Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 3:




Hắn mơ tới trận chiến đấu kịch liệt ấy. Anh em từng cùng mình nâng chén nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên biến thành xương trắng chồng chất, nếu không phải gian tế làm hại thì bọn họ vốn có thể chiến thắng trở về, vinh quang về quê cũ. Trong mộng lượn vòng tiếng la trước khi chết của những kẻ cùng màu áo: Tướng quân phải sống tiếp.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. Phải rồi, hắn không phụ sự mong đợi của mọi người mà sống sót, có người đã cứu hắn.
Trong phòng có mùi thuốc nhạt. Tô Vân Trọng ngồi ở trên giường, thấy ngoài phòng ánh chiều tà vương khắp nơi tựa như cây tường vi nở bung lan tràn, mênh mông trong ráng chiều, thiếu nữ ngồi cửa, ánh lửa chiếu hồng gương mặt.
Cô thiếu nữ tên Trọng Hiểu, là thánh nữ của giáo Ngũ Độc ở Miêu Cương.
Hắn nhớ tới lời miêu tả của người Trung Nguyên đối với Miêu Cương: sâu độc giăng đầy, khói độc dày đặc, giáo Ngũ Độc ẩn sâu trong đó thần bí kỳ dị, thuật phóng độc tuyệt diệu khiến kẻ khác không tránh kịp.
Nói thánh nữ của giáo Ngũ Độc thủ đoạn độc ác, xem mạng người như cỏ rác, không hổ là người đẹp rắn rết.
Nhưng hắn nhìn người đang phùng má muốn thổi lửa lớn hơn nhưng lại thổi ra một luồng khói đặc rồi sặc đến ho khan thì không thể liên hệ nàng với người đẹp rắn rết được.
Tình trạng vết thương của hắn rất nặng, tuy đã tỉnh lại song không thể xuống giường, hắn thường xuyên cảm thán trời cao thương xót. Mỗi lúc như thế, Trọng Hiểu sẽ nghiêm trang nói cho hắn hay, anh tỉnh lại không hề liên quan gì đến ông trời sất, tất cả là do y thuật của tôi giỏi, thuốc của sư phụ tôi tốt.
Nàng đưa thuốc đến: “Trước đây trưởng lão trong giáo đều phản đối tôi cứu anh, nếu không phải là sư phụ ra sức dẹp lời nghị luận của mọi người thì anh sớm đã trở thành khẩu phần lương thực của Tiểu Khôi rồi.”
Sư phụ trong lời của nàng là Phong Lam, giáo chủ hiện tại của giáo Ngũ Độc.
Tô Vân Trọng nghiêm mặt: “Tôi nhất định ghi tạc ơn của A Hiểu và sư phụ cô trong lòng.”
Nàng nhanh chóng bù vào một câu: “Đương nhiên tôi vẫn chiếm nhiều ân tình hơn, cho nên anh phải lấy thân báo đáp gì gì đó, ngàn vạn lần chớ tìm sư phụ tôi, cứ tìm tôi là được.”
Nàng vỗ vai hắn một cái, thành khẩn nói: “Anh đừng vội chuyện báo ơn này, trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt đã.”
Dứt lời nàng vui vẻ đến đình thánh đình học bài, để Tô Vân Trọng ở lại trong phòng dở khóc dở cười.
Trong giáo đều biết thánh nữ đã cứu một vị thiếu niên từ vùng Trung Nguyên trở về, vì cứu hắn mà bảy ngày chưa đến đình Thánh học bài, gây ra nhiều bất mãn. Thật ra họ chưa từng nghĩ nàng thật sự có thể cứu sống hắn, lúc nàng mang hắn trở lại, gần như đã là người chết rồi. Song cuối cùng hắn đã thực sự tỉnh lại, không có ai dự đoán trước được.
Tô Vân Trọng dựa ở đầu giường, nghe Tiểu Khôi khẽ hú ngoài phòng, hắn nhíu lông mày ngồi thẳng người. Sau một khắc cửa phòng bị phá ra, bóng kiếm sắc bén đã ở trước mắt.
