Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 5:




Thương thế của hắn cuối cùng cũng khỏi hẳn, có thể tùy ý đi lại ở trong thánh giáo nhưng vĩnh viễn không rời khỏi nơi đây được. Trong thời gian như bị cầm tù ấy, mỗi ngày đều là dày vò.
Hắn vừa ân hận nhưng lại vừa mâu thuẫn. Nếu nàng không cứu thì mình sớm đã là một vong hồn rồi.
Mỗi ngày nàng đều tới tìm hắn, sợ hắn buồn chán nên mang đến rất nhiều sách vở xiếc ảo thuật. Hắn dựa vào cửa sổ nhìn nàng để tất cả đồ chơi mang tới xuống giường, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Cô coi tôi là cái gì, đứa trẻ ranh sao? Dùng mấy thứ này để dỗ tôi?”
Nàng khẽ khàng đứng ở bên, không biết làm sao: “Những thứ này đều là đồ của Trung Nguyên các người mà tôi sai người tìm đến đấy…”
Lại bị hắn tức giận ngắt lời: “Dáng vẻ đáng thương này của cô làm cho ai xem? Đi ra ngoài, tôi không muốn thấy cô.”
Sao hắn lại cho rằng thánh nữ của giáo Ngũ Độc là cô bé ngây thơ hồn nhiên chứ? Ngây thơ hồn nhiên phải là hắn mới đúng.
Nàng cười, theo lời xoay người bỏ đi, đi tới cửa lại xoay người lại: “Tô đại ca, không có ai dạy tôi thích một người phải làm sao mới có thể khiến hắn hài lòng. Cho tới nay anh đều không vui, tôi rất áy náy. Anh muốn tôi làm như thế nào, có thể nói cho tôi biết.”
Hắn nhấn mạnh từng chữ: “Tôi muốn đi.”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu: “Thế thì không được.”
Lúc Trọng Hiểu bước ra khỏi cửa phòng thì nghe phía sau truyền đến tiếng chén trà vỡ. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, hít một hơi rất khẽ.
Mông Việt đứng ở cách đó không xa, nhìn nàng một cách đồng cảm: “Người thánh nữ phí hết sức lực để cứu dường như không hề cảm kích. Chi bằng để lão phu giúp cô giết hắn nhé.”
Nàng híp mắt, nét mặt không có biểu cảm gì nhưng tiếng nói lại lạnh thấu xương: “Ông động vào hắn thử xem.”
Mông Việt cười với chất giọng khàn khàn, chậm rãi đến gần: “Thánh nữ bảo vệ một người ngoài như vậy khiến lão phu vô cùng thất vọng đau khổ. Ngồi ở vị trí cao nhưng không suy nghĩ cho thánh giáo, không ngồi yên được vị trí thánh nữ này đâu. Chi bằng lão phu dạy dỗ cô nên làm thế nào?”
Nàng cắn răng siết chặt nắm tay, cửa trúc phía sau mở ra không tiếng động, Tô Vân Trọng mặc một cái áo mỏng, dáng người nổi bật đứng ở cửa.
“Trưởng lão Mông, mặc dù Tô mỗ sinh ở Trung Nguyên nhưng đã từng nghe về quý giáo. Nghe nói trong giáo lấy giáo chủ làm đầu, dưới giáo chủ là thánh nữ, trưởng lão thì đứng sau thánh nữ. Xin hỏi hôm nay trưởng lão Mông dùng thân phận nào để nói lời răn dạy thánh nữ quý giáo đấy?”
Sắc mặt Mông Việt xanh lè.
“Đương nhiên, nếu như trưởng lão Mông lấy thân phận tiền bối để dạy điều nên làm cũng không gì đáng trách. Nhưng truyền thụ cũng được, giáo dục cũng tốt, vẫn mong trưởng lão đừng có quên hai chữ tôn ti. Đừng khiến kẻ người ngoài này chê cười mới phải.”
Mông Việt xanh mặt bỏ đi.
Vậy mà hắn lại giúp nàng. Dù cho bây giờ hắn hận nàng thấu xương nhưng hắn lại vẫn giúp nàng. Nàng che miệng, thấy Tô Vân Trọng khép cửa vào nhà, nước mắt rơi xuống từng hạt lớn.
Lúc Phong Lam đến tìm Tô Vân Trọng thì hắn đang múa kiếm ở trong rừng, mũi kiếm sắc bén mang thế chẻ tre. Hắn ngó thấy bóng người sau lưng, kiếm hoa lên biến hóa phương hướng, đánh thẳng về phía bà.
Hai người so chiêu, một cương một nhu. Thật ra Phong Lam ứng phó rất vất vả, nhưng không muốn để cho hắn phát hiện nên ngón tay làm một chiêu, vô số côn trùng độc từ chung quanh vây lại. Tô Vân Trọng đành phải thu thế tiến công ứng phó côn trùng độc.
Phong Lam lạnh lùng đứng ở một bên, hơn nửa ngày mới thu tay lại.
Hắn ném kiếm trúc xuống dưới chân, khóe môi treo nụ cười: “Không hổ là giáo Ngũ Độc tiếng tăm lấy lừng.” Ý giễu cợt rất rõ.
“Tô tướng quân quá khen rồi. Đường đường đại tướng quân vùng Trung Nguyên lại ra tay đối với ân nhân cứu mạng cũng làm ta mở rộng tầm mắt.”
Tô Vân Trọng đưa mắt, chậm rãi đến gần: “Tôi cũng chưa từng nghe nói phải cầm tù cả đời để hồi báo ơn cứu mạng. Giáo chủ vẫn trông chờ tôi lấy ơn báo oán sao?”
