Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 69:




Vương Tây Nhã khẽ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, đến tận khi anh đến gần, cái túi anh xách trong tay tỏa ra mùi tanh kích thích xoang mũi cô ấy, cô ấy mới giật mình hoàn hồn lại: “À thì, Như Như! Có người tìm kìa!” Thẩm Như Như bỏ việc trên tay xuống, đi ra, vừa thấy Từ Dẫn Châu đã cười: “Anh Từ, hôm nay lại có món gì ngon thế?”
“Dì Châu đến nhà người dân trong thôn mua gà ác, đã làm sạch lông, nhưng còn chưa làm sạch ruột đâu, vì thế mới hơi có mùi” Từ Dẫn Châu quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, anh đặt cái túi xuống cái ao bên cạnh rồi bắt đầu làm sạch. Anh đã quen với công việc cần sự cẩn thận tỉ mỉ như điêu khắc, vì thế sơ chế thịt cũng vô cùng kiên nhẫn, từ từ móc những nội tạng không ăn được ra rồi ném vào thùng rác, ngón tay trắng nõn thon dài và khớp xương rõ ràng, dù có bị máu hoen ố cũng khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Vương Tây Nhã nhân cơ hội vỗ bả vai Thẩm Như Như, dùng ánh mắt ra hiệu: Anh chàng đẹp trai này là ai? Thẩm Như Như bước tới cạnh tai cô, khẽ trả lời anh chính là ma ốm là lần trước cô đã nói tới.
Vương Tây Nhã ngạc nhiên tới mức trợn trừng đôi mắt, sau đó âm thầm liếc nhìn Từ Dẫn Châu vài lần, vẻ mặt tiếc nuối, tiếc ghê, người này có vẻ ngoài tốt thế mà.
Thẩm Như Như đã từng có suy nghĩ giống hệt cô, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều với Từ Dẫn Châu thì đã không còn suy nghĩ như vậy nữa, nhất là sau khi phát hiện mình có thiện cảm với anh vượt qua mức tình bạn. Cô chỉ lo thưởng thức sự tốt đẹp của anh, làm sao có thời gian tiếc nuối những mặt khác chứ. Cô quay vào trong bếp tiếp tục làm việc, diện tích trong bếp có hạn, hai người đứng trong có vẻ hơi chật chội, muốn quay người cũng sẽ đụng vào người kia, cô dứt khoát bảo Từ Dẫn Châu ra phòng khách ngồi: “Anh đừng đi sớm, lát nữa ăn thử cá nấu nồi đá tôi đã cải tiến, nếu ăn ngon thì múc một phần mang về cho dì Châu”
Từ Dẫn Châu dừng một chút, khẽ trả lời: “Được” Ngay sau đó rửa sạch tay, đi ra khỏi bếp.
Nửa tiếng sau, một bàn thức ăn phong phú thành công ra lò.
Trong phòng khách, ba người ngồi quanh bàn ăn, trên TV đang chiếu gameshow mỹ thực, vừa ăn vừa xem. Bữa cơm này ăn vô cùng rộn ràng, tiếng cười nói không dứt. Đương nhiên phần lớn thời gian đều là Thẩm Như Như và Vương Tây Nhã cãi cọ với nhau, Từ Dẫn Châu rất kiệm lời, chỉ khi có chủ đề nhắc tới anh thì anh mới nói vài câu.
Sau khi ăn xong Từ Dẫn Châu cho cá nấu nồi đá vào hộp giữ nhiệt rồi ra về.
Anh vừa đi Vương Tây Nhã đã bắt đầu thở ngắn than dài: “Thẩm Như Như, chẳng trách cậu thích ma ốm, khí chất, tướng mạo, cách nói năng đều thuộc hàng thượng phẩm, điểm trừ duy nhất là sức khỏe không tốt, tiếc ghê”
Thẩm Như Như chớp mắt một cách vô tội: “Tớ nói tớ thích anh ta hồi nào?
“Đừng giả vờ, trong lòng cậu nghĩ gì tớ liếc mắt một cái là biết ngay. Vương Tây Nhã lắc đầu, lại thở dài: “Có điều tớ vẫn khuyên cậu, ngàn lần bắt đầu, nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm thì quên đi. Nếu không sau này cậu sẽ khóc đó.
Thẩm Như Như biết cô ấy thật lòng muốn tốt cho mình nên mới nói thẳng ra như vậy, có điều cô cũng đã có tính toán riêng cho mình, có điều những suy nghĩ này không tiện nói với người khác, cô ừ ừ vài tiếng cho qua chuyện rồi đổi sang đề tài khác. Hai người trò chuyện một lúc lâu, đến tận rạng sáng mới về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Vương Tây Nhã nhìn thấy trên tủ đầu giường để vài cuốn sách đóng bằng chỉ, cô ấy tò mò cầm lên lật vài tờ, vô cùng khiếp sợ: “Thẩm Như Như, bình thường cậu đều xem những cái này sao?”
Chỉ thấy từng hàng từng chữ trên trang sách đều là văn cổ, này thì thôi đi, nội dung lại giống như sách trời?
