Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 33:




Đầu bút chấm chu sa, đáp xuống trên giấy vàng, giống như đã từng vẽ qua trăm ngàn lần vậy, từ đầu bút hiện ra những đường nét uyển chuyển mượt mà, cong vòng ngoằn ngoèo, móc ngang phẩy mác, tất cả thực hiện trong một lần.
Đơn giản như nét vẽ phác họa bình thường.
Thẩm Như Như một hơi vẽ xong gần trăm lá bùa ích khí, mãi đến khí mỏi mắt mới dừng bút. Nếu đổi lại là bình thường, cô vẽ xong một trăm lá bùa thì đã gục từ lâu rồi, giờ một chút cảm giác cũng không có, tay không đau eo không mỏi, duy nhất có đôi mắt vì tập trung quá lâu nên hơi khô rát.
Đột nhiên thông suốt, tâm trạng Thẩm Như Như cực kỳ tốt, ngâm nga câu hát gấp từng lá bùa một thành hình tam giác nhỏ cho vào trong hộp gỗ phân loại cẩn thận. Thu dọn sạch bàn, cô lấy một lá bùa ích khí nhét vào túi, chuẩn bị đưa cho Từ Dẫn Châu mang theo người.
Đi tới giếng trời, Thẩm Như Như không khỏi nhẹ bước. Mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều chiếu xuống mái hiên, Từ Dẫn Châu nhắm mắt tựa vào ghế, dường như đã thiếp đi. Ánh nắng màu vàng hắt lên người anh, tạo thành bóng mờ, giữa ánh sáng và bóng tối, đường nét của anh không còn rõ ràng, phảng phất được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác giống như một bức ảnh cũ. Trong đầu Thẩm Như như hiện lên hình ảnh nam phụ Fujii Itsuki đang đọc sách trong góc thư viện trong bộ phim điện ảnh “Thư tình”
Tuy rằng nhân vật và khung cảnh không có bất cứ điểm chung nào, nhưng loại cảm giác yên tĩnh tốt đẹp đó thì như nhau.
Cho dù bước chân của cô đã rất nhẹ, nhưng Từ Dẫn Châu vẫn bị đánh thức, trong mắt anh vẫn còn vương chút sự buồn ngủ: “Trời tối rồi à?”
“Ừm?” Thẩm Như Như đưa túi phúc cho anh, dặn dò anh luôn mang theo người: “Có ích cho sức khỏe.:
Từ Dẫn Châu nhận lấy, nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Cô Thẩm, cảm ơn sự tiếp đón của cô”
Thẩm Như Như mỉm cười: “Cũng cảm ơn đèn bí ngô của anh”
Sau khi Từ Dẫn Châu rời đi, Kính Hoa Duyên bèn treo biển nghỉ ngơi. Thẩm Như Như tâm trạng tốt làm một bữa tối thịnh soạn, còn chia một phần cho vịt vàng nhỏ, ăn uống no say, nằm ườn trên ghế sô pha chuẩn bị tìm Vương Tây Nhã tán dóc.
Còn chưa kịp hành động, nguyên chủ nhân của vịt vàng nhỏ đã tới.
Triệu Hằng Nhất xách theo một cái túi ni lông nhỏ đi vào, chạy thẳng tới giếng trời: “Bà chủ, tôi mang đồ ăn đến cho vịt nhỏ!”
Cậu ta chạy tới cạnh cái tổ, trước tiên là xuýt xoa một hồi về đèn bí ngô, sau đó đặt túi ni lông xuống đất, mở túi để lộ thứ bên trong ra mấy con giun tươi sống đang bò lúc nhúc.
Vịt vàng nhỏ nhìn thấy giun thì rất vui mừng, kêu cạc cạc chạy tới, cái đầu nhỏ rúc vào trong túi không ngừng mổ, ăn rất vui sướng.
Thẩm Như Như đứng tựa cửa nhìn từ xa, không dám lại gần. Là sinh viên ngành y, cô không sợ xác chết không sợ nhện không sợ gián, duy nhất chỉ sợ loại động vật thân mềm trơn ướt nhầy nhụa này, nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Triệu Hằng Nhất không chút phát giác, cười ngây ngô nhìn vịt vàng nhỏ ăn: “Bà chủ, sau này tôi chỉ có thể đến đưa đồ ăn cho vịt con vào chập tối mỗi ngày, ban ngày còn phải đến lớp học thêm. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc khả năng chỉ có thể đến vào cuối tuần, trường học trong nội thành, tôi ở nội trú.
Thẩm Như Như ừm một tiếng: “Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Triệu Hằng Nhất sờ đầu cười hì hì một lúc, sau mới phát hiện ra: “Trong tổ thật sự không hôi tí nào, một chút mùi cũng không có, trên người vịt vàng cũng vậy, bùa khử hôi thần kỳ thật, bà chủ, chị là đạo cô hoàn tục à?”
