Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 37:




Hiện nay, doanh thu bình quân một ngày của Kính Hoa Duyên duy trì vào khoảng bốn mươi năm ngàn tệ, trong đó có 70% đến từ bùa chú, 25% đến từ cô hồn dã quỷ, 5% còn lại đến từ bó hoa và cây cảnh. Nếu chỉ tính hoa và cây cảnh, trung bình một ngày kiếm được hai, ba ngàn tệ đã được coi là nhiều.
Chi phí của bùa chú rất thấp, giấy vàng và chu sa đều rẻ, một trăm tệ có thể mua rất nhiều, chủ yếu là dựa vào khả năng vẽ bùa của cô. Vì vậy, doanh thu của bùa chú gần như là lợi nhuận ròng.
Mà đám cô hồn dã quỷ nửa đêm tới cửa đều là thổ hào* ra tay rộng rãi, cho dù mỗi tháng chỉ tiếp đãi hai, ba lần cũng có thể kiếm được rất nhiều.
*Thổ hào: là một thuật ngữ cũng như ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có. Doanh thu của hoa và cây cảnh phải trừ chi phí nhập hàng và chi phí đóng gói, vì vậy, lợi nhuận ròng là thấp nhất, công việc lại nhiều nhất.
Nhưng mà ai bảo cô thích hoa hoa cỏ cỏ chứ, kiếm ít thì kiếm ít, không lỗ là tốt lắm rồi.
Thẩm Như Như sắp xếp từng khoản rõ ràng, cuối cùng tính tổng lại, nếu không có gì bất ngờ, lợi nhuận ròng tháng này có thể lên đến hơn sáu trăm ngàn tệ.
“Không ngờ lại có thể kiếm nhiều như vậy…” Cô có chút kinh ngạc, bình thường chỉ lo kiếm tiền tích tiền, cũng không nghiêm túc tính toán hay kiểm tra số dư trong thẻ. Mặc dù biết cửa hàng nhỏ của mình kinh doanh rất tốt, đối với con số này cũng có linh cảm mơ hồ, nhưng khi thực sự nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy khó tin. Ai có thể nghĩ đến một tiệm hoa nho nhỏ ở thị trấn lại có doanh thu cao như vậy… Nhất định phải hiếu kính Tổ sư gia! Thẩm Như Như nắm chặt tay, quyết định trích ra 60% lợi nhuận ròng mỗi tháng tiếp theo cùng với tám trăm ngàn tệ do A Quý và Tiểu Phù để lại, gửi tất cả vào một tài khoản, sau này sẽ xây một đạo quan xa hoa cho lão nhân gia.
Sau khi chia nhỏ tài khoản, cô pha một ấm trà táo đường đỏ, sau đó ngồi xuống bên cửa sổ bắt đầu đọc ( Huyền Thiên chú), cô đã học gần hết (( Tạp ký) cho nên đổi sang quyển này.
Vũ khí của Vô Lượng Tổ Sư là kiếm, ( Huyền Thiên chú)) của môn phái của ông cũng mang theo hương vị kiếm pháp, bút pháp sắc bén, khí thế lạnh thấu xương, khẩu quyết của mỗi loại bùa chú đều rất ngắn, nhưng ý nghĩa lại không rõ ràng, khiến người ta giống như lạc vào sương mù. Không hiểu ý nghĩa của khẩu quyết, lá bùa vẽ ra sẽ không có uy lực.
Thẩm Như Như lật vài trang của cuốn sách thì Từ Dẫn Châu tới, trên người anh đã thay một bộ Đường phục có hoa văn đám mây màu trắng bạc, nhẹ nhàng phong độ, trong tay lại cầm một chiếc giỏ tre phong cách khác thường, hình như trong giỏ còn có một tấm vải lụa đỏ. “Chào buổi sáng, anh Từ. Cô cười chào hỏi: “Dì Châu lại bảo anh mang đồ đến à?”
Từ Dẫn Châu không cảm xúc gật đầu, giơ giỏ tre lên để lộ ra thứ ở bên trong: “Trong nhà có mấy quả trứng chim, để Tiểu Hoàng ấp một chút.
Chỉ nhìn thấy vài quả trứng to bằng ngón tay cái nằm lặng lẽ trên tấm vải lụa đỏ.
Thẩm Như Như kinh ngạc mở to mắt: “Hả? Chim mẹ đâu?”
“Mấy ngày rồi không thấy về, có lẽ đã xảy ra chuyện” Từ Dẫn Châu xách giỏ đi về phía sân: “Trứng nhỏ như vậy,  để gà mái ấp sợ sẽ bị vỡ, thân hình của Tiểu Hoàng phù hợp”
Nhưng mà Tiểu Hoàng vẫn là một đứa nhỏ đó, nó có hiểu ấp trứng là gì không?
Thẩm Như Như đi theo sau từ Dẫn Châu, vịt vàng nhỏ đang chơi đùa dưới gốc hoa quế, nó rất thích gốc cây này, trừ lúc ăn và ngủ, thời gian còn lại đều ở chỗ này.
Từ dẫn Châu đi qua, đặt giỏ tre ở bên cạnh vịt vàng nhỏ và dẫn nó vào trong giỏ.
Thẩm Như Như ở bên cạnh thấy vậy thì hơi lo lắng: “Liệu nó có làm vỡ trứng không?”
