Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 4:




Một khoảng thời gian rất dài Thẩm Quyết không tới tìm Lương Sa nữa.
Trong giáo truyền đến tin tức, sáu môn phái lớn ở Trung Nguyên vây công giáo chủ Minh giáo, hắn lấy sức một mình mình đối kháng sáu đại cao thủ, sau khi làm trọng thương bốn kẻ thì bỏ chạy, võ công này làm người ta líu cả lưỡi.
Cao thủ vùng Trung Nguyên vẫn không cam lòng để hắn cứ vậy mà bỏ đi, phái thích khách truy sát dọc đường, còn lẻn cả vào Thập Tam Thiên. Ám sát tới vừa nhanh vừa mạnh, lúc Lương Sa nghe thấy tiếng vang, ánh sáng lạnh lẽo của trường kiếm đã gần ngay trước mắt.
Lụa trắng băng trước ngực Trình Thiên Y đã thấm máu tươi, hắn phá cửa sổ ra, tránh khỏi một làn mưa tên, mũi trường kiếm lại tới, bị cắt đứt vài sợi tóc, loạn đao chém tới trước mắt, sống chết chỉ trong gang tấc.
Tín hiệu phát ra, các hộ pháp lần đầu tiên xông lên Thập Tam Thiên bắt đầu chém giết thích khách. Trình Thiên Y lăn một vòng về phía sau tránh khỏi một đợt sóng tấn công, bên hông lại phóng tới phi đao.
Nhanh như chớp, hắn đưa tay kéo Lương Sa đang tránh ở bên cạnh sang chắn trước người mình.
Ba ngọn phi đao ở chính giữa ngực Lương Sa, cũng vì Trình Thiên Y giành được thời gian phản kích nên đã giết chết thích khách đánh lén. Mặt Lương Sa không có biểu cảm gì, nàng cúi đầu nhìn máu tươi phun trào trước ngực, khóe môi lại thoáng cong lên một nụ cười.
"Giết yêu nữ tà giáo mê hoặc lòng người!"
Có người rống lên một tiếng, vài tên thích khách lập tức nhắm mục tiêu vào nàng. Nàng cho rằng Trình Thiên Y sẽ cứu nàng, nhưng lại thấy hắn không hề phân tâm mà vẫn đối phó với sát thủ trước mặt, không thèm để ý đến sự sống chết của nàng.
Nàng lùi lại mấy bước, sau lưng đã là vách đá vạn trượng. Nàng đang suy nghĩ xem bị loạn đao chém chết hay là ngã chết tốt hơn thì dưới chân bỗng thành trống không khiến nàng chực rơi xuống.
Được rồi, không cần nghĩ nữa, ông trời đã giúp nàng lựa chọn.
Gió lạnh gào thét bên tai, nàng nhớ tới ngày hôm Thẩm Quyết đưa nàng đi ngắm cây tam sinh, hắn ôm nàng thật chặt. Loại cảm giác được người khác coi như châu báu ấy, thật là tốt.
Nàng rơi xuống giống như chim gãy cánh, giọt máu rơi rớt ở giữa không trung, rơi vào trong miệng nàng, chan chát. Nàng nhớ lại đời này của nàng, tiếc nuối thực sự nhiều lắm, nhưng cũng không còn cơ hội làm cho viên mãn nữa.
Nàng nhắm mắt lại, hình như thấy bóng người màu trắng thả mình nhảy xuống, vươn tay ra với nàng.
Trước khi mất đi ý thức, có giọng nói run rẩy lẩm bẩm ở bên tai nàng: "Em đã nói em vẫn chưa muốn chết mà, tỉnh lại đi, Lương Sa."
Nàng nằm trên giường một tháng có lẻ.
Trình Thiên Y nói nàng mạng lớn, lúc rơi xuống treo trên cây nguyệt quế ở Thập Nhất Thiên. Nhưng nàng rõ ràng nhớ là Thẩm Quyết nhảy xuống cứu nàng, nhưng hình như không ai biết cả.
Hắn đưa thuốc trị thương thượng hạng đến cho nàng, lúc tới cửa thì ngừng chân, hỏi: "Ta dùng cô cản đao, cô có oán hận ta không?"
Nàng cong khóe môi, là nụ cười thuận theo: "Có thể hi sinh vì giáo chủ là vinh hạnh của Lương Sa."
Sát thủ lẻn vào Thập Tam Thiên đã bị thanh lý toàn bộ, nhưng bọn họ có thể tránh khỏi sự tuần tra mà lẻn vào, tất là có nội ứng. Bên trong giáo bắt đầu hoạt động thanh trừ kẻ phản giáo quy mô lớn.
Lương Sa một mình ở Thập Tam Thiên dưỡng thương, lần đầu tiên Trình Thiên Y phái hộ pháp bảo vệ nàng, Thẩm Quyết ở ngay trong số đó, là bộ dạng lễ độ cung kính phục tùng.
Nàng nằm nghiêng ở trên giường mềm, giọng điệu nhàn nhạt: "Ta muốn ba loại hoa màu sắc khác nhau, các ngươi đi tìm cho ta đi, ngươi..." Ngón tay chỉ về phía Thẩm Quyết, "Ở lại bảo vệ ta."
Ba gã hộ pháp lĩnh mệnh đi mất, phòng trong rốt cục yên tĩnh lại, bỗng chốc trầm mặc, lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."
"Là ý của trời cao, không liên quan đến thuộc hạ."
Nàng cảm thấy Thẩm Quyết như vậy hơi xa cách, nhưng cũng vô cùng thú vị. Nàng không khỏi ngồi thẳng người lên nhưng vì động phải vết thương mà hít vào một hơi. Người mà một khắc trước còn ra vẻ đạo mạo sau một khắc đã bước vội tới bên cạnh nàng ôm lấy nàng.
