Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 6: Vĩ thanh




“Ta muốn quay về mười năm trước, tiêu hủy “Thanh Nang Kinh”, chỉ cần kinh thư bị hủy, tất cả đều có thể thay đổi.”
Hắn nói những lời khó tin như thế, thế mà giọng điệu cực kỳ bình thản, hình như rất tin tưởng nhất định có thể quay trở về mười năm trước. Lưu Sênh lắc đầu: “Tôi chỉ là một người nghe chuyện, công tử nghĩ tôi quá thần thông quảng đại rồi.”
Hắn cười cười, lấy từ trong ngực ra một món đồ đặt trước mặt Lưu Sênh: “Trên thế gian này ngoại trừ cô nương, e rằng không ai có thể làm được.”
Người có thể ngồi trên vị trí chủ Lạc Thành, sao lại không thể có mặt mũi tâm tính tinh thông.
“Cô nương ở đây đã lâu, nhất định là đang tìm một người. Người mà cô nương muốn tìm đến tiên thuật cũng không tìm được, nhất định là người chết. Đây là đèn Tụ Hồn, có thể giúp được cô nương.”
Lưu Sênh nhìn hắn thật lâu, cuối cùng cười nói: “Cũng được. Giúp ngài cũng không sao, nhưng ngài cần phải hiểu rõ, làm chuyện nghịch thiên tất sẽ bị trời phạt, tôi có thể đưa ngài trở về mười năm trước, nhưng ngài là phàm nhân vốn không thể có năng lực tiêu hủy kinh thư.”
Hắn tỏ vẻ hiểu rõ: “Ta không cách nào tiêu hủy, nhưng cô nương có thể làm được. Đến lúc đó ta sẽ cầm kinh thư đến tìm cô nương, mười năm trước, chắc hẳn cô nương đã ở đây rồi.”
Lưu Sênh chưa từng thấy người thông minh như thế. Nàng nhìn ống tay áo hoa Bồ Đề nở rộ của hắn, nghĩ đến cô gái trong câu chuyện đó thật an tĩnh giống như Bồ Đề, cuối cùng gật đầu.
Nàng dập tắt ánh đèn, trong phòng trở nên tối đen, Tiêu Yến cảm thấy quanh thân lạnh toát tận xương cốt, chỉ nghe thấy giọng nói cảnh cáo của nàng: “Hãy nhớ lấy sau khi trở về ngoại trừ kinh thư đã lấy bất kỳ chuyện gì cũng không thể can thiệp.”
Hắn đồng ý từng cái, sau cùng nghe thấy nàng nhạt giọng hỏi: “Kinh thư bị hủy, nàng ấy sẽ không gặp được ngài, ngài cũng sẽ không nhớ đến nàng ấy, như vậy cũng không sao ư?”
Hắn nâng khóe môi cười dịu dàng: “Ta chỉ muốn nàng ấy sống thật tốt.”
Hắn tỉnh lại, ngủ ở căn phòng Bồ Đề mềm mại, ban đêm Dược Cốc vô cùng yên tĩnh. Hắn đạp gió tung mình lên trên, ẩn nấp vào lầu các bị Cốc chủ thiêu hủy trong truyền thuyết. “Thanh Nang Kinh” quả nhiên đặt ở bên trong, hắn đặt nó trong người muốn rời đi, đột nhiên bên ngoài lầu các có tiếng người ánh lửa dao động nổi lên, chính là ngày hôm đó Dược Cốc bị diệt.
Hắn bay ra ngoài từ lầu các, nhìn thấy Cốc chủ châm một ngọn lửa vào cửa sổ, không khác gì so với lời đồn. Hắn vội chạy trong gió đêm, vội vàng rời khỏi nơi sắp biến thành máu chảy thành sông, nhưng khi qua ngôi nhà gỗ thì dừng lại.
Là Cố Tân lúc còn nhỏ, ôm chặt lấy muội muội của mình, phía sau lửa lớn sắp đốt đến trên người mà vẫn mờ mịt không biết. Hắn nhìn gương mặt ngây thơ của nàng, nhớ đến bộ dạng nàng đã chết trong lòng hắn, đau đớn lan khắp toàn thân.
Lửa lớn như muốn nuốt trọn nàng, hắn dùng khăn che kín nửa mặt, tung mình bay xuống, một tay ôm lấy bọn họ thoát khỏi Dược Cốc, sau lưng đã thành một biển lửa.
Loại khí lạnh thấu tận xương cốt kia lại quấn đến, hắn cảm giác được thân thể đang trở nên nhẹ hơn, lời cảnh cáo của Lưu Sênh vang lên trong tâm trí. Cố Tân mở thật to hai mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng ca ca.
Nhưng hắn lại lảo đảo biến mất trong bóng đêm, “Thanh Nang Kinh” trong ngực đột ngột rơi xuống đất.
Hết thảy nhân quả đều đã được định, cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì. Tiêu Yến tỉnh lại ở Lạc Thành, bốn phía tĩnh lặng, hắn cúi đầu, cuối cùng đau khổ khóc thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.