày đều bị hủy cả ra. Có lẽ là do máu tươi của nàng nuôi côn trùng độc nên không lập tức cắn nàng, ngược lại chuyển mục tiêu đến Sói Xám. Nàng bò ra ngoài từ trong hố côn trùng, mình đầy thương tích, ngồi dưới đất lặng lẽ rơi lệ, khóc không thành tiếng.
“Tô tướng quân, anh còn nhớ lúc rời khỏi Miêu Cương, anh bị đánh chặn đường một lần.”
Tiếng nói của Lưu Sênh từ nơi rất xa truyền đến, như có như không.
Cơ thể hắn chấn động, hồi tưởng lại ngày đó, là ngày sương mù phủ khắp Miêu Cương, cuối cùng hắn cũng rời khỏi giáo Ngũ Độc, sắp trở về cố hương mà mình bận lòng. Hắn sẽ không nhớ đến thiếu nữ Miêu Cương có khuôn mặt diễm lệ tựa tường vi trong ký ức nữa.
Nhưng sự truy sát không hề có điềm báo trước theo nhau mà đến, sát thủ mặc phục sức cửa Miêu Cương, chuyên dùng độc. Hắn dưới sự vây công rất nhanh đã kiệt sức, dùng hết thủ đoạn mới đổi được tự do, chết ở nửa đường không khỏi quá mức nực cười nên hắn liều mạng chém giết sát thủ, cuối cùng bị trọng thương đến hôn mê.
Hắn nghĩ, quả nhiên vẫn không thể sống mà rời khỏi nơi này.
Trong hoảng hốt, nghe có tiếng chuông bạc đến gần, hắn lẩm bẩm, cô đang chờ tôi cùng xuống suối vàng sao? Xin lỗi, tôi đã lừa gạt cô.
Trong tiếng chuông bạc có giọng mềm mại thì thầm của thiếu nữ, nhưng hắn không tài nào nghe rõ. Không biết sau bao lâu, hắn tỉnh lại, cổ tay đeo một chuỗi chuông bạc quen thuộc.
Bây giờ, xuyên qua chén trà, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy là ai cứu hắn, cuối cùng cũng nghe rõ câu nói sau cuối cuộc đời của thiếu nữ ấy.
“Anh là người tôi cứu sống, sao có thể tùy tiện chết như vậy? Tô đại ca, sống cho thật tốt, sau này sẽ không còn ai chết thay anh nữa đâu.”
Bởi vì trên đời sẽ không có… người thứ hai bằng lòng sử dụng độc phượng hoàng vì hắn nữa.
Hắn run rẩy nhìn hết những việc này, khó tin hất đổ chén trà, giận dữ hét lên: “Đây là ảo thuật! Tôi không tin! Tôi không tin!”
Lưu Sênh cười khẽ, nhặt chén trà lên: “Có tin hay không do anh thôi. Đóng cửa rồi, Tô tướng quân, đi đường mạnh giỏi.”
Chuông bạc đứt quãng biến mất, thiếu nữ Miêu Cương đeo giỏ trúc ấy cũng sẽ không xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.