Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 51:




Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu liếc nhau, xác nhận với người phụ nữ: “Cửa phòng khóa trái, còn cửa sổ mở?”
Bà Quan vội vàng gật đầu, vừa rồi chị ta phát hiện đứa nhỏ biến mất trong nháy mắt hoảng đến hoang mang lo sợ, cái gì cũng nghĩ ra được, lúc này thoáng tỉnh táo lại liền nhận thấy được chuyện này có chút không thích hựp.
Nếu có ma quỷ nào nếu muốn gây sự với hài tử thì sao cần phải tốn công phí sức như vậy.
“Nhà của cậu bé kia ở gần đây sao?” Từ Dẫn Châu đưa ra nghi vấn.
Bà Quan suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không xa đây lắm”
Đoàn người lập tức bắt đầu tìm kiếm dọc theo hướng nhà cậu bé, trên núi cây cối nhiều, đèn đường cũng ít nên tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, bây giờ tìm hai đứa trẻ nghịch ngợm là chuyện không dễ dàng, nhất là dưới tình huống hai đứa cố ý trốn tránh.
Lão Quan tính tình nóng nảy đi một vòng trong con đường nhỏ không tìm được người lập tức chạy đến nhà cậu bé gõ cửa, động tĩnh lớn đến mức ngay cả cách đó một trăm mét cũng có thể nghe thấy. Sau khi ông bà ngoại của cậu bé bị đánh thức mới biết được cháu ngoại nhà mình buổi tối lén ra ngoài chơi, bọn họ đến phòng ngủ của cậu bé nhìn một lần thì thấy trên giường trống rỗng, đứa trẻ hiển nhiên còn chưa trở về.
Lần này, người của một nhà thành người của hai nhà, hai nhà nhao nhao cũng chạy vào rừng cây xung quanh tìm kiếm, Lão Quan không nói hai lời trực tiếp lấy điện thoại di động báo cảnh sát.
Trong rừng bây đưa tay lên cũng khó thấy được năm ngón tay, Thẩm Như Như hết cách đành giơ đèn pin cùng Từ Dẫn Châu đi trên con đường nhỏ, đường rất hẹp, cánh tay cùng khuỷu tay của hai người tránh không được chạm vào nhau liên tục
“Anh có lạnh lắm không?” Thẩm Như Như cảm nhận được Từ Dẫn Châu chỉ khoác trên mình chiếc áo màu đen đơn bạc bèn lo lắng hỏi một câu.
Trong rừng độ ẩm cao, nhiệt độ hơi thấp, cho dù vào tháng tám nóng nhất cũng có một cảm giác lạnh lẽo.
Từ Dẫn Châu lắc đầu: “Không lạnh”
Vừa dứt lời, một tiếng ho nhẹ từ cổ họng anh truyền ra bị ép tới cực thấp, hơi không để ý sẽ tiêu tán trong đêm tối.
Thẩm Như Như dừng bước: “Từ tiên sinh, hay là anh trở về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa cảnh sát sẽ tới” Từ Dẫn Châu lại lần nữa lắc đầu, anh đang muốn nói gì đó thì Bách Lý Vô Thù không biết từ đâu chui ra, trên tay anh ta cầm theo một chiếc đèn lồng thêu hoa lam nền trắng, ánh sáng của chiếc đèn lồng này đặc biệt lớn bởi nó chiếu sáng được hơn phân nửa cánh rừng.
“Cô Thẩm, Từ tiên sinh, hai người có tìm được manh mối nào không?”
Thẩm Như Như nhìn đi nhìn lại chiếc đèn lồng vài lần cũng cảm thấy có gì đó quái dị, ánh sáng này dường như rất không bình thường.
Đang nghĩ ngợi, Từ Dẫn Châu bên cạnh bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, vừa vặn mượn thân ảnh của cô tránh đi ánh đèn bắn thẳng đến.
Cô ghé mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Đây là Tam Thanh Trản” Từ Dẫn Châu chủ động giải thích: “Nó dùng để bắt ác quỷ”
Thẩm Như Như giật mình, trách không được Từ Dẫn Châu không nhịn được muốn tránh đi, trên người anh sát khí khá nặng nên rất dễ bị coi là ác quỷ. Cô còn nhớ rõ bản thân từng đi Từ gia tặng hoa vào buổi sáng, sau đó ở trong gương bát quái phía trên đại môn Từ gia nhìn thấy một bóng đen, lúc ấy cho rằng nhìn hoa mắt, hiện tại hồi tưởng lại, kỳ thật đó hẳn là bộ dáng Từ Dẫn Châu bị chiếu ở trong gương đồng.
Bách Lý Vô Thù cầm đèn lồng tiếp tục đi về phía trước: “Vậy tôi đi nơi khác nhìn xem, hai người nếu có phát hiện gì lập tức báo cho tôi biết với”
Thẩm Như Như nhìn bóng lưng Bách Lý rời đi, lòng cô dấy lên sự nghi hoặc, vì sao người đàn ông này lại rất để ý đến việc hai đứa trẻ kia mất tích, thậm chí còn lấy ra Tam Thanh Trản dùng để bắt quỷ, chẳng lẽ anh ta phát hiện ra cái gì …
Không giống với sự yên tĩnh của bao ngày thường, hai giờ sáng hôm nay tại Vân Vụ sơn thập phần náo nhiệt.