Cô ấy nhìn tên quyển sách “Tam Mệnh Thông Hội”, cầm một quyển khác lên xem “Chu Dịch”, phía bên dưới còn có “Mai Hoa Dịch Số” “kim quỹ Ngọc Hành kinh”…
Thẩm Như Như đang tìm áo ngủ trong tủ quần áo, quay đầu lại liếc nhìn, nói: “Làm nghề nào yêu nghề đó, thần côn trong bụng không thấm chút mực nước là không được.”
Từ sau chuyện cảnh sát Triệu, cô nghiêm túc cảnh tỉnh bản thân. Cô chẳng hiểu chút gì về số mệnh, phong thuỷ bói toán càng như tay mơ, ỷ vào việc mình am hiểu vẽ bùa đã dám giết ác quỷ. Cũng may lần đó may mạnh của con ác quỷ kia không tính là cao cường, hơn nữa có Từ Dẫn Châu giúp đỡ, cho nên cô may mắn thành công. Nhưng vận may không thể nào luôn theo sát sau cô, nói tới cùng tự lực tự cường mới là quan trọng nhất, cho nên cô cần phải học một ít kiến thức huyền học, bổ sung thêm kiến thức cho bản thân. Những cuốn sách này là khi cô học tập Bách Lý Vô Thù được anh ta ném cho, cần phải học thuộc làu làu mới được coi là biết chút da lông.
“Trên đời này có đoán mệnh bói toán thật sao?” Vương Tây Nhã tò mò lật hết từng quyển sách, nói: “Cậu đọc tới đâu rồi, có muốn lấy tớ ra luyện tập không? Tính thử xem hai người ở nhà tớ rốt cuộc có ly hôn hay không” Nói đến chuyện này, Thẩm Như Như vỗ trán: “Tớ đã muốn hỏi từ lâu rồi mà cứ quên mãi. Rốt cuộc chuyện của cô chú là thế nào? Chẳng phải trước kia tốt lắm sao, tại sao bỗng dưng cãi nhau tới mức phải ly hôn?” Vương Tây Nhã bĩu môi, ấn đường nhíu chặt lại: “Trời mới biết hai người họ trúng tà gì, nó chỉ là một chuyện bé tí tẹo, tớ thật sự không rõ có gì đáng tranh cãi nữa”
Lúc trước tình cảm của cha mẹ cô ấy cũng không tệ, dù không yêu đương ngọt ngào nhưng cũng được xem là tôn trọng nhau. Trong hai mươi năm làm vợ chồng rất ít khi cãi nhau, trước giờ nói chuyện luôn bình tĩnh hòa nhã. Tối hôm đó cha cô ấy tham gia một bữa tiệc về tới nhà, bởi vì trong nhà không có nước ấm để uống thì cứ càm ràm mãi, mẹ cô ấy bắt đầu nổi cáu, ném ghế ném bàn, còn mắng chửi, vô cùng hung dữ. Trong điện thoại cô ấy còn giữ video mà cha cô ấy quay lại gửi cho cô ấy.
Vương Tây Nhã mở điện thoại lên, tìm video mở cho Thẩm Như Như xem, người phụ nữ trong video điên cuồng đập phá đồ đạc, vẻ mặt hung dữ, lời nói tục tĩu, khác hoàn toàn dì Tô dịu dàng lễ độ trong ấn tượng của Thẩm Như Như.
“Có phải dì ấy bị bệnh hay không?” Thẩm Như Như nghiêm túc xem video mấy lần: “Đã đi khám tâm lý chưa?”
Vương Tây Nhã lắc đầu: “Sau khi mẹ tớ nổi điên xong lại trở lại bình thường, sáng hôm sau như chưa từng xảy ra chuyện đó, khuyên thế nào cũng không chịu đi bệnh viện. Sau đó lại cãi nhau vài lần nữa, cha tớ chịu không nổi dứt khoát dọn ra ngoài ở riêng, sau đó mẹ bắt đầu liên tục gửi đơn ly hôn cho luật sư, ông bà ngoại cũng chẳng cản được mẹ” “Thật ra…”
Vương Tây Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ nghi ngờ có thể cha tớ có người tình ở bên ngoài, nếu không tớ thật sự không nghĩ nổi chuyện gì có thể chọc mẹ tức đến mức này. Ôi, hay là cậu tính thử xem, cha tớ có ngoại tình không?”
Thẩm Như Như gặp khó khăn, cô chỉ mới học về mệnh lý, vẫn chưa hiểu những quanh co lắc léo trong đó, bỗng chốc không biết bắt đầu từ đâu, sau khi cân nhắc một lúc, cô lấy giấy bút ra: “Cậu kể ngày sinh tháng đẻ của chú cho tớ, để tớ thử xem.”
Có ngày sinh tháng đẻ, Thẩm Như Như vừa lật sách so sánh, vừa ghi chép lên giấy, viết viết tính tính nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đưa ra được một kết quả.
“Sau khi xem ngày sinh tháng đẻ của chú, đời này chú chỉ kết hôn một lần, hơn nữa còn rất chung thủy, đáng lẽ ra không ngoại tình mới đúng. Có điều trên ngày sinh tháng đẻ thể hiện năm nay ông ấy sẽ gặp một kiếp nạn, có lẽ chuyện lần này liên quan đến kiếp nạn đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.