Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 7:




Thanh Viễn cũng không ở đình Thập Lý đợi nàng.
Càng ngày càng nhiều án mạng giết người hút máu xảy ra, người giang hồ đem hết thảy những điều này tính cả lên đầu nàng. Nàng vừa tránh né sự truy sát của giang hồ, vừa tìm hắn, có mấy lần suýt chút nữa rơi vào cuộc vây quét.
Lúc Lâm Ngọc Không che mặt cứu nàng từ trong đám người ra, nàng liếc mắt đã nhận ra y, cười nhẹ nhàng hỏi y: "Huynh không sợ bọn họ nhận ra huynh giận lây sang Thuần Dương à? Đồ đệ của tôi thế nào rồi, sắp cao hơn tôi chưa!?"
Hắn lạnh lùng trông nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tin là cô làm!"
Nàng thấy xa xa ánh lửa tiến lại, nghiêng mình nhẹ nhàng ôm hắn: "Là tôi làm. Lâm Ngọc Không, đối xử tử tế với đồ đệ của tôi, đời này của tôi không có cơ hội trở về gặp nó nữa rồi."
Y cố chấp nắm lấy nàng, như muốn đỏ cả vành mắt. Lại nghĩ tới nhiều năm trước, y thấy nàng ở rừng hoa đào, nàng say nằm giữa gốc hoa, cười nói với y: "Huynh chính là chưởng môn Thuần Dương? Sao lại là thằng nhóc bồng bột như vậy?"
"Tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của cô! Cô theo tôi về Thuần Dương sẽ không ai dám động tới cô!"
Nàng lại đánh một chưởng vào vai hắn, mượn lực bay vọt đi, lộ mang theo tiếng cười vang bên tai hắn.
"Lâm Ngọc Không, nhất định phải hoàn thành giấc mộng của huynh, làm rạng rỡ Thuần Dương."
Nàng đi rất sảng khoái, lại không nghĩ rằng, khoảnh khắc nàng rời khỏi, có bóng đen lại gần, sau khi trải qua giao thủ, trường kiếm đâm xuyên qua tim Lâm Ngọc Không. Y nằm lạnh lẽo mặt đất, tựa hồ thấy nàng dưới màn đêm đầy sao vươn tay về phía y.
Tiếng người tiến gần, khóe miệng y tràn ra máu tươi, nói câu cuối cùng của cuộc đời này: "Trên dưới Thuần Dương, đối xử tử tế với đồ đệ của nàng ấy."
Đó là lời đồng ý duy nhất hắn có thể làm trước khi chết.
Mà nàng không biết, nàng vẫn tìm kiếm Thanh Viễn khắp nơi, nghe nói một chỗ nào đó lại xảy ra huyết án, lúc chạy tới lại bị người giang hồ vây công. Nàng đứng ở tường cao đang dây dưa với mọi người, đột nhiên nghe có người gọi nàng là sư phụ. Giương mắt liền thấy bóng người nho nhỏ kia, thực ra nàng hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ của nó, song nàng biết là cô bé ấy, là tiểu đồ đệ nàng nhặt được dưới gốc hoa đào.
Không ngờ tiểu đồ đệ còn nhớ kỹ.
Bởi vì phân tâm nên phần bụng trúng kiếm, nàng xoay người trốn đi, tới gần vách núi.
Mặt tiểu đồ đệ đầy nước mắt, có sự lưu tâm khiến nàng bất ngờ: "Sư phụ, người bảo con chờ người trở lại, nhưng đã nhiều năm như vậy, vì sao người vẫn không về."
Nàng nhìn thấy người đuổi tới, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không phải sư phụ cô, cô nhận lầm người rồi."
Hôm nay ta, đã không xứng làm sư phụ của con. Nàng xoay người nhảy xuống vách đá, lại không ngờ rằng tiểu đồ đệ sẽ nhảy xuống theo. Cô bé vì cứu nàng mà không để ý tới bản thân, ngã mạnh xuống đất, lục phủ ngũ tạng gần như dời khỏi vị trí, đau đến ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại ở trong sơn động tối tăm, đã bị phong tỏa nội lực, trong ánh lửa người áo đen nón che nửa mặt, nhưng nàng liếc mắt đã nhận ra hắn, khẽ bật cười: "Cuối cùng huynh cũng bằng lòng gặp tôi."
Lại nghĩ đến tiểu đồ đệ: "Tiểu cô nương cùng tôi nhảy xuống núi ấy, cô bé không có việc gì chứ?"
Hắn quăng một cây củi gỗ vào đống lửa: "Được người của giáo Bái Hỏa cứu đi rồi."
Nàng yên tâm, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tay vén nón che của hắn, thấy khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ ấy. Hơi suy nghĩ, nghiêm túc nói với hắn: "Vài ngày trước, tôi nghe có người nói, thất ngôn bồ đề tâm có thể xua tan ma tính, tái tạo gân cốt, Thanh Viễn, huynh tới gặp tôi, là bởi vì nguyên nhân này ư? Huynh muốn tim của tôi?"
Hắn lẳng lặng trông nàng, nàng cười một tiếng, chợt rút Phá Vân ra nhắm ngay ngực đâm xuống, mũi đao dừng cách ngực một ngón tay, hắn nắm lưỡi đao, sắc mặt trắng bệch: "Cô làm gì vậy?"
Nàng ngẩng đầu, mặt mày thư thái: "Không phải là huynh muốn tim của tôi sao, tôi giao nó cho huynh."
Trong mắt của nàng không có mảy may sợ hãi đối với cái chết cùng oán hận hắn, chỉ có tình ý vô tận: "Trái tim của em sớm đã là của chàng rồi, chàng không biết ư?"
Nàng tìm kiếm hắn cả ngày lẫn đêm, không phải tưởng niệm, không phải lo lắng, nàng chỉ muốn hai tay dâng trái tim này, giúp hắn thoát khỏi ma đạo, trở về đạo Phật.
Nàng cầm cánh tay đang nắm chuôi đao của hắn, nhắm ngay ngực đâm xuống, máu tươi bắn tung tóe trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn, nàng ngả về trước ôm lấy hắn, là tư thế triền miên dịu dàng, lưỡi đao đâm vào càng sâu, nàng ghé vào vai hắn, ho ra một ngụm máu.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai hắn, mang theo sắc máu triền miên.
"Thanh Viễn, có một bí mật, em vẫn chưa nói cho chàng hay. Em sẽ không nói cho chàng, bởi vì đây là sự trừng phạt duy nhất em dành cho chàng."
Đó là lời tâm tình dịu dàng cuối cùng của nàng trước khi chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.