Xe cảnh sát như cùng lúc bấm còi mà đến, bọn họ gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm. Bởi vì vẫn không thể tìm được tung tích của hai đứa nhỏ kia nên phạm vi tìm kiếm của bọn họ đang không ngừng mở rộng. Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu tìm kiếm vài cánh rừng nhưng vẫn không có kết quả, không còn cách nào  khác đành phải về Quan gia.
Bà Quan đang ôm con trai mình ở trong phòng khách đứng ngồi không yên chờ đợi, thấy hai người đi về mà vẫn không thấy hai đứa nhỏ đâu, trong mắt chị ta toát ra sự thất vọng cùng nôn nóng không chút che dấu. Chị ta bước nhanh vọt tới ngoài cửa, đứng ở trên bậc thang nhìn về phía xa xa, đi tới đi lui, ngoài miệng nôn nóng lẩm bẩm: “Sao còn chưa có tin tức, hai đứa nhỏ như thế thì có thể chạy bao xa….. Thẩm Như Như thấy bộ dáng mất hồn mất vía của người phụ nữ liền biết lúc này mình nói cái gì cũng không thích hợp, nếu an ủi hoặc là khuyên giải lúc này sẽ rất dễ dàng khiến cho người làm mẹ có cảm xúc phản kháng, tình huống xấu nhất là bị nghi ngờ rồi xảy ra hiềm khích.
Thế nên cô dứt khoát không nói chuyện với bà Quan, bản thân tự mò đến phòng bếp đun ấm nước rồi cùng Từ Dẫn Châu mỗi người một ly uống để sưởi ấm, nước ấm từ cổ họng lướt qua dần dần xuống dạ dày, xua tan đi sự mệt nhọc cả đêm.
Một lát sau, trong sân truyền đến động tĩnh ồn ào, trải qua sự cố gắng của cảnh sát cùng phụ huynh, hai đứa nhỏ rốt cục cũng tìm được trở về. Điều khiến người ta không ngờ chính là, hai đứa nhỏ căn bản không có chạy xa mà là trốn ở một góc trong hậu hoa viên của Quan gia, hơn nữa còn không cẩn thận ngủ thiếp đi cho nên mới không có nghe được tiếng la hét của người lớn.
Bọn nhỏ rất nhanh được đưa về nhà, cảnh sát hoàn thành nhiệm vụ cũng lập tức kết thúc công việc, Vân Vụ sơn một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó.
Thẩm Như Như đưa mắt nhìn một vòng liền phát hiện Bách Lý Vô Thù không trở về, trong lòng lại dâng lên một cảm giác quái dị, cô nhìn về phía Từ Dẫn Châu thấp giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy sự tình hình như không đơn giản như vậy.”
Từ Dẫn Châu hơi hơi nhíu mày, ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi thon, cong dài dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống tạo ra một mảnh bóng râm hình quạt khiến cho người đối diện không thể thấy rõ cảm xúc của anh: “Có người đến”
Sau một khắc, ngoài phòng truyền đến vài tiếng tranh chấp, trong đó còn hỗn tạp thanh âm của Lão Quan. Thẩm Như Như sửng sốt, đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy một đôi vợ chồng lạ mặt đang giằng co với Lão Quan, sắc mặt hai bên đều rất khó coi. Cô đứng ở cạnh cửa nghe một lát, khi biết đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của cậu bé mất tích thì có chút giật mình.
Ngoại hình của đôi vợ chồng này vô cùng ưu tú, thoạt nhìn qua cũng đặc biệt trẻ tuổi, một chút cũng không giống mấy phụ huynh có con lớn như vậy. Hơn nữa còn có Lão Quan ở một bên thảm thiết phụ trợ nên hai người bọn họ đặc biệt chói mắt.
Hai vợ chồng sau khi nhận được điện thoại của bà ngoại cậu bé liền chạy tới, hai gia đình ở ngoài cửa nhằm vào sơ sẩy của nhau vì hai đứa nhỏ mà tranh cãi hồi lâu nhưng chồng của đôi vợ chồng kia vẫn không mở miệng, tất cả âm thanh đều là vợ mình cùng hai vợ chồng Lão Quan cãi nhau.
Bởi vì có một cái miệng biết ăn nói nên chỉ cần dăm ba câu là chị ta đã đổ hết lỗi cho Quan gia, thậm chí cònkhông cho phép Quan Giác lại đi tìm con trai mình chơi, trong lời nói mơ hồ có loại ý vị cao cao tại thượng, coi bản thân mình luôn hơn người khác, làm cho người ta nghe rất không thoải mái, giống như một cái xương cá vừa nhỏ vừa dài mắc vào cổ họng, vừa khó lấy ra vừa làm cho người khác khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.