Từ Dẫn Châu lắc đầu, ho nhẹ hai tiếng: “Không biết.
Thẩm Như Như: “…” Như vậy có phải quá qua loa rồi không?
Vịt vàng nhỏ chậm rãi đến gần chiếc giỏ, nó nhìn vào trong một lúc rồi thăm dò nhảy vào, xoay quanh trứng chim vài vòng và ngước lên nhìn Từ Dẫn Châu, sau đó kêu quạc quạc hai tiếng.
“Nó muốn nói gì?” Thẩm Như Như rất tò mò.
Từ Dẫn Châu nhìn về phía cô: “Tôi cũng không biết.
Hai người cứ ngồi xổm trên mặt đất và quan sát chiếc giỏ như vậy. Sau khi đi vài vòng, vịt vàng nhỏ nhấc chân nhảy qua, nó nhẹ, chân lại có màng, dẫm lên trứng như đi trên đất bằng, không có vấn đề gì. Vịt vàng nhỏ đứng
trên mấy quả trứng một lúc, rồi bắt đầu dùng mỏ mổ vào vỏ trứng, mổ quả này một chút, mổ quả kia một chút: “Du du du.”
Thẩm Như Như lặng lẽ đổ mồ hôi: “Nếu nó ăn trứng thì làm thế nào?”
“Nó không mổ vỡ được? Từ Dẫn Châu rất bình tĩnh, vươn tay bắt lấy vịt vàng nhỏ, để nó ngồi lên trứng chim.
Mới đầu, vịt vàng nhỏ không muốn, nó đá chân và gân cổ phát ra tiếng vịt kêu non nớt. Một lúc sau, giống như hiểu được ý của Từ Dẫn Châu, vậy mà lại ngoan ngoãn thu chân và ngồi im trong giỏ, cục lông vàng nho nhỏ vừa vặn trùm lên mấy quả trứng chim. “Thật thông minh” Từ Dẫn Châu cười nhẹ và bón cho nó một miếng thịt.
Thẩm Nhữ Nhữ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi ấp trứng của vịt vàng nhỏ, nói: “Mày trưởng thành thật là sớm.
Trong khi hai người đang ở Kính Hoa Duyên xem vịt con ấp trứng, Vương Tây Nhã vừa hỗ trợ thầy giáo hoàn thành gây tê một ca phẫu thuật tim. Cô ấy bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang, cởi quần áo cách ly, rồi trở lại văn phòng và ngồi xuống ghế. Đồng nghiệp ở đối diện ngẩng đầu nhìn Vương Tây Nhã: “Sao vậy? Lại thức cả đêm à?” Vương Tây Nhã yếu ớt gật đầu, mở ra ngăn kéo lấy ra một hộp bánh quy, mở bao bì ra, lập tức nhét hai miếng vào miệng: “Ba giờ sáng chạy đến tăng ca, đến bây giờ còn cơm chưa ăn, nước cũng chưa uống. Tôi sắp đói đến ngất xỉu rồi” “Ôi, bác sĩ gây mê trong bệnh viện quá ít, cô vất vả rồi. Nhưng mà vị trí này về sau hết khổ thì tiền thưởng rất cao, cô nhất định phải kiên trì nhé!” Đồng nghiệp an ủi cô ấy một chút, rồi lại nói: “Nhưng tôi thấy khí sắc của cô tốt hơn khoảng thời gian trước nhiều, quầng thâm dưới mắt đã mờ đi, tăng ca suốt đêm mà làn da vẫn sáng mịn rạng rỡ, thức đêm nhiều nên có kinh nghiệm à?”
Vương Tây Nhã sửng sốt một chút, lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận ngắm kỹ một hồi rồi nói: “Ây da, cô không nói thì tôi cũng không phát hiện, làn da thực sự rất tốt.”
Cô ấy xoa xoa gương mặt, bỗng nhiên nhận ra dường như trạng thái tinh thần của mình cũng được cải thiện…
Nhưng mà gần đây cô ấy không hề đổi mỹ phẩm dưỡng da, cũng không dùng thực phẩm chức năng… Chẳng lẽ đúng là thức đêm thức ra kinh nghiệm?
Vương Tây Nhã trầm tư một lát, cúi đầu nhìn túi phúc nhỏ trong túi xách, bên trong là [ bùa ích khí ] mà Thẩm Như Như gửi cho cô ấy mấy ngày trước.
F*ck, không phải thứ này có hiệu quả đấy chứ? Thẩm Như Như biến thành thần côn từ bao giờ???
Vương Tây Nhã muốn gọi điện thoại cho Thẩm Như Như ngay lập tức để hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã nói là mở cửa hàng hoa cơ mà! Tại sao đang làm bà chủ cửa hàng hoa lại biến thành thần côn? Nhưng cô ấy vừa tìm thấy di động thì điện thoại trên bàn đã vang lên, là thầy giáo gọi, nói bên khoa phụ sản có một sản phụ đang xuất huyết nhiều, nhân lực của khoa sản không đủ, gọi cô đến phòng phẫu thuật giúp đỡ ngay lập tức.
“Em biết rồi, em sẽ đến ngay.
Vương Tây Nhã cúp điện thoại, vội vàng nhét miếng bánh bích quy còn sót lại vào miệng, sau đó cầm ly nước lên uống mấy ngụm, rồi đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.