"Vết thương còn chưa lành, đừng nhúc nhích!"
Dứt lời mới thấy thất lễ, rũ tay lùi về sau một bước. Nàng cảm thấy buồn cười, thực sự bật cười ra, ngón tay lạnh lẽo nắm tay hắn, nhận thấy hắn khẽ run lên.
Tay hắn thật sự rất ấm áp, nếu mà đôi tay này dắt nàng xem hết cảnh đẹp ở cõi người thì đời này không còn có bất cứ tiếc nuối nào nữa.
Một lúc lâu sau, hắn ngồi xuống, dịu dàng ôm lấy nàng: "Vậy mà y lại lấy em để cản đao, tôi sẽ khiến y phải trả giá đắt."
Hắn nâng mặt của nàng lên, đặt nụ hôn lên môi nàng, dịu dàng, cưng chiều: "Chờ tôi giết được y rồi, tôi sẽ đưa em đi, Lương Sa."
Nàng nghiêng đầu tựa như đang suy nghĩ, nụ cười gom lại bên môi rồi gật đầu.
Nàng vẫn ở lại Thập Tam Thiên dưỡng thương. Trình Thiên Y cũng không bắt được kẻ phản giáo, điều này làm hắn càng ngày càng sốt ruột, có thể thấy máu tanh trong đáy mắt đã bắt đầu nổi dậy. Chỉ là sau mỗi ngày ở Thế Ngoại Thiên, sẽ khôi phục sự trấn tĩnh.
Thế Ngoại Thiên là cấm địa đối với cả Lương Sa, lần đầu tiên Trình Thiên Y đưa nàng tới Thập Tam thiên đã từng nói với nàng, ngày vào trong nơi này chính là thời khắc nàng sẽ chết.
Mấy năm nay nàng rất nghe lời hắn, cũng không có lòng hiếu kỳ gì.
Nhưng gần đây hơi bồn chồn. Thạch thất phía trong cùng của Thế Ngoại Thiên, nàng chọn lúc Trình Thiên Y không có ở đó đi vào. Mỗi lần tiến thêm một bước lại cảm giác mình gần cái chết thêm một bước, nhưng cũng không sợ gì cả, có lẽ là do sự tò mò kia đã lấn át sợ hãi rồi.
Trước cửa đá là một gốc hoa đào nở rộ, cũng không biết sao có thể sống sót ở nơi Thập Tam Thiên này. Nàng chậm rãi đến gần, gió mát hình như có cảm ứng, phất qua nhánh hoa lay động, rơi xuống mưa hoa màu hồng.
"Cô ở đây làm cái gì?"
Lúc nàng nghe tiếng của Trình Thiên Y thì hắn đã đứng ở sau lưng nàng. Nàng nghĩ, thôi xong, cái chết đến rồi.
Hắn cũng không hề tức giận, đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt thâm trầm nhìn cây hoa đào nở rộ này: "Cô từng thấy hoa này?"
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia*." Nàng ngâm ra khỏi miệng, "Từng đọc qua thơ này trong phòng của giáo chủ, hôm nay là lần đầu tiên thấy."
* Bài "Đào yêu" trong Kinh thi của Khổng Tử, dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi, hoa nhiều rậm. Nàng ấy đi lấy chồng, thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Hắn cười cười, đột nhiên đưa tay bóp chặt cằm của nàng, híp mắt với vẻ nguy hiểm: "Cô có biết, thánh nữ đời trước chết thế nào không?"
Nàng nhịn đau đớn: "Tự sát mà chết."
Hắn khẽ lên tiếng: "Cô có biết ả vì sao phải tự sát không?"
Lực trên tay gần như muốn bóp nát nàng, nàng đau đến nói không nên lời, khó khăn lắc đầu. Trình Thiên Y bỗng dưng buông tay, khiến nàng ngã xuống đất.
"Bởi vì ả không nghe lời, vậy mà lại ngông cuồng tiến vào Thế Ngoại Thiên, vì vậy ta không luyện chế lệ Phật Đà cho ả nữa. Không có sự bồi dưỡng của lệ Phật Đà, ả nhanh chóng già yếu, một đêm tóc bạc, mặt mũi nhăn nheo, ả không thể chịu được khuôn mặt xinh đẹp bỏ ả mà đi, thế nên đã tự vẫn."
Nàng chợt ngẩng đầu, mắt tràn đầy vẻ khó tin, cất tiếng thật nhỏ: "Không có lệ Phật Đà, sẽ, nhanh chóng già yếu ư?"
Hắn cười ngồi xổm người xuống, ngón tay phất qua mặt của nàng, rõ ràng là cười nhưng lại khiến người ta sợ hãi phát run: "Bằng không cô dựa vào đâu có thể có được khuôn mặt xinh đẹp có một không hai này, hào quang hưng thịnh hôm nay của cô là cô dùng toàn bộ thanh xuân sau này đổi lấy."
Hắn đỡ nàng dậy, chu đáo phủi bụi trên quần áo cho nàng: "Chuyện hôm nay, ta không truy cứu. Nhưng sau này không được tái phạm nữa."
Hắn xoay người tiến vào thạch thất, Lương Sa đứng yên thật lâu dưới cây hoa đào. Sau đó mặt không thay đổi rời đi.
Cho nên mỗi một người làm thánh nữ đều chết rất sớm, bởi vì họ dùng năm tháng cả đời đổi lấy khuôn mặt xinh đẹp vô dụng này. Trước này không hề vẻ đẹp trời sinh nào cả, bất kỳ cô gái nào cũng đều có thể trở thành thánh nữ, chỉ cần có lệ Phật Đà. Phía sau khuôn mặt xinh đẹp là năm tháng xuân xanh trôi qua như thoi đưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.