Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 66:




Hắn ta xoay người định bỏ chạy nhưng bị bùa trảm sát đuổi theo không bỏ, trên lá bùa thỉnh thoảng hiện lên tia chớp màu xanh “Xoẹt xoẹt xoẹt”, hung hãn dị thường.
“Đại nhân tha mạng a! Ta có mắt không thấy Thái Sơn, tha cho ta một lần đi!!!” Hắn ta không dám chạy xa, lá bùa này hiển nhiên sẽ mặc kệ hắn ta có chạy đi đâu cũng đuổi theo không dừng, thế nên đành phải liều mạng chạy vòng quanh quán ăn đêm, một bên chạy một bên cố gắng cầu tình cho bản thân: “Ta không dám nữa! Thật đấy! Tha cho ta đi mà!”
Lý Tuyền khi còn sống là một thợ làm bánh của một khách sạn cao cấp, công việc mỗi ngày của hắn ta chính là nấu mì rồi hấp bánh ngọt, người tới khách sạn không nhiều cho nên lượng công việc không lớn, thậm chí còn rất nhẹ nhàng. Chính vì thời gian rảnh rỗi nhiều nên muốn làm thêm để kiếm chút thu nhập bên ngoài.
Một ngày nào đó vô tình nghe được mấy vị khách hàng ở trong nhà hàng nói về cổ phiếu, hắn ta rất động tâm mà không do dự nhiều liền chui đầu vào hố đen. Nhưng mà thị trường chứng khoán trong mười người thì chín lỗ một hòa, người chân chính có thể kiếm được tiền chính là phượng mao lẫn giác (người tài giỏi, hiếm có).
Lý Tuyền lúc mới vào thị trường vận khí không tệ vì chỉ hai tháng đã kiếm được hơn ba vạn, hắn ta nếm được ngon ngọt liền dứt khoát mang hết toàn bộ tiền gửi ngân hàng đầu tư vào. Kết quả là mấy tháng kế tiếp giá thị trường chứng khoán không tốt lắm, mấy cổ phiếu hắn ta mua mỗi ngày đều giảm, không đến một tháng tiếp theo đã khiến ba vạn mới kiếm được lỗ sạch, tiền kiếm được không nói nhưng tiền vốn cũng giảm đi một nửa.
Hắn ta bị mắc kẹt bên trong cái gọi là thị trường chứng khoán không thoát ra được, mỗi ngày đều rầu rĩ không có tâm trạng nào để làm việc, thậm chí còn hận công việc nấu mì này bởi vì trong giới cổ đông có lưu truyền một câu nói đùa, ai phải bồi thường tiền sẽ bị trêu chọc có phải ăn nhiều mì hay không, hoặc là người nào ăn mì thì kiểu gì cũng bị trêu chọc rằng cổ phiếu sẽ rớt.
Lý Tuyền nghi ngờ mình thua lỗ có liên quan đến việc nấu mì mỗi ngày nên đã dứt khoát giao việc này cho đầu bếp khác làm, sau đó hắn ta bị đồng nghiệp tố cáo đến chỗ quản lý rồi bị sa thải.
Không chỉ có tiền gửi ngân hàng nhiều năm trôi theo dòng nước mà công việc tốt cũng không còn, trong lúc tuyệt vọng thì hắn ta đã sinh ra ý nghĩ xấu xa, lừa đồng nghiệp tố cáo mình ra giết cho hả giận, sau đó sợ tội mà bỏ trốn. Kết quả trên đường chạy trốn gặp phải tai nạn xe cộ mà mất mạng, vì thế hắn ta hóa thân lệ quỷ loanh quanh ở dương gian để tìm kiếm mục tiêu hợp ý bồi dưỡng cho tu vi.
Lúc hắn còn sống vận khí không được tốt nhưng khi chết ngược lại lại rất may mắn, mấy năm qua phạm vào vài chuyện tày trời nhưng cũng không bị phát hiện, vì thế nên lá gan của hắn ta càng lúc càng lớn, không chỉ ăn thịt người mà còn bắt đầu chú ý cảm giác nghi thức.
Nói đến đây, Lý Tuyền hơi có chút đắc ý, thế nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn là nét kể khổ hề hề đáng thương, một bên kể khổ một bên xin tha thứ, thậm chí còn dưới chân không ngừng chạy vòng quanh ngụy biện lần nữa cho bản thân: “Ăn mì của ta, liền đại biểu cho việc đem mạng giao cho ta, đại sư, chúng ta kỳ thật là quan hệ giao dịch bình đẳng, có qua có lại mà.
Cô làm ơn đại nhân đại lượng buông tha cho ta đi, sau này ta sẽ không bao giờ đến địa bàn của đại sư mà sinh sự nữa, nhìn thấy thì vĩnh viễn đi đường vòng!”
Thẩm Như Như nghe hắn ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn nhưng tấm bùa trảm sát kia lại không đuổi kịp ác quỷ kia, nháo đến cuối cùng ngược lại giống như cô cố ý chơi đùa với quỷ = =.
