Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 6:




Vốn tưởng rằng Lạc thành sẽ trắng trợn đuổi bắt nàng, song mấy ngày rày giang hồ vô cùng yên tĩnh. Hắn chữa khỏi thương thế liền muốn trở về chùa Định Lâm, nàng vẫn theo sát từng bước như trước.
Hắn cau có mặt mày, lại khôi phục dáng vẻ đạm mạc thường ngày: "Tiểu tăng là đệ tử cửa Phật, hay là cô tìm người khác đi."
Nàng ngắt một đóa cửu lý hương cài lên tóc mai, áo đỏ hoa trắng làm bật lên vẻ ngoài thanh lệ: "Tôi nguyện theo người tu Phật."
Vết thương ở chân của nàng chưa tốt, mặc dù hắn không muốn nàng theo nhưng vẫn thả chậm hành trình, chỉ là mỗi đêm lúc tá túc ở nhà người trong thôn trang, ánh mắt thôn dân nhìn hắn làm hắn hơi ảo não.
Từ khi vết thương ở chân của nàng dẫn tốt lên, hắn cũng không chịu đi mua bánh bao thịt, đùi gà nướng gì giúp nàng nữa, có mấy lần ngay cả người bán hàng rong cũng không nhịn được nhắc nhở hắn, đại sư, Phật tổ đang nhìn đấy.
Hắn đương nhiên biết Phật tổ đang nhìn! Nàng không phải là người Phật tổ phái xuống để rèn luyện hắn tu hành hay sao?
Lão bá bưng cơm trắng qua, quả nhiên nàng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tiến đến bên cạnh hắn hỏi: "Tôi có thể đi mua gà quay không?" Nói xong lại mau chóng bổ sung một câu, "Tôi cam đoan sau khi trở về chùa sẽ bắt đầu ăn chay!"
Hắn hơi nhức đầu vẫy tay để cho nàng đi cho mau. Trên mặt nàng nở rộ nụ cười còn rực rỡ hơn nhật nguyệt, gần như chói mắt hắn. Cơm nước xong tĩnh tọa niệm kinh, nụ cười ấy cứ quanh quẩn quanh quẩn trong đầu không tiêu tan. Hắn phiền muộn trong lòng đi ra ngoài, ánh trăng chiếu lên gốc cây khô trong sân thật thê lương, nàng vẫn chưa trở về, có lẽ là không muốn hắn thấy dáng vẻ nàng gặm gà quay.
Ngón tay mơn trớn bàn đá thô ráp, ánh trăng tỏa chiếu cái bóng yếu ớt của hắn, hắn không khỏi thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, nàng cuối cùng cũng trở về, mặt mày hơi có vẻ cổ quái, chỉ là lúc nhìn thấy hắn lại lộ ra nụ cười sáng rỡ thường ngày.
"Trở về là tốt rồi." Hắn để lại một câu nói xoay người vào nhà, nửa đêm tỉnh lại xuyên qua cửa sổ gỗ mở phân nửa, thấy nàng vẫn đứng nguyên ở dưới gốc cây kia, áo đỏ tóc đen, hiện ra sự thê lương vô tận.
Tình yêu của nàng chẳng tính là mãnh liệt song thắng ở sự lâu dài. Cởi áo đỏ diễm lệ, thay lấy áo xanh quần trắng, theo hắn ở chùa miếu ăn chay niệm Phật, tuy trụ trì nhiều lần uyển chuyển bày tỏ, thực ra nàng có thể đến am ni cô đối diện kia.
Sau khi trở lại chùa miếu số lần nàng thấy hắn thực ra rất ít, hình như hắn có ý tránh nàng, chỉ có lúc giảng kinh Phật nàng theo mọi người ngồi ở trước mặt hắn, dáng vẻ nghiêm túc khiến hắn khó diễn tả được.
Nhưng một cô nương ở lại chùa miếu lâu dẫu sao vẫn không thích hợp, trụ trì phái mấy nhóm người tới thuyết phục, nhưng thấy nàng mỗi ngày chép kinh Phật làm bài tập, lòng hướng Phật thành kính như thế, thực sự không thể đuổi người đi nổi, cuối cùng vẫn là để Thanh Viễn đứng ra.
