Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 6:




Trọng Hiểu chưa từng nghĩ Tô Vân Trọng lại tự đi tìm cái chết.
Nàng đánh rơi kiếm trong tay hắn, hổn hển nói: “Đường đường là đại tướng quân, không chết ở trên chiến trường lại muốn lấy phương thức hèn hạ nhất mà tự vẫn. Tô Vân Trọng, anh thật quá mất mặt!”
Hắn ngồi liệt trên mặt đất, cúi thấp đầu dường như không nghe thấy.
Nàng đau lòng ôm lấy hắn: “Tô đại ca, nếu nàng ta biết anh còn sống, nhất định sẽ hy vọng anh sống thật tốt.”
Cảm giác thân thể hắn khẽ run lên, một lúc lâu sau nói: “Cút ra ngoài.”
Nàng lặng lẽ lau nước nơi khóe mắt, đứng dậy ra ngoài, dừng lại ở cửa: “Sư phụ đã về cõi tiên, tháng sau tôi phải kế nhiệm chức giáo chủ. Tô đại ca, tôi hy vọng anh có thể tham gia.”
Buổi tối, viện tường vi có khách không mời mà đến. Cụ già tóc trắng đứng ở cửa, đồng cảm nhìn hắn.
“Tô tướng quân, lão phu nghe nói ngài bị cầm tù ở nơi này nên giành thời gian tới thăm ngài.”
Ông ta không mời tự vào. Sắc mặt Tô Vân Trọng lãnh đạm tựa như không phát hiện ra ông ta. Mông Việt đi đến trước mặt hắn, tiếng nói khản đặc trước sau như một: “Nghe nói vợ của Tô tướng quân đã qua đời, lão phu cảm thấy rất lấy làm tiếc. Chỉ là thấy bộ dạng Tô tướng quân như vậy dường như không hề muốn báo thù cho vợ?”
Tô Vân Trọng nắm lấy cổ tay của ông ta, ánh mắt như dao: “Có ý gì?”
Ông ta cười ha hả đẩy tay hắn ra: “Chẳng lẽ Tô tướng quân thật sự cho rằng lệnh thê đột nhiên mất sao? Lão phu biết một ít chân tướng đấy.”
Ngoài phòng trăng bạc như sương.
Ngày hôm sau Trọng Hiểu đưa cơm qua đây, thấy Tô Vân Trọng đứng ở cửa, nét mặt tuy là không vui vẻ nhưng ánh mắt đã không còn lạnh lẽo như trước, thậm chí còn gọi nàng cùng nhau dùng cơm.
Nàng như được yêu quý mà kinh hãi, lưỡng lự hồi lâu mới ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn gắp thức ăn cho nàng, giọng nói nghe không ra vui giận: “Cô thử món này xem, tôi thấy quá mặn.”
Nàng đè nén nỗi kích động trong lòng: “Lần sau tôi sẽ bỏ ít muối hơn.”
“Là cô làm?” Hắn hơi kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng, một lúc lâu sau, khóe môi cong ra nụ cười nhạt, “Vất vả rồi.”
Cuối cùng hắn cũng có thể chấp nhận tấm lòng của nàng rồi sao? Nàng đang cầm bát, nước mắt nhỏ giọt xuống cơm nhưng nàng không hề cảm thấy vật vả, nàng chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như vậy.
Lúc thu dọn chén đũa, hắn ở bên hỏi nàng: “Ngày cô kế nhiệm chức giáo chủ là hôm nào?”
“Mười bốn tháng Tư!”
Hắn gật đầu: “Tôi sẽ đi.”
Tường vi trong viện lại ra những đóa hoa mềm mại, thường trêu ong ghẹo bướm. Hắn hái vài nhành đưa đến cho Trọng Hiểu. Thấy nàng đứng trong đình Thánh với dáng vẻ đẹp mà lạnh lùng, lúc thấy hắn mới lộ ra nụ cười dịu dàng. Nàng nói cho hắn biết, đêm trước khi kế nhiệm chức giáo chủ phải mở động ngàn nhện vạn côn trùng lấy linh ngọc nuôi bên trong ra, ngay hôm đó làm nghi thức nhỏ máu nhận chủ thì có thể điều khiển hàng hàng nghìn hàng vạn côn trùng độc, là thánh vật của giáo Ngũ Độc, có ý nghĩa tương tự ngọc tỷ của hoàng đế Trung Nguyên.
