Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 58:




Nếu không phải trong công ty không tìm được người thích hợp hơn thì chính cậu cũng không nguyện ý tới đâyđâu a.
“Được, cậu cứ vào nhà trước đã rồi chúng ta trao đổi sau.” Thẩm Như Như lấy chìa khóa mở cửa mời người vào nhà ngồi.
La Tài vừa đi vào Kính Hoa Duyên liền nhanh chóng đánh giá cửa hàng một lần, trong lòng cậu có chút ngoài ý muốn nhưng gương mặt ngàn năm vẫn không thay đổi. Căn phòng này so với căn phòng trong tưởng tượng của cậu hoàn toàn không giống nhau bởi vì tưởng tượng của cậu là một căn phòng đầy bùa chú rồi hương nến gì gì đó chứ không phải căn phòng được trang hoàng sạch sẽ như thế này, thậm chí còn rất có phong cách mà giới trẻ hiện nay ưa chuộng.
Cậu đi theo Thẩm Như Như đến sân nhà, nhìn thấy cây non và vịt vàng nhỏ trong sân nhà thì kinh ngạc trừng to mắt: “Đại sư còn nuôi vịt?”
Thẩm Như Như quay đầu lại nhìn người kia: “Thế nào, rất kỳ quái sao?”
“Không có không có, chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi, cô đừng để ý” La Tài ha ha cười chuyển đề tài về phương án thiết kế cho đạo quan.
Người được Lão Quan coi trọng và có thể trở thành tâm phúc của anh ta trên phương diện công việc quả là người có tài năng, sau khi La Tài tiếp nhận công việc này thì dù có nguyện ý hay không, cậu vẫn rất tận tâm tận lực, ngay lập tức liền lập bảng kế hoạch về hai phương án khác nhau đối với các địa điểm khác nhau, hơn nữa ngoài tìm người chuyên nghiệp chỉ điểm về bố cục kiến trúc của đạo quán, cậu biết cái này còn phải chú ý và kiêng kị nhiều thứ. La Tài làm việc khá rõ ràng, có thể nói rằng cậu còn hiểu cái này hơn cả một đạo sĩ như Thẩm Như Như. Đợi nói xong thì đã là một giờ sau, tuy vẫn chưa thỏa mãn mà kết thúc ngay lúc này nhưng La Tài vẫn biết bản thân phải ngừng nói, cậu uống một ngụm nước trà cho đỡ khô cổ sau đó liền hỏi ý kiến: “Thẩm đại sư, cô xem có chỗ nào có sơ suất hoặc là không thích cái gì thì cứ việc nói với tôi. Đúng rồi, tôi cũng đã làm một số điều tra về vấn đề lựa chọn địa điểm xây dựng, cá nhân tôi đề cử cô lựa chọn Bạch Vân Sơn. Nơi đó có không khí và đất đai rộng lớn, đạo quan bình thường không phải đều có một hoặc hai đạo sĩ trông cửa hay sao, chờ đường sửa xong là cô có thể luyện tập nhiều hơn để giúp đạo quan ngày càng phát triển! Tôi sẽ phối hợp với cô trong nhiều phương diện như làm tiếp thị chẳng hạn, sau khi thanh danh và nổi tiếng hơn thì cô chỉ cần ở trong quán nhận đơn rồi giao nhiệm vụ là được, mấy cái tiền lặt vặt cô không cần phải lo…..”
Cậu cằn nhằn không ngừng về vấn đề xây đạo quan, xem tình hình này thì có thể đoán được có nói cả đêm cũng không hết chuyện.
Thẩm Như Như nhìn đồng hồ thì phát hiện sắp đến tám giờ rồi, cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó đúng lúc ngắt lời La Tài: “Trợ lý La quả thật rất có lòng, đề nghị của cậu tôi đều hiểu được, hai ngày nay vất vả cho cậu rồi.
Về việc chọn địa điểm, đợi lát nữa tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục, xin cậu chờ một lát”
La Tài rất có mắt nhìn nên ngay lập tức đã ngậm miệng gật đầu tỏ vẻ bản thân hiểu rồi. Thẩm Như Như rời khỏi phòng khách đi lên lầu hai, cô ốt ba nén nhang quỳ trên bồ đoàn* bái ba lạy, sau đó cắm hương vào lư hương: “Học trò có việc cần thỉnh giáo, thỉnh tổ sư gia hiện thân
*Toạ bồ đoàn, cũng được gọi tắt là bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.
Trong căn phòng nhỏ có làn khói lượn lờ như sương xuống hoà cùng mùi đàn hương vốn có, quanh thân tượng thần Vô Lượng Tổ Sư gia cũng được bao phủ bởi làn khói lượn lờ.