Khuôn mặt đẹp luôn lạnh lùng của Phong Lam lúc này lại đổi thành một khuôn mặt cười: “Nhưng Ngũ thánh giáo của tôi lại có loại phong tục này. Nếu Tô tướng quân không bằng lòng, trước đây cần gì cầu xin A Hiểu cứu ngài.”
Sắc mặt hắn cứng đờ.
Bà phủi ống tay áo một cái, dù bận vẫn ung dung: “Tô tướng quân, nếu ta là ngài, đã biết không còn cách nào đi khỏi nơi đây thì sẽ không oán trời trách đất mỗi ngày mà sẽ hết sức khiến mình sống tốt nhất. Ngài nói cái lý này có đúng hay không?”
Bà đến gần nhặt kiếm trúc lên giao lại vào tay hắn: “Cưới A Hiểu rồi, ngài có thể có được tất cả nhưng thứ ngài muốn, ngoại trừ rời khỏi đây.”
Tô Vân Trọng căm giận nhìn bà, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì phía sau truyền đến tiếng nói lãnh đạm của Trọng Hiểu.
“Sư phụ, con sẽ không gả cho Tô đại ca đâu.”
Hắn xoay người thấy nàng chậm rãi đến, không hoạt bát như lúc mới gặp mà giơ tay nhấc chân đã có phong phạm của giáo chủ.
“Sư phụ, vì sao người không nói cho Tô đại ca biết tôi còn có thể sống mười năm chứ?” Nàng ngửa đầu nhìn hắn, khóe môi gượng cười, “Tô đại ca, vẫn chưa nói cho anh biết, giáo chủ thánh giáo đều sống không quá hai mươi bảy tuổi, bởi vì chúng tôi lấy mạng sống ra đánh đổi bí thuật kéo dài trong giáo. Qua mấy tháng nữa, sư phụ sẽ về cõi tiên.”
Nghe thấy bí mật của giáo Ngũ Độc, Tô Vân Trọng lập tức sửng sốt. Mười năm, đó là thì giờ đẹp nhất của thiếu nữ, sau khi vượt qua năm tháng tốt nhất chính là điểm tận.
Nàng kéo góc áo của hắn: “Cho nên Tô đại ca à, tôi chỉ muốn anh bên tôi mười năm này. Mười năm sau đó anh sẽ rời khỏi mà không cần kiêng kỵ gì. Như vậy, có được không?”
Lời nói cẩn thận là thế. Nhưng mười năm nói dễ vậy sao? Trong đời hắn là thời gian khá dài, song vợ của hắn vẫn còn đang trông ngóng hắn về nhà. Mười năm dài dằng dặc, hắn không chờ nổi.
Hắn đẩy nàng ra, sắc mặt lạnh nhạt: “Đây không phải là lý do cô có thể cầm tù tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý với cô.”
Hắn xoay người muốn chạy, đột nhiên Trọng Hiểu gọi hắn lại: “Tô đại ca, anh không muốn ở lại chỗ này, là bận lòng đến vị hôn thê của anh sao?”
Hắn dừng bước chân nhưng không nói gì, phía sau cũng trầm mặc, hồi lâu mới nghe nàng khẽ nói: “Nàng ta chết rồi.”
Dứt lời, kiếm trúc phá gió mà đến, nàng vội vã nghiêng người, thân kiếm xẹt qua gương mặt, lăn xuống mấy giọt máu. Tô Vân Trọng đứng ở trước mặt nàng, nét mặt không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt đã có sự tức giận ngút trời.
“Cô nói lại lần nữa xem.”
Nàng cắn chặt môi, nén lệ trong mắt xuống: “Tôi nói nàng ta chết rồi, chết rồi! Dẫu anh trở về cũng…”
Cổ chợt bị hắn bóp lấy, nàng lập tức thấy khó thở, nghe Phong Lam ở bên cạnh giận dữ mắng: “Tô Vân Trọng, ngươi làm gì đó?”
Cuối cùng hắn buông tay ra, cơ thể dựa sát vào, hơi thở ấm áp phả ở bên tai nàng, nói khẽ: “Trọng Hiểu, cô có tin tôi thực sự sẽ giết chết cô không?”
Người mà nàng trả giá cả mạng sống mới cứu được vậy mà lúc này lại nói muốn giết nàng. Nàng cảm thấy buồn cười, và thực sự đã bật cười: “Tô đại ca, anh còn nhớ dáng vẻ lúc đầu anh cầu xin tôi cứu anh chăng?”
Hắn tức giận đánh một chưởng vào vai nàng. Nàng chịu lực nên đứng không vững ngã xuống đất nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi đã phái người đến Trung Nguyên hỏi thăm. Tôi muốn biết người con gái khiến anh canh cánh trong lòng có bộ dạng thế nào. Nhưng người khác nói nàng ta chết rồi. Mấy ngày sau khi nàng ta nhận được chiến báo đã chết rồi! Bọn họ tổ chức lễ tang cho hai người ở trong phủ của anh. Người đi dò la nói trong quan tài của nàng có một pho tượng gỗ của anh, là do nàng tự tay khắc trước khi chết.”
Hắn lảo đảo hai bước giống như đột nhiên bị hút khô toàn bộ sức lực, run rẩy quỳ rạp xuống đất nhưng tiếng nói vẫn kiên định mạnh mẽ: “Tôi không tin những lời cô nói đâu.”
“Trước khi chết nàng ta sai người khác chôn mình ở núi hoa dâm bụt. Nàng ta nói đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Tôi không lừa anh, nàng ta đã chết rồi. Tô đại ca, yên tâm ở lại đây đi.”
Nàng nói xong lời này thì nhịn đau đứng lên. Phong Lam đỡ nàng xoay người bỏ đi, phía sau truyền đến tiếng nghẹn ngào rất khẽ, theo cơn gió, bi thương đến xé tim xé gan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.