Hắn như có điều suy nghĩ gật đầu, muốn xem thử cái thánh vật thần kỳ này, Trọng Hiểu bằng lòng không hề do dự. Nàng cầm cây tường vi cài ở búi tóc, hỏi hắn: “Đẹp không Tô đại ca?”
Hắn cười gật đầu.
Mười ba tháng Tư, Trọng Hiểu quả nhiên đến tìm hắn, dẫn hắn vào trong thánh địa của giáo. Nàng nắm tay hắn đi ở phía trước, trước mắt là thạch thất sáng ánh lửa, ở giữa có hố đá lớn. Trọng Hiểu thi triển bí thuật của thánh giáo, Tô Vân Trọng nhìn không hiểu. Chỉ chốc lát sau, một con bọ cạp lớn màu đỏ bò từ trong hố ra ngoài, trên đuôi treo một viên ngọc lấp lánh, được Trọng Hiểu lấy vào tay.
Bên trong linh ngọc tựa như có ánh sáng chuyển động, hắn nhìn đến xuất thần, định cầm trên tay ngắm nghía. Trọng Hiểu đứng bên không hề đề phòng, không phát hiện ra ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lùng.
Ánh sáng lạnh chớp động dưới tay áo, hắn bất chợt điểm huyệt đạo của nàng, lưỡi đao cắt ngón tay của nàng, lúc Trọng Hiểu phản ứng lại, linh ngọc đã hấp thu máu của nàng.
“Thật không ngờ giáo chủ giáo Ngũ Độc lại nhẹ dạ cả tin người. Tôi nên may mắn hay là nên buồn bã vì cô đây?” Hắn cười nhạt, không hề che giấu sự oán hận với nàng trong đáy mắt. Hắn ném linh ngọc về phía cửa, Trọng Hiểu kinh kêu lên một tiếng, linh ngọc lại bị người khác đón được.
Mông Việt đi ra từ trong bóng tối.
Nàng dường như lập tức hiểu ra điều gì, khó tin nhìn Tô Vân Trọng, môi mấp máy nhiều lần mới run rẩy phát ra tiếng: “Tô đại ca?”
Tôi không nhẹ dạ cả tin người khác, chỉ là bởi vì người đó là anh thôi.
Hắn bóp chặt vai của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để giữ tôi lại, cô dám giết nàng ấy. Trọng Hiểu, sao cô có thể độc ác đến mức ấy? Đời này của Tô Vân Trọng tôi, hối hận nhất chính là gặp cô, tôi thà chết ở trên chiến trường.”
Nhưng mà Tô đại ca, ban đầu là anh xin tôi cứu anh mà. Ngoại trừ dùng độc, tôi không có cách khác có thể cứu sống anh. Vì sao anh cứ luôn cho là tôi cố ý, vì sao anh cảm thấy đó là lỗi của tôi?
Nước mắt rơi xuống, nàng khóc mà nhìn hắn, nhưng hắn chẳng hề mềm lòng.
“Cô đã từng nói, muốn rời đi thì trừ phi giết cô.” Hắn cười đến đáng sợ nhưng giọng điệu lại dịu dàng chưa từng có, “Hiện tại, tôi muốn giết cô.”
Phía sau nàng là hố côn trùng kinh khủng nhất, không có linh ngọc trên người, nàng sẽ bị cắn đến không còn gì trong nháy mắt. Không ngờ hắn lại muốn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy giết nàng.
Không ngờ hắn lại hận nàng như thế.
Nàng nhắm mắt lại, tựa như lại thấy chiến trường thây phơi khắp nơi, hắn nắm chặt nàng, cầu xin nàng cứu hắn. Tô đại ca, anh nói điều anh hối hận nhất chính là gặp gỡ tôi, nhưng nếu như tôi biết cuối cùng sẽ có kết cục này, tôi sẽ không cứu anh.
Mông Việt cất linh ngọc xong, thấy Tô Vân Trọng vẫn không ra tay thì cười lạnh một tiếng, đến gần mấy bước đánh một chưởng vào ngực Trọng Hiểu, cơ thể nàng chịu lực ngã về phía sau. Tô Vân Trọng biến sắc, đưa tay muốn kéo nàng lại thì bị Mông Việt ngăn cản.
Trong nháy mắt khi rơi xuống hố côn trùng, nàng nghe tiếng cười khàn đặc của Mông Việt: “Đa tạ Tô tướng quân giúp ta đoạt được vị trí giáo chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.