Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 5:




Trăng thanh gió mát, lúc nàng không tiếng động bước ra khỏi gian phòng thì mũi kiếm nhỏ xuống một giọt máu tươi. Cậu bé vô tội đã chết trong mộng, chắc không hề đau khổ.
Liễu Nhược Hoan dựa vào một cây ngô đồng ngoài phòng, tựa như bao nhiêu lần khác đợi bóng dáng của nàng. Nàng đạp gió đêm rời khỏi đạo quán, rốt cục cũng dừng lại ở con đường đá xanh nhỏ lượn vòng quanh núi.
Nàng yên vị trên thềm đá phủ đầy tuyết sương, thanh kiếm nhuốm máu kia bỏ ở một bên, nàng cuộn cả thân thể thành một khối nhỏ, bụm mặt. Hắn đi tới kéo nàng dậy, thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, nhưng nàng không khóc.
Nàng mở thật to mắt nhìn hắn, tiếng nói run dữ dội: "Tôi giết hắn rồi..."
Hắn đau lòng kéo nàng vào lòng: "Không có cô thì cũng sẽ có những người khác."
Trên đường trở về phục mệnh, bọn họ đã gặp Liên Chử. Y đến mang theo thế mưa gió, ánh sáng lạnh của trường kiếm ánh lên lửa giận hừng hực trong mắt, đâm về phía cổ họng của nàng, nàng cuống quýt giơ tay ngăn cản, vòng ngọc ở cổ tay lên vang lên tiếng vỡ tan.
"Giang Lâm! Sao muội có thể ra tay như vậy?"
Sắc mặt nàng trắng bệch nhưng lại sự quật cường của nội tâm đã gắng gượng được. Trường kiếm kề ở ngực của nàng, nàng không có biểu cảm gì: "Đó chỉ là một nhiệm vụ mà thôi."
Trong mắt Liên Chử có sóng dữ cuồn cuộn ngất trời. Sau khi y biết được hành tung của nàng thì chạy suốt đường tới, nghĩ lúc này đây nhất định phải đưa nàng về, nàng đã làm sai cũng chẳng sao, tất cả hình phạt y sẽ gánh thay nàng nhưng y thấy cậu bé chết trong phòng, vết thương rõ ràng là do kiếm pháp Vân Sơn mà y tự mình dạy nàng gây nên.
Cho tới nay y vẫn chưa từng tin nàng gia nhập đường Cửu Minh, y cho rằng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của nàng. Nhưng hôm nay mới biết mình nghĩ lầm rồi, nàng thật sự không quay lại được nữa.
Y nhìn nàng tựa như hoàn toàn không quen biết nàng: "Sư muội, muội còn nhớ kiếm đạo của muội không? Sao muội lại biến thành bộ dạng như bây giờ?"
Nàng nghiêng đầu nhìn y, khuôn mặt nhợt nhạt, lại cong khóe môi: "Sư huynh, con người đều sẽ thay đổi cả thôi."
Trường kiếm của y đâm vào ngực nàng, màu máu thấm ra, giống như nở ra một viên son diễm lệ, nhưng không vào thêm tấc nào nữa: "Một kiếm này, chặt đứt tất cả tình cảm của hai ta. Giang Lâm, lần sau gặp lại muội, huynh nhất định sẽ giết muội."
Nàng chỉ mỉm cười nhìn y, cho đến bóng dáng của y biến mất ở điểm cuối, lảo đảo hai bước ngã vào trong lòng của Liễu Nhược Hoan. Nàng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, nàng lạnh lùng nhìn, gọi tên hắn: "Liễu Nhược Hoan?"
Hắn lộ ra vẻ cười khổ, ghé vào tai nàng: "Xin lỗi..."
Nàng cười cười: "Huynh không hề có lỗi với tôi, con đường này là tự tôi chọn."
Bài kiểm tra cuối cùng của Giang Lâm hoàn thành rất tốt, nàng bước qua cửa sinh tử, thực sự trở thành một con quỷ giết người. Minh chủ Tiêu Hà cấp cho nàng ngọc bài đại biểu cho thân phận và hồi tâm đơn. Hồi tâm đơn là kỳ dược của Cửu Minh, chỉ có người từng đảm nhiệm chức minh chủ mới biết cách điều chế. Mỗi một con quỷ giết người vào ngày bước qua cửa sinh tử gia nhập vào đường Cửu Minh đều sẽ nhận một viên hồi tâm đơn, có thể chữa chứng bệnh hết thuốc chữa, cóthể giải vạn độc, là một cái mạng khác của quỷ giết người.
Liễu Nhược Hoan không phân công ủy thác cho nàng nữa, hắn nghe nói Nam Cương có loài hoa lạ, hoa nở lan tràn nghìn dặm tựa như ánh sao ánh trăng rơi xuống cõi phàm, tràn đầy phấn khởi muốn dẫn Giang Lâm đi giải sầu. Nàng tựa ở bên cửa sổ thưởng một gốc mai trắng, tiếng nói lãnh đạm: "Tôi phải trở lại kinh thành."
Hắn không nói gì, lấy một cái áo choàng khoác lên vai nàng, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen quan tâm nàng từng li từng tí.
"Tôi cũng rất nhớ cây hợp hoan trong viện của cô, cùng đi đi."