Làn khói càng lúc càng lớn và chỉ chốc lát sau, một bóng người xuất hiện với dáng vẻ như một tiên nhân bồng bềnh trong làn khói, Vô Lượng Tổ Sư gia cúi đầu nhìn cô: “Cái con nói chính là việc xây dựng đạo quan?”
Thẩm Như Như gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời của mình.
Vô Lượng tổ sư gia vuốt râu nói: “Đạo quan mới xây ở chỗ này là tốt rồi, thầy ở chỗ này đợi hơn mười năm cảm thấy rất thoải mái, không cần phải tốn công phí sức động tay động chân chỉ để chuyển đến Bạch Vân Sơn Thẩm Như Như hiểu được suy nghĩ của tổ sư gia kiêm luôn sư phụ của mình, cô trở lại phòng khách nói cho La Tài, đạo quan mới sẽ xây ở đầu phố.
La Tài tuy rằng không quá tán thành với lựa chọn này của cô nhưng cậu cũng không nhiều lời mà quay đầu bắt tay vào xử lý thủ tục liên quan một cách cẩn thận. Hiệu suất làm việc của cậu vô cùng cao nên chỉ ngày hôm sau, khi Thẩm Như Như đang đi tặng hoa liền phát hiện ra bốn gian sân ở đầu phố đã bị san bằng.
Công nhân đội thi công đang vội vàng làm lại nền móng, La Tài đội mũ bảo hiểm màu vàng đi tới đi lui giám sát công việc của họ, lượng công việc cùng những loại máy khác nhau khá nhiều khiến cho bụi đất “tung bay” trên đường, quang cảnh xung quanh mù mịt.
Thẩm Như Như dừng xe, từ trong túi lấy ra một cái bùa ổn định dán ở bên cạnh công trường, bụi bặm bay đầy trời lập tức giống như quả cân nặng ngàn cân rơi thẳng xuống mặt đất mà không thể đứng lên được nữa, không khí trong nháy mắt liền trở nên tươi mát hơn rất nhiều, cô hài lòng vỗ vỗ tay leo lên chiếc xe đạp điện nhỏ chuẩn bị rời đi.
La Tài đúng lúc này xoay người lại liền thấy được cô, cậu lập tức chạy tới chào hỏi: “Thẩm đại sư, bình thường cô ra ngoài sớm như vậy sao?”
Thẩm Như Như: “À không, tôi đi tặng hoa cho khách hàng”
La Tài có chút giật mình: “Cô vậy mà phải tự mình giao hoa, sao không thuê thêm người để tránh việc lãng phí thời gian. Hơn nữa theo tôi quan sát thì hình như trấn Mộ Nguyên gần đây không được ổn cho lắm, sáng sớm ở trên đường có ít người qua lại nên không an toàn cho lắm, đại sư vẫn nên cẩn thận một chút đi”
Lúc trước Thẩm Như Như cũng nghĩ tới tuyển một người chuyên phụ trách giao hoa hoặc là chọn một công ty chuyển phát nhanh để hợp tác, thế nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện thì liền quên mất việc này nên hiện tại chỉ có thể tự mình giao trước. Cô đang muốn nói còn chưa tuyển được người thích hợp đã thấy La Tài lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số: “Đại sư, tôi biết một người rất thích hợp, hiện tại gọi anh ta tới, hai người trao đổi thử xem, biết đâu thích hợp”
Thẩm Như Như liếc mắt một cái, thấy bản thân dù sao cũng không chậm trễ thời gian nên đẩy xe đến chỗ râm mát chờ.
Không đến mười phút, người La Tài nói đã chạy tới.
Thẩm Như Như cẩn thận đánh giá người mới tới, đối phương là một nam sinh trẻ tuổi, nhìn qua thì thấy trạc tuổi cô, bộ dáng thanh tú cùng với màu da khỏe mạnh, thậm chí còn rất có tinh thần, đây là một sự kết hợp hoàn hảo của một người trẻ tuổi.
La Tài dẫn tới chỗ cô và giới thiệu, đây là sinh viên tàn tật nghèo khó mà Quan tổng đã tài trợ qua, anh ấy tên là Mạch Mạch, bởi vì khi còn bé bị bệnh nặng dẫn đến dây thanh dị thường nên không thể phát ra âm thanh và cũng bởi vì thân thể thiếu hụt nên Mạch Mạch rất khó có thể tìm được công việc thích hợp cho bản thân, chính anh ấy cũng không muốn đi thành phố lớn nên quyết định ở lại trấn Mộ Nguyên làm việc vặt, việc làm nhiều nhất chính là giao đồ ăn cùng chuyển phát nhanh.
Ánh mắt Mạch Mạch trong trẻo thấu triệt, vừa nhìn đã biết là người rất đơn thuần thiện lương. Thẩm Như Như đối với ánh mắt của La Tài vẫn là tương đối tín nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.