Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 74:




Khi chạy tới cổng bệnh viện thị trấn, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đã nghe cảnh sát Triệu thuật lại rành mạch ngọn nguồn chuyện này.
Những người báo án ngày hôm qua là sinh viên năm hai học viện mỹ thuật của tỉnh, lần này họ đến trấn Mộ Nguyên là vì hoàn thành bài tập mùa đông là vẽ thực vật.
Sáu sinh viên thuê một căn nhà dân ở phố cũ tá túc, bốn nữ sinh hai phòng, hai nam sinh ở cùng một phòng. Ban đầu họ lên kế hoạch ở đây trong vòng một tuần, kết quả mới một ngày đã có bạn học xảy ra chuyện. Cảnh sát mãi không liên lạc được với người nhà người chết, cho nên các bạn học sinh cũng không vội rời đi, chuyển đến ở khách sạn gần cục Công an.
Điều kỳ lạ là sáng ngày thứ ba, trong số họ lại có thêm một người nhảy lầu tự sát. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã có hai bạn học qua đời, bốn học sinh còn lại hoảng loạn quyết định rời khỏi đây. Nhưng mà trên đường họ ngồi taxi đi tới nhà ga, trên đường gặp phải tai nạn giao thông bất ngờ, có ba người bị trọng thương, người còn lại chỉ bị trầy da nhẹ, đoàn người lại được xe cứu thương chở trở về.
Đi vào khu nằm viện, điều hòa tổng thổi hơi ấm trên đỉnh đầu, khiến cả người ấm áp. Đã lâu Thẩm Như Như không sử dụng điều hòa, vì thế khó chịu nhíu mày.
Cảnh sát Triệu vừa đi phía trước dẫn đường, vừa nói chuyện: “Đại sư Thẩm, cô thấy chuyện này thế nào? Có phải họ bị quỷ theo dõi hay không?”
Thẩm Như Như lắc đầu: “Nhìn người rồi mới biết.”
Ba người đi đến trước cửa thang máy, đứng chờ, tòa nhà khu nằm viện của bệnh viện thị trấn không cao, chỉ có sáu tầng, bởi vậy tốc độ di chuyển của thang máy rất nhanh, chỉ một lát sau đã đến tầng một.
Cửa thang máy mở ra hai bên, bên trong không có ai, cảnh sát Triệu dẫn đầu đi vào, Thẩm Như Như đang định đuổi theo, bỗng nhiên Từ Dẫn Châu quay đầu lại nhìn về phía quầy y tá, nắm lấy cổ tay cô: “Từ từ”
Thẩm Như Như nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn theo ánh mắt anh: “Sao vậy?”
Khu nằm viện rất lạnh lẽo, các y tá trực ban cũng rất nhàn rỗi. Hai y tá đứng ở quầy trực đang cúi đầu chơi điện thoại, không biết có một người phụ nữ tóc dài đi đến từ lúc nào, lẳng lặng đứng bên phải quầy y tá, vừa lúc đối mặt với hướng thang máy, lặng lẽ nhìn về phía bên này, khuôn mặt lạnh lùng đầy kiêu ngạo.
Thẩm Như Như cẩn thận quan sát một lúc, xác nhận cô ta là người sống, càng thêm, nghi ngờ: “Cô ta có vấn đề?”
Từ Dẫn Châu im lặng đối mặt với người phụ nữ kia một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày đảo mắt: “Không có, cô ta không liên quan đến vụ án này.”
“Đại sư Thẩm, anh Từ, sao hai người còn chưa vào?” Cảnh sát Triệu vẫn luôn ấn nút mở cửa chờ hai người bước vào, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy họ nhúc nhích, không khỏi lên tiếng thúc giục một câu.
Thẩm Như Như khó hiểu nhìn Từ Dẫn Châu, lời này có vẻ không thích hợp lắp, chẳng lẽ là người quen cũ? Trong đầu cô lập tức xẹt qua vô số đoạn ngắn của phim ảnh, lập tức tưởng tượng ra N cảnh tượng người mới đụng mặt người cũ.
Thẩm Như Như lắc đầu ngăn cản suy nghĩ lung tung, bây giờ không phải lúc nghĩ những điều này, còn chuyện quan trọng hơn cần làm nữa, cô quay người đi vào thang máy: “Đi thôi, đừng nhìn.”
“Ừ” Từ Dẫn Châu nhanh chóng đuổi theo.
Cảnh sát Triệu thấy cuối cùng bọn họ đã bước vào, thả tay đang ấn nút, cửa thang máy chậm rãi khép lại, bóng dáng người phụ nữ tóc dài kia dần biến mất qua cánh cửa.
Bốn sinh viên đều đang ở phòng bệnh trên tầng năm, lúc ba người tới thì ba sinh viên bị thương nặng đã tỉnh táo lại, đang khóc lóc đòi về nhà. Còn nữ sinh bị trầy xước da ngồi trên ghế không nói một lời, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
“Tiểu Triệu, vừa rồi anh chạy đi đâu thế?” Cảnh sát Trác trông chừng ở phòng bệnh đề phòng sinh viên xảy ra chuyện lập tức đứng dậy lao ra khỏi cửa, anh ta đã muốn đi WC cả buổi rồi, nhưng vì chỉ có một mình anh ta nên chẳng dám đi, sợ đảo mắt một cái lại có sinh viên nào đó xảy ra chuyện.