Thẩm Như Như: “
“Đương nhiên không phải đạo cô, đạo quan tôi còn chưa đi đến nữa là” Cô ngẫm nghĩ, nói một cách không chắc chắn lắm: “Loại như chúng tôi, dân gian hình như gọi là bà đồng”
Triệu Hằng Nhất: “……Bà đồng hình như tuổi tác đều rất lớn”
Đối diện với cậu học sinh cấp hai, Thẩm Như Như cảm thấy lồng ngực như bị đâm một kiếm vậy, lập tức chuyển chủ đề: “Được rồi được rồi, không nên băn khoăn vấn đề xưng hô nữa, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Ờ, không có gì” Triệu Hằng Nhất hoàn toàn không biết mình đã nói lỡ lời: “Thật ra là tôi muốn biết, bùa khử hôi có hiệu quả đối với mùi cơ thể không?”
“Có, trên thực tế nó có hiệu quả đối với bất cứ loại mùi nào, bao gồm cả nước hoa” Đây cũng là kết luận cô rút ra được từ sau khi thực nghiệm, Bùa khử hôi thực ra nên đổi tên thành bùa khử mùi càng thích hợp hơn. Triệu Hằng Nhất lần nữa móc tiền mừng tuổi giấu riêng ra: “Tôi muốn mua một lá bùa tặng cho bạn, cậu ta bị hôi nách, mỗi lần chơi bóng với cậu ta tôi đều muốn ngất xỉu”
Thẩm Như Thư lại từ chối yêu cầu của Triệu Hằng Nhất một lần nữa, vẫn câu nói đó, muốn mua thì để người lớn trong nhà đến mua.
Triệu Hằng chỉ có thể ôm tiểu kim khố của mình xám xịt rời đi, trước khi đi còn rất tri kỷ mà dọn dẹp ổ của vịt vàng nhỏ.
Thẩm Như Như khóa cửa, đuổi vịt vàng nhỏ về ổ, rồi trở về phòng tắm rửa. Cô mặc một bộ đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha và gọi video với Vương Tây Nhã. Hai người đã lâu không liên lạc, Vương Tây Nhã đi theo thầy giáo ở bệnh viện bận rộn suốt cả ngày, thời gian tắm rửa hằng ngày cũng phải tranh thủ, vừa mở mắt ra đã phải làm việc, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi. Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm có, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngồi trò chuyện một lát.
Vương Tây Nhã có vẻ gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn không mập nay lại càng nhọn hơn, hốc mắt cũng trũng xuống, cả người đều uể oải, không có tinh thần. Suýt chút nữa là Thẩm Như Như đã không nhận ra cô ấy: “Cậu trúng độc à?”
“Tớ đây là bị tiểu yêu tinh công việc ép khô. Giáo sư Tạ thực sự rất biế.n thái, tuần trước làm việc bảy mươi hai tiếng đồng hồ liên tục mới tan làm, chỉ nghỉ ngơi tám tiếng đã tiếp tục giải phẫu, tớ làm trợ thủ cho ông ấy cũng sắp không chịu nổi, vậy mà một ông già sáu mươi tuổi như ông ấy lại vẫn tràn đầy năng lượng, hôm nay còn chạy sang tỉnh khác tham gia một cuộc hội thảo. Vương Tây Nhã vừa bôi kem dưỡng da vừa thở dài nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì tớ sẽ phát điên mất, nhớ nửa năm trước, tớ vẫn là một đóa hoa xinh đẹp được vô số người theo đuổi.
Vậy mà bây giờ thì sao, tớ cũng sắp quên đàn ông có dáng vẻ như thế nào rồi”
Thẩm Như Như bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, giáo sư Tạ nổi tiếng là người cuồng công việc, nghiên cứu sinh chọn môn của ông ấy phải có giác ngộ làm trâu làm ngựa. Cô chỉ có thể an ủi nói: “Tháng chín khai giảng là cậu có thể trở về trường học tiếp, đến lúc đó chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều. Phải rồi, ở chỗ tớ có một thứ rất tốt, hẳn là cậu có thể sử dụng, ngày mai tớ sẽ gửi cho cậu.
Vương Tây Nhã bôi kem dưỡng dưỡng da xong thì bắt đầu chăm sóc phần cổ, không ngừng mát xa tuyến dịch lim-pha* ở trên cổ: “Có thứ gì tốt?”
*Tuyến dịch lim-pha: Tuyến giáp
“Bùa ích khí, cường thân kiện thể, tùy thân mang theo có thể giảm mệt mỏi. Thẩm Như Như nói: “Nhưng mệt mỏi về tinh thần chỉ có thể dựa vào chính cậu, thứ này chỉ có tác dụng với các vấn đề về thể chất.
“Bùa cái gì?” Vương Tây Nhã sửng sốt, quên luôn cả việc mát xa: “Nghe có vẻ không ổn lắm, không khác gì mấy quảng cáo trên wechat.”
Thẩm Như Như lộ ra nụ cười thần bí: “Chờ cậu nhận được sẽ biết, nhớ phải luôn mang trên người, thực tiễn là tiêu chí duy nhất để kiểm chứng hiệu quả, đến lúc đó cũng đừng vội nghi ngờ, cứ thử đi rồi nói” Vương Tây Nhã nói: “Thần thần bí bí… À, có chuyện này, suýt nữa thì quên mất. Không biết cha của tớ tìm ở đâu được một cây đan quế, ông ấy nói muốn tặng cho cậu, tớ bận quá nên quên mất chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.