Nếu không phải Tiểu Khôi nhào lên cản thế tiến công nửa khắc, trường kiếm nhất định đã đâm vào tim. Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, động đến vết thương nên khó tránh khỏi loạng choạng, thân thủ chậm một nhịp, trên vai đã có một vết thương.
Tiểu Khôi gầm thét xông đến, quật ngã kẻ ám sát xuống đất. Bấy giờ Tô Vân Trọng có thời gian thấy rõ người đó, là một ông già tóc bạc gầy gò, hai mắt u ám.
Hắn nhớ Trọng Hiểu từng rất nhiều lần oán giận nói trước mặt hắn, trong giáo có vị trưởng lão Mông Việt hành động hoàn toàn không nể nang, thường xuyên phóng đại khuyết điểm của nàng kích động giáo chúng phê bình nàng. Nàng rất ghét cũng rất sợ vị trưởng lão này.
Hắn ôm vết thương quỳ gục xuống đất, suy nghĩ xem nên chạy thoát thân thế nào. Mông Việt đã thoát khỏi sự cản trở của Tiểu Khôi, lần nữa công kích hắn. Tô Vân Trọng không thể tránh được, một khắc sau một con bọ cạp đá bị lấy làm phi đao ném tới đập vào kiếm của Mông Việt.
“Dừng tay!”
Bóng người đi từ xa đến, Phong Lam đột nhiên xuất hiện khiến hai người đều hơi ngạc nhiên. Bà chắn trước mặt Tô Vân Trọng, tiếng nói lạnh lùng: “Mông trưởng lão, ông có ý gì?”
Mông Việt cười nhẹ nhàng thu kiếm, nói vẻ hòa nhã: “Giáo chủ có chỗ không biết, lão phu thường nghe người ta nói kẻ học võ vùng Trung Nguyên có kiếm thuật xuất chúng, Tô tướng quân lại là người nổi bật trong số đó, bỗng nhiên ngứa nghề muốn so tài với tướng quân một chặp. Ai ngờ ra tay không nhẹ nên đã làm tướng quân bị thương. Lão phu vô cùng hổ thẹn, mong rằng tướng quân thứ lỗi.”
Phong Lam hừ lạnh, phất tay áo: “Chỉ hy vọng như thế.”
Ông ta ôm quyền với Tô Vân Trọng, khuôn mặt đâu còn có ý muốn giết người ban nãy nữa. Lúc này Trọng Hiểu được Tiểu Khôi thông báo tin tức cuối cùng cũng chạy về, lúc đi qua bên cạnh Mông Việt thì hừ một tiếng nặng nề, sau đó đi về phía Tô Vân Trọng với vẻ mặt sốt ruột và lo lắng.
Hắn mỉm cười vỗ tay nàng, ý bảo mình không sao.
Mông Việt cười híp mắt nhìn cảnh này, sau khi nói chuyện phiếm đôi câu về những việc vặt trong giáo với Phong Lam thì mới chậm như rùa bỏ đi. Trọng Hiểu làm một mặt xấu với lưng của ông ta rồi đỡ Tô Vân Trọng dậy.
Ông ta đi tới chỗ hàng rào thì dừng chân lại, như thể nhớ ra gì đó nên dò hỏi: “Tô tướng quân tìm được đường sống trong chỗ chết, lão phu hết sức tò mò thánh nữ làm sao mà cứu sống ngài ấy.”
Ông ta cười nhìn Trọng Hiểu. Nụ cười ấy khiến người ta thấy gớm: “Chẳng lẽ, là độc phượng hoàng?”
Tô Vân Trọng cảm giác cơ thể nàng hơi cứng lại, hai tay đỡ hắn cũng run rẩy. Phong Lam đã mở miệng trước nàng, cười lạnh lùng.
“Sao có thể dùng vật quý báu nhất bên trong giáo cho người ngoài? Câu hỏi này của Mông trưởng lão thật là kỳ lạ. Lẽ nào trưởng lão không biết, từ nhỏ A Hiểu đã nuôi độc Phệ Tâm Mẫu ư?”