Nàng ngồi ngay ngắn trước bức tranh núi non vẽ bằng mực, giống như một màu sắc rực rỡ giữa vẩy mực trắng đen, dáng vẻ cầm bút thật là đẹp đẽ người thường khó mà bì kịp. Hắn đứng ở cửa, phản quang chiếu ra một vùng bóng tối.
"Cô hà tất phải cố chấp như thế, tất cả đều là hư ảo, buông tức là giải thoát."
Nàng thâm tình nhìn hắn: "Phật độ chúng sinh, huynh cũng độ tôi một lần đi."
Hắn hơi nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng bất thường: "Thí chủ tự vây khốn chính mình bên trong vực thẳm, chấp niệm quá sâu, là Phật cũng khó độ."
Nàng đến gần hắn, lộ ra vẻ mỉm cười: "Vậy, thì cũng kéo huynh vào vực sâu."
Hắn lui lại hai bước, cuối cùng lại thở dài bỏ đi.
Thời gian thanh tịnh như thế chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì chùa miếu liên tiếp có hai gã tăng nhân bị giết, tướng chết thật đáng sợ. Nàng cũng đi xem qua thi thể, khô cạn như bị hút khô máu tươi.
Đêm khuya sương dày, trong nội tâm nàng bất an, lo lắng Thanh Viễn gặp chuyện không may bèn đến thiền viện của hắn. Mùi hương lạnh của nguyệt quế nồng nặc tràn ra từ trong viện, nàng gõ cửa không người đáp lại, chỉ cảm thấy tháng này mùi quế ngửi thấy hơi cổ quái, xoay người nhảy vào tường viện.
Cửa phòng đen như mực, cách rất gần, mùi máu tươi tiến vào xoang mũi. Nàng rất sợ hãi đẩy cửa ra, ánh trăng lạnh lùng rải vào phòng ốc, nương theo trăng lạnh có thể thấy Thanh Viễn miệng đầy máu ngồi bên giường, một gã tăng nhân nằm trong vũng máu.
Nàng che miệng lại nhào về phía hắn: "Huynh... Huynh làm gì vậy? Thanh Viễn! Huynh làm gì vậy?"
Hắn ngẩng đầu mê man nhìn nàng, tiếng nói khàn khàn: "Tôi khát..."
Nàng nắm lấy tay hắn, thấy khí xanh đen theo lòng bàn tay kéo dài đến đầu vai, là dấu hiệu trúng độc nhập ma. Bỗng nhiên nhớ tới nụ cười cổ quái của thành chủ Lạc thành khi chạy trốn khỏi Lạc thành, thì ra là khi đó gã đã trồng độc cho hắn!
Nàng ôm hắn vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của hắn: "Không sao đâu, tôi sẽ giải quyết."
Dứt lời, nghe ngoài cửa sổ ngoài truyền tới tiếng người, nàng nhanh chóng bôi máu tươi lên mép, lập tức mở cửa sổ ra, đỡ hắn dậy: "Mau xuống núi, ở đình Thập Lý chờ tôi."
Mắt hắn dần dần tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nàng nhón chân nhẹ nhàng ôm hắn: "Nếu người thành Phật, tôi theo người tu Phật; nếu người thành ma, tôi theo người đọa ma."
Hắn ngây người nhìn máu tươi khắp phòng, rốt cục xoay người nhảy ra. Chốc lát, phòng cửa bị đẩy ra, cây đuốc của nhà sư chiếu vào nàng đang uống máu trong phòng, môi đỏ mọng giống như nhuộm sắc son xinh đẹp, nàng lộ ra một nụ cười mê hoặc với mọi người: "Bị phát hiện rồi."
"Bắt yêu nữ này lại!"
Các nhà sư tức giận cùng nhau chen vào, nàng rút Phá Vân ra, không ngại làm máu chảy càng nhiều. Nàng muốn hắn tranh thủ thời gian rời khỏi, nên luôn dây dưa đến lúc kiệt sức mới xông ra, bay nhanh cả đường.
Mấy ngày sau, giang hồ đồn đại, Phi Hồ nhập ma, người người phải trừ diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.