Lộ trình hồi kinh khó tránh khỏi buồn chán, Giang Lâm của trước kia giống như thuốc nổ dễ cháy, hắn trêu đùa nàng cảm thấy rất thú vị. Nhưng hôm nay hắn nói nhiều hơn nữa, nàng cũng chỉ là lãnh đạm mà nghe.
Hắn nói với nàng về lần đầu tiên hắn gặp được nàng. Nàng ảo não bản thân không thể bắt hung thủ sớm đã hại chết dân chúng vô tội, quỳ ở dưới tàng cây đặt thi thể âm thầm rơi lệ. Lúc đó hắn yên vị lim dim ở trên cây cành lá rậm rạp, bị tiếng khóc nức nở của nàng đánh thức, lúc đầu cơn tức đấy lòng nhưng lại bị nước mắt và sự lương thiện của nàng thu hút.
Có lẽ là ánh mắt của hắn quá sáng nên nàng mới phát hiện ra hắn ở trên cây, mặt mày thanh lệ thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương, nào còn có mảy may dáng vẻ yếu ớt vừa rồi. Hắn nhảy từ ngọn cây rơi xuống trước mặt nàng, tựa như giữa bóng xanh xen điểm sáng có một đóa hoa tím thong dong bay xuống, hứng thú dạt dào hỏi nàng: "Vừa rồi cô khóc gì thế?"
Nàng đỏ mắt, giọng nói lại lạnh như băng: "Tôi không khóc, huynh nhìn lầm rồi."
Hắn bị dáng vẻ nghiêm túc của nàng chọc cười, có lòng trêu ghẹo nàng bèn tự xưng từng thấy hung thủ hành hung. Quả nhiên nàng bị lừa, đi theo hắn hối hả ngược xuôi điều tra manh mối, đến cuối cùng biết hắn chỉ trêu chọc, tức đến mức rút kiếm muốn dạy dỗ hắn, lại phát hiện bản thân ngay cả nửa chéo áo của hắn đều không chạm tới.
Mặc dù sau đó tới dựa vào sự giúp đỡ của hắn nàng bắt được hung thủ, nàng miễn cưỡng nói câu "Đa tạ", nhưng không nghĩ tới có nhiều liên hệ với hắn, chỉ nóng lòng về kinh phục mệnh. Khi đó hắn biết thân phận giám sát sứ của nàng, ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt, lại cười nói: "Chỉ có học trò của tông Vân Sơn mới có thể đảm nhiệm chức giám sát sứ, vì sao tôi chưa từng gặp cô ở trong tông?"
Nàng cho rằng hắn là sư phụ đồng môn, nhẫn nại giải thích: "Sư phụ tôi là học trò của tông Vân Sơn Liên Kha, sau khi vào giám sát ty ông mới nhận tôi làm đồ đệ."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Học trò tông Vân Sơn cái gì, chẳng qua là một kẻ phản bội bị trục xuất khỏi sư môn mà thôi."
Nàng tức giận đối với sự vũ nhục sư tôn của hắn, rút kiếm muốn giao thủ tiếp, hắn bay vọt đi, tiếng cười tan trong gió: "Tiểu Giang Lâm, gặp sư phụ cô, nhớ thay sư thúc tôi hỏi thăm lão ta nhé."
Sau đó, nàng theo lời của sư phụ biết được, hắn tên Liễu Nhược Hoan, hắn mới là kẻ phản bội bị trục xuất khỏi sư môn, nàng tin tưởng không nghi ngờ lời của sư phụ.
Hắn cắm xuyên một chuỗi chuông gió tím lên tóc nàng, cười vui vẻ nhìn nàng: "Mỗi lần thấy cô, tôi đều cảm thấy rất vui vẻ nên mới cứ quấn lấy cô."
Nhưng nàng mang bộ mặt không thay đổi phóng người lên ngựa, lãnh đạm nói hai chữ: "Đi thôi."
Đã không con là Giang Lâm của trước kia nữa rồi.
Hoa tử vi ngoài miếu thành hoàng vừa nứt ra nụ, Tiểu Ngư và A Trúc vô cùng mừng rỡ khi thấy nàng đã trở về, chỉ là lúc A Trúc nhìn thấy kẻ đồng hành đến cùng Liễu Nhược Hoan thì hét một tiếng to rồi núp sau người Giang Lâm.
Cô run rẩy chỉ vào Liễu Nhược Hoan, khóc ròng nói: "Trước đây chính hắn ném em tới chỗ đó!"
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của Giang Lâm, hắn cũng không muốn giải thích cho mình. Hắn đi theo nàng tới nơi này, vốn đã định nói thật tất cả.
"Con gười đều ích kỷ, tai nạn chưa giáng xuống đầu mình thì vĩnh viễn không biết đau là gì. Dù cho tôi cho cô hay thuộc hạ của hữu tướng tàn hại thiếu nữ, cô cũng sẽ không tin. Cô ngu trung với triều đình, ngu hiếu với Liên Kha, bỏ qua hoài nghi và suy xét tối thiểu, trừ phi người cô quan tâm bị hãm hại, cô mới có thể nhìn thẳng vào chân tướng."
Hắn đến gần hai bước, phất hoa tử vi rơi xuống vai nàng, tư thế thân mật khăng khít: "Là tôi bố trí bẫy để dẫn cô vào đường Cửu Minh, Giang Lâm, cô hận tôi là phải."
Hắn vẫn luôn nói xin lỗi, hắn xin lỗi thì ra là vì chuyện này.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cũng không có phẫn nộ oán hận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thật là nực cười."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.