Mông Việt gật đầu, mắt đầy vẻ ân cần nhìn về phía Tô Vân Trọng: “Tô tướng quân, người bình thường lần đầu tiên chịu độc thì cơ thể đều sẽ có chỗ không khỏe. Không biết tướng quân có mạnh khỏe hay không?”
Mấy người cùng sửng sốt.
Thực ra Tô Vân Trọng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Trọng Hiểu, nghĩ nàng thấy khó chịu thế nên đáp trả bằng một nụ cười: “Không việc gì, phiền trưởng lão nhọc lòng rồi.”
Sau khi Mông Việt đi, Trọng Hiểu dìu hắn vào trong phòng, thay hắn băng bó vết thương lần nữa, không nói lấy một câu. Hắn tóm lấy tay nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“A Hiểu, vừa nãy ông ta nói chịu độc là có ý gì?”
Nàng cắn môi không nói lời nào, tránh khỏi tay hắn, không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Đêm đó, Phong Lam tát nàng một cái thật nghiêm khắc ở trong mật thất. Nàng ôm mặt, nén mắt nước xuống, nghe tiếng Phong Lam phẫn nộ và thất vọng.
“A Hiểu, vì sao con lại không biết nặng nhẹ như thế? Lại tự tiện dùng độc phượng hoàng với người ngoài. Con có biết…”
Lời còn chưa nói xong đã bị nàng ngắt: “Sư phụ, đáng mà.”
Nàng nhớ tới cặp mắt còn đẹp hơn cả sao lộ ra khát vọng sống, nàng cảm thấy rất đáng giá.
Việc đã đến nước này, không thể quay lại được nữa, Phong Lam trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Hôm nay Mông Việt ám sát Tô Vân Trọng, chắc con cũng đoán được nguyên nhân rồi.”
Nàng gật đầu, đơn giản là nghe phong thanh nói rằng nàng đã sử dụng độc phượng hoàng mới cứu được Tô Vân Trọng nên đến dò xét thử.
Phong Lam siết chặt vai của nàng, giọng nói trịnh trọng trước nay chưa từng có: “Chuyện con dùng độc phượng hoàng để cứu sống Tô Vân Trọng vĩnh viễn không được để cho người thứ ba biết, kể cả là chính bản thân hắn. Cứ làm cho tất cả mọi người đều cho rằng con dùng độc Phệ Tâm cứu sống hắn đi.” Bà híp mắt, lo lắng, “A Hiểu, giáo chủ vị trí này rất khó ngồi. Nếu khiến người có lòng biết việc này, bọn họ chỉ cần hạ sát thủ đối với Tô Vân Trọng là có thể đưa con vào chỗ chết đấy.”
Độc Phệ Tâm được nuôi nấng từ máu thịt của cơ thể mẹ, sau khi tiến vào trong cơ thể của người chịu độc thì có thể trị khỏi trọng thương, nhưng người chịu độc cả đời không thể rời khỏi cơ thể mẹ trăm trượng, bằng không sẽ chịu nỗi đau ăn tim mà chết, cho đến cơ thể mẹ tử vong. Bởi vì cái giá quá đau đớn nên hầu như không ai muốn thử.
Trọng Hiểu trầm mặc gật đầu, đáy mắt có sự giằng co: “Cho đến khi con chết Tô đại ca cũng không thể rời khỏi nơi này sao? Đối với hắn như vậy có phải…”
Phong Lam lạnh giọng ngắt lời nàng: “Hắn muốn sống sót thì tất nhiên phải trả giá thật đắt.”
Rất nhiều ngày Trọng Hiểu không dám tới viện Tường Vi. Khi nàng cuối cùng cũng lấy được dũng khí tới đối mặt với hắn thì Tô Vân Trọng đang dựa ở đầu giường lật xem sách vở. Ngoài phòng là ánh mặt trời sau giờ Ngọ, giống như một mũi tên nhọn xé mở Miêu Cương quanh năm đầy sương mù dày đặc ra, chiếu căn nhà tre ánh lục tuyệt đẹp. Ánh sáng diễm lệ chiếu lên giường mặt mới khỏi bệnh của hắn, dường như ngay cả hắn cũng trở nên diễm lệ hơn.
Nàng nghĩ, may mà nàng cứu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.