Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 5:




Tháng ba đầu xuân, sơn trang tế tổ, bởi vì người hắn yếu nên nghi thức tế tổ ba năm một lần hắn chưa từng tham gia.
Nhưng lần này Phong Vô đã sớm bắt đầu chuẩn bị. Tìm thợ thêu có tay nghề tốt nhất thiên hạ may áo choàng giữ ấm vừa đẹp vừa nhẹ nhàng tiện lợi cho hắn, nhờ dược thánh điều chế đan dược bổ sung thể lực, mời thợ tay nghề cao siêu chế tạo dụng cụ sưởi ấm tránh gió che phủ dọc đường, còn cho sửa chữa lại sơn trang Tàng Vân một lần.
Nói thật, cưới một người vợ có quyền có thế có tiền có dung mạo còn dịu dàng săn sóc như thế, kiếp trước nhất định đã cứu vớt nhân gian.
Diệp Túc bạch ôm lò sưởi ngồi trên giường êm, hai ngón tay nắm một quân trắng, tiếng nói bình đạm: "Không tham gia nghi thức tế tổ cũng không sao, hà tất phải hao tốn tâm sức."
Phong Vô đầy phấn khởi nhìn chằm chằm bàn cờ bị hắn giết đến gần như không còn manh giáp: "Vậy cũng không được. Mấy năm nay Diệp Sơ gây ra không ít sóng gió ở trên nghi thức, còn khiến từ thân thích đến người ngoài đều cảm thấy y mới là người nắm quyền sau này?"
Hắn hạ xuống một quân, Phong Vô thua hoàn toàn. Khóe môi Diệp Túc Bạch hình như nở nụ cười, ẩn dưới vẻ mặt bình đạm trước sau như một: "Tôi vốn cũng chẳng có lòng tiếp quản sơn trang."
Nàng vừa nhặt cờ vừa nói mà không ngẩng đầu lên: "Chàng không màng danh lợi là chuyện tốt, nhưng nếu Diệp Sơ kế nhiệm vị trí trang chủ, với lòng dạ hẹp hòi của y tất sẽ không bỏ qua cho chàng, chưa trừ được y tôi không yên lòng được."
Lò tím chạm rỗng bốc lên đàn hương lượn lờ, giá cắm nến men sứ màu lam hắt bóng của hai người lên trên bình phong sơn thủy xanh biếc sáu tấm khép mở, giọng nói của hắn không nặng không nhẹ tựa như một đóa tuyết lạnh tan bên tai nàng.
"Không phải còn nàng nữa ư?"
Ngón tay dừng lại, nàng giữ biểu cảm kinh ngạc mà ngẩng đầu lên thấy gương mặt nhợt nhạt của hắn chợt đỏ ửng lên, mỗi lần căng thẳng là đỏ đến mang tai. Hắn cụp mắt lật xem một quyển tạp ký trong tay, tựa như người mới vừa nói ra câu ấy không phải hắn.
Cũng bởi vì hắn cụp mắt, thành ra không phát hiện đau thương khó mà diễn tả trong đáy mắt Phong Vô, chỉ nghe thấy tiếng nàng mềm mại: "Đúng, chàng còn có tôi."
Hôm tế tổ, sự xuất hiện của Diệp Túc Bạch làm mọi người giật mình không ít, lại nhìn cô gái có phong thái phi phàm đứng cạnh hắn, mọi người chợt ý thức được, Diệp Túc Bạch có Tống Phong các làm chỗ dựa đã không còn là kẻ tàn phế không làm được trò trống gì.
Mặt Diệp Sơ vẻ lo lắng, đợi lúc Phong Vô một mình quay lại xuống lấy lò sưởi tay, y chặn nàng lại ở nửa đường, giọng điệu châm chọc: "Tống Phong các nhận lời nhờ vả chưa bao giờ nuốt lời, bây giờ các chủ Phong Vô đang tự đập bảng hiệu đấy ư?"
Nàng hơi giương mắt nhìn y, khóe môi cong lên một nụ cười: "Bảng hiệu của bản thân tôi tôi thích thì đập, nhị đệ không phục cũng phải nhịn thôi."