“Hắn ta đang kéo dài thời gian. Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn về phía mặt đất, trong nồi nước sôi trào ra dòng máu loãng đã dần dần tràn tới đây, không bao lâu nữa là có thể đem toàn bộ quán ăn khuya nhấn chìm.
Anh nhanh nhẹn giơ chân lên một cước đá bay chiếc bàn ra xa, chén sứ rơi trên mặt đất chẳng những không vỡ mà sau khi dính máu loãng liền tản ra những oán khí cùng hàn ý mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh trong chốc lát đã giảm xuống mười mấy độ.
“Phải phá hủy cái bát kia đi” Từ Dẫn Châu nghiêng mặt nhìn về phía Thẩm Như Như: “Có lá bùa nào thích hợp Thẩm Như Như lập tức mở túi xách ra lật lật, sau đó lấy ra một lá bùa toái tinh: “Tôi thử xem.”
Lý Tuyền mắt thấy kế hoạch kéo chân của mình đã bị nhìn thấu thì không nhiều lời mà lập tức hướng về phía Thẩm Như Như nhào tới, gương mặt vặn vẹo biến sắc muốn bám vào trên người cô.
Từ Dẫn Châu lại nhấc chân, đạp hắn ta ra ngoài, bùa trảm sát rốt cuộc cũng đuổi kịp hắn ta. Giờ phút này cảnh sát Triệu vừa vặn bị đông lạnh liền tỉnh lại, anh ta cảm giác trong cổ họng mình hình như có dị vật, đang muốn họ để đưa dị vật kia ra ngoài thì ngây người, vừa mở mắt liền nhìn thấy một ông chủ xa lạ mang khuôn mặt quỷ dữ tợn bị một hư ảnh đại đao dài một mét từ đỉnh đầu chém xuống chia cơ thể thành hai nửa.
Một con quỷ mình đầy máu tươi mang kêu thảm thiết từ trong thân thể ông chủ chui ra, thân thể bị chém thành hai nửa mất đi linh hồn chống đỡ mà ngã trên mặt đất, miệng vết thương đen như mực khô cằn không có chảy một giọt máu.
Lá bùa bởi vì bay quá lâu nên lực sát thương tiêu hao không ít, tiếp theo lại bị phần lớn thân thể kia ngăn cản hơn phân nửa lực sát thương, cuối cùng ác quỷ tuy rằng cũng bị chém nhưng chỉ bị chút vết thương nhỏ, hắn ta lau cái ót của mình, dùng ngón tay dính óc bỏ vào trong miệng li,ếm láp, thay đổi phương hướng bay thẳng tắp nhào về phía cảnh sát Triệu.
Cảnh sát Triệu tái mặt vì quá sợ hãi, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ từ đó đến giờ để thét lên chói tai rồi xoay người vững vàng ôm lấy Từ Dẫn Châu. Một bên kêu còn một bên họ khan để đưa hết đống mì sợi trong miệng rồi trong cổ họng ra ngoài.
Từ Dẫn Châu: “……”
“Cút ngay” Từ Dẫn Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm ác quỷ, hai tay nhấc lên ném cảnh sát Triệu ra phía sau, trực tiếp nghênh đón ác quỷ đang xông tới.
Cảnh sát Triệu tốt xấu gì cũng đã luyện qua, xoay người vài vòng liền ổn định trọng tâm mà không lăn xuống đất, anh ta mất hết hồn vía mà nhìn cái ót của Từ Dẫn Châu nhưng không rõ hai chữ vừa rồi là nói với ai.
Ác quỷ thấy Từ Dẫn Châu tay không tấc sắt đi tới, nhất thời bắt đầu nhe răng cười: “Ha ha, hóa ra ngươi muốn chịu chết nha, như thế mới đúng nha….. Khụ …Con mồi thì phụt….”
Từ Dẫn Châu không nói một lời xông tới dùng tay bóp cổ ác quỷ, tay kia thì đánh vào bụng hắn ta, mỗi một quyền đánh xuống đều có khói đen từ trên người ác quỷ tràn ra, từ lòng bàn tay tràn vào trong cơ thể anh. “Ta …. Tôi … Sai … Tôi… Đã … Cầu…..” Thân hình ác quỷ nhanh chóng khô quắt rồi thu nhỏ lại, đảo mắt liền biến thành cái túi nilon đen xì đầy nếp nếp nhăn như đã sử dụng qua, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Thừa dịp bên kia còn đang dây dưa, Thẩm Như Như ném bùa dẫn lối vào trong bát sứ trắng, đang muốn niệm chú phát động thì Từ Dẫn Châu bỗng nhiên hô một tiếng chờ một chút, sau đó liền mang vẻ mặt chán ghét mà vo con ác quỷ đã như túi nilon thành một nắm rồi nhét vào trong chén sứ.
Thẩm Như Như: “…..”
Niệm xong thần chú cho bùa dẫn lôi thì lá bùa nhanh chóng tự cháy, ngọn lửa màu xanh cứ như thế mà bốc lên, tiếng kêu suy yếu của ác quỷ từ trong bát truyền ra, một giây sau, một đạo lôi điện to bằng bắp đùi từ trên trời giáng xuống đánh vào trong bát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.