Thẩm Như Như vừa vào cửa đã cảm nhận được hơi lạnh dữ dội, so sánh với sảnh tầng một, nơi này cứ như hầm băng.
Cảnh sát Triệu xoa tay, nói: “Phù, trong phòng này lạnh như hầm băng, còn lạnh hơn cả bên ngoài. Bệnh viện bị sao thế, máy sưởi của tầng này bị hỏng hai ngày rồi sao còn không nhanh tìm người sửa đi, trong phòng lại chẳng có ánh mặt trời, lạnh cóng cả người.
“Là âm khí” Thẩm Như Như đi đến giường bệnh gần nhất, trong tay đã chuẩn bị xong “bùa trấn tà”, nữ sinh trên giường bệnh còn đắm chìm trong hối hận đau khổ, khóc đến mặt mũi tèm lem, hoàn toàn không để ý rằng có người đến gần.
Thẩm Như Như nhanh chóng đập lá bùa lên trái cô ta, chuẩn xác dán ở vị trí nhân trung, bùa chú lập tức hóa thành một làn khói trắng, chỉ chớp mắt, có một mùi tanh tưởi lan tràn khắp cả phòng bệnh.
Nữ sinh bị dán bùa không khóc nữa, cô ta ngơ ngác trợn to mắt, còn chưa hoàn hồn nhận ra đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Như Như lần lượt dán bùa lên trên người vài sinh viên khác, ngoại trừ Tiếu Kỳ Kỳ bị thương nhẹ thì ba lá “bùa trấn tà” dán trên ba sinh viên khác đều bốc khói và hóa thành tro.
Trong phòng tràn ngập mùi tanh tưởi, đúng lúc cảnh sát Trác vừa đi WC vệ, mới mở cửa đã bị mùi hương xộc vào trào ra nước mắt, anh ta vội che miệng lại, xua tay: “Má ơi, mùi gì vậy, còn thối hơn cả WC!”
Cảnh sát Triệu cố chịu mùi hương gây mũi đó lao đến cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi ào ào vào, nhanh chóng thổi tan mùi đó.
Không còn âm khí mê hoặc người, ba sinh viên đều trở lại bình tĩnh, tuy bọn họ vẫn còn rất đau khổ nhưng đã không còn điên cuồng như lúc trước. Vừa rồi họ đã tận mắt thấy hành động của Thẩm Như Như, và phản ứng của bùa chú, đoán chừng cô là phù thủy nơi này.
“Chú cảnh sát à, chúng tôi bị thương do tai nạn xe cộ, mấy người không đưa chúng tôi đến bệnh viện tốt nhất, mời phù thủy tới đây thì có ích gì?” Vu Vũ tức giận không thôi.
Cảnh sát Triệu nói với giọng điệu đầy bất lực: “Đây là bệnh viện tốt nhất ở trấn chúng tôi, cậu đừng kén chọn, ngộ nhỡ di chuyển đến bệnh viện thành phố rồi xảy ra chuyện thì sao? Ai chịu trách nhiệm? Cứ mời đại sư đến giải quyết chuyện này trước, sau đó mọi người lại đi.
Vu Vũ càng tức hơn: “Theo cách nói của anh chẳng lẽ chúng tôi ở lại đây không đi nữa? Rõ ràng là do tài xế vi phạm luật điều khiển giao thông nên mới khiến xảy ra sự cố, sao lại dính líu gì tới mê tín?”
Nữ sinh giường sát vách cũng nói: “Đúng vậy, nếu thật sự đụng phải quỷ, tại sao Kỳ Kỳ lại không sao? Chẳng lẽ quỷ còn lựa người mà tha sao?”
Tiếu Kỳ Kỳ ngồi lẳng lặng trên ghế bất ngờ bị điểm danh, lập tức ngồi thẳng lưng lên: “Gọi tôi làm gì?” Cảnh sát Triệu hỏi: “Vì sao ngồi trên cùng một chiếc xe, cô lại không sao?”
Anh ta cũng rất tò mò, lúc trước không nghĩ đến điều này, bây giờ nghĩ lại thấy rất lạ, ba người kia và cả tài xế đều bị thương, chỉ có cô ta là không sao.
Tiếu Kỳ Kỳ thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình, căng thẳng nắm góc áo: “Lúc ấy tôi ngủ rồi nên không rõ tình hình vụ thể lắm. Có điều chẳng phải ngày đầu tiên tới trấn Mộ Nguyên chúng ta đã đến một đạo quan sao? Khi đó tôi không cầu nhân duyên, mà thuận miệng khẩn cầu thần tiên phù hộ chuyến này tôi đi bình an thuận lợi… Có lẽ có vì nguyên nhân này…”
Vu Vũ không dám tin: “Vậy mà cũng được à, khó tin quá! Đây chỉ là trùng hợp mà thôi!” Tiếu Kỳ Kỳ nhu nhược nói: “Có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.