"Cô!" Diệp Sơ tức đến siết chặt nắm tay, lại nghe nàng chậm rãi nói, "Huống hồ lời nhờ vả của đệ đã giải quyết rồi, tôi từng rất nghiêm túc báo cho đệ biết, Diệp Túc Bạch đích thực là đại phu nhân và trang chủ sinh ra, đệ không tin tôi cũng chẳng có cách nào."
"Tuyệt đối không thể!" Sắc mặt y cáu kỉnh, sau khi giận dữ hét lên phát hiện Phong Vô lộ ra nụ cười trào phúng mới phát hiện đã lỡ lời.
Quả nhiên nghe nàng cười hừ một tiếng: "Nhị đệ vì sao lại khẳng định như vậy? Chẳng lẽ, trong này có nội tình gì chúng tôi không biết?"
Y cắn răng thật chặt phất tay áo bỏ đi, Phong Vô ung dung quan sát bóng lưng y một hồi, mặc dù trên mặt cười song đáy mắt đã lạnh như băng.
Tuy là đầu mùa xuân nhưng trong phòng vẫn đốt lò sưởi, thật ra nàng luôn sợ nóng, song vì Diệp Túc Bạch khó tránh khỏi phải tập làm quen, chốc lát đã hun đỏ cả mặt. Diệp Túc Bạch gác bút lông xuống, cầm thứ đã viết xong xoay người lại: "Sao đi lâu thế?" hơi dừng lại, "Sao mặt cũng đỏ rồi?"
Nàng cúi đầu: "Bởi vì tôi đang xấu hổ."
"..." Hắn bật cười, giao thứ đã viết xong cho nàng, "Lần trước không phải nàng nói tiếc là không có cơ hội xem thử khúc đàn của cầm sư Vô Nhai sao?"
Mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc: "Vừa rồi chàng đang viết cái này? Sao chàng biết khúc phổ?"
"Từng may mắn nghe Vô Nhai gảy đàn, đã nhớ kỹ rồi."
Vậy mà chỉ bằng thính giác hắn đã viết ra khúc phổ tuyệt thế! Phong Vô chợt nhào qua ôm hắn, vì hắn cao hơn nàng một cái đầu nên nàng kiễng chân, cằm tựa lên vai hắn.
"Đây chắc là bản duy nhất còn lại thời nay rồi, phu quân, chàng thật quá lợi hại."
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt của hắn hiện lên nụ cười, giơ tay vỗ nhẹ một cái lên lưng nàng, dáng vẻ cưng chiều dịu dàng, hoàn toàn quên cô gái bị hắn dỗ ngọt lúc này lại chính là kẻ đứng đầu một các nắm trong tay quyền sát phạt.
Nửa đêm Diệp Túc Bạch ho vài tiếng, nàng lo hắn bị lạnh nên đứng lên đi nấu thuốc. Hắn nhìn xuyên qua giường sen trắng chỉ thấy nàng mặc quần áo soàn soạt, mái tóc đen rối chạm eo tán loạn ở sau lưng, dường như có một dòng nước ấm rót vào trái tim.
Ánh sao lấm tấm rơi lên áo đơn màu trắng của nàng, A Thủy bay từ nóc phòng xuống không tiếng động, tiếng nói trầm trầm truyền vào tai nàng.
"Người của đại công tử đang điều tra ngài."
Nàng phất phất hơi trắng bốc lên từ chén thuốc, mặt không đổi sắc: "Để hắn tra."
"Các chủ." Tiếng A Thủy càng nặng nề, "Nếu để hắn điều tra ra..."
Nàng giương mắt ngắm ánh trắng sáng lạnh lẽo trong màn đêm, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không chỉ phải để hắn tra mà còn phải lộ ra manh mối để hắn có dấu vết mà lần theo, chàng muốn biết chân tướng thì ta sẽ cho chàng chân tướng." Hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ dịu dàng, "Phàm là điều chàng ấy mong muốn, ta đều sẽ cho chàng."
A Thủy khó hiểu nhìn nàng: "Ngài muốn ngài ấy biết chân tướng thì sao không chính miệng nói cho ngài ấy biết?"
Khuôn mặt đẹp đẽ dưới mái tóc chưa búi hơi trắng bệch, nàng bưng chén thuốc trong lòng bàn tay, tiếng nói nhỏ nhẹ như sóng gợn lay động trong bát: "Chân tướng này, ta không nói nên lời được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.