Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 3:




Sau khi hoàn toàn cắt đứt tâm tư yêu đơn phương, chuyện Thẩm Như Như làm đầu tiên chính là đi ngủ.
Cô thật sự quá mệt mỏi, cất di động lên gối đầu xong, giây tiếp theo liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của trấn nhỏ này khác rất nhiều so với thành phố lớn.
Ở trong thành thị, bảy tám giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhưng ở trấn cổ Mộ Nguyên, bảy tám giờ đầu đường đã không còn bóng dáng người.
Con đường lát gạch bên bờ sông được nước mưa cọ rửa tí tách tí tách, trầm tích, bùn, phù sa theo nước mưa chảy vào sông. Mưa to như lễ rửa tội, đèn đường ở trước cửa hàng bỗng nhiên chớp tắt, giãy giụa lóe lên vài cái, rồi hoàn toàn tắt hẳn.
Trong phòng, từ lúc bừng tỉnh sau khi ngủ mơ cả người Thẩm Như Như run rẩy một chút.
Cô duỗi tay sờ tìm di động mở ra xem, mới ngủ hai giờ. Cô trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, bên tai đột nhiên vang lên một trận âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”, như là có thứ gì trên sàn nhà chậm rãi lăn lộn.
Thẩm Như Như ngồi dậy một lát im lặng nghe, xác định âm thanh này truyền đến từ phòng khách bên ngoài.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, vừa mới chuyển đến đã gặp trộm rồi ư?!
Thẩm Như Như có chút lúng túng, cô lập tức chui vào trong chăn, gọi điện thoại báo nguy, sau khi thuyết minh tình huống, cảnh sát dặn cô ở trong phòng khóa kỹ cửa đừng làm hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ lập tức đến ngay.
Thẩm Như Như cúp điện thoại, tay chân nhẹ nhàng bò dậy, cầm túi xách lấy ra bình xịt hơi cay, thật cẩn thận trốn đến phía sau cửa chờ đợi.
Ngoài cửa im ắng, âm thanh lộc cộc biến mất, Thẩm Như Như nín thở yên lặng nghe hơn mười phút, không có bất luận động tĩnh gì, cô nhịn không được hoài nghi có phải vừa rồi mình gặp ảo giác hay không. Bàn tay cô đặt lên khoá cửa, đang muốn mở cửa đi ra ngoài xem tình huống như thế nào, ai ngờ âm thanh kia lại vang lên!
“Lộc cộc lộc cộc."
Thẩm Như Như đột nhiên thu hồi tay, cả người dán vào tường bất động.
Dưới loại tình huống này mà chờ đợi thì một phút như là một năm, hai mươi phút sau, cảnh sát rốt cuộc phá vỡ cửa lớn xông vào.
“Cô gái, trong nhà có đồ vật nào bị mất không?” Cảnh sát vào cửa tìm tòi một lần, không phát hiện bóng dáng tên ăn trộm.
Đồ vật quý trọng Thẩm Như Như đều đặt ở trong phòng ngủ, phòng khách trừ bỏ mấy đồ vật trang trí đơn giản, cái gì cũng không có, phòng bếp thì càng đừng nói tới, dụng cụ bếp mới cô đặt mua còn chưa giao đến.
Cô nhìn lướt qua bài trí trong phòng khách, đáp: “Không thiếu đồ gì cả.”
Cảnh sát nói: “ Có thể là cô nghe lầm rồi, đã hơn hai mươi năm mà trấn Mộ Nguyên không có vụ án ăn cắp nào, người dân chúng tôi nơi này đều chất phác, trị an cũng thực không tồi”
Thẩm Như Như khẳng định chính mình không nghe lầm, nhưng trong nhà quả thật không mất đồ vật gì.
Trước khi rời đi cảnh sát dặn dò cô: “Thời điểm phá cửa tiến vào làm khoá cửa lớn hỏng rồi, nếu cô sợ hãi thì lấy ngăn tủ hay gì đó chắn lại, ngày mai tôi giúp cô liên hệ thợ khóa đem đổi khoá mới.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Như Như đem ngăn tủ gỗ của cửa hàng đẩy đến chặn cửa lại, đi xuyên qua sân sau trở lại phòng, bên tai lại vang lên âm thanh quỷ dị “Lộc cộc” kia.
Xác định trong phòng không có ăn trộm, lá gan của cô liền lớn hơn, đi đến trong phòng khách tìm một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện đầu sỏ gây tội ở phía sau góc bồn hoa.
Chỉ thấy pho tượng Vô Lượng Tổ Sư gia lẳng lặng nằm ở phía sau bồn hoa.
Tổ sư gia nhìn chính diện uy vũ bất phàm, mắt hổ trợn lên, không giận tự uy. Thẩm Như Như sửng sốt một chút vội nhấc bồn hoa ra đem tượng Tổ sư gia lấy tới, cô nhìn kỹ đây không phải là tượng thần lúc trước cô đem đặt vào điện thờ kia rồi sao?
Đúng là gặp quỷ rồi!
Thẩm Như Như cảm thấy có điểm tà môn, trong nhà chỉ có một người là cô, tượng Tổ sư gia như thế nào lại xuống dưới? Chẳng lẽ trên đời thực sự có thần linh ư?
Thẩm Như Như ôm tâm tư kính sợ đem tượng thần đưa trở về căn phòng lầu hai, điện thờ bên trong quả nhiên không có tượng tổ sư gia. Cô đem tượng thần lại một lần nữa bỏ vào trong điện thờ đứng quan sát một lát, không cân nhắc ra cái gì. Không phải là cô sợ, tục ngữ nói không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, chỉ là cô muốn biết, vì sao pho tượng Tổ sư gia lại xuất hiện ở lầu một.
Thẩm Như Như đi được vài bước, lại lần nữa bị tro bụi bay lên làm cô sặc sụa. Cô che lại mũi miệng đồng thời trong đầu linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là bởi vì trong căn phòng này quá bẩn cho nên Tổ sư gia không muốn ở?
Nghĩ đến điểm này Thẩm Như Như lập tức xuống lầu lấy dụng cụ dọn dẹp, thuận tiện xách một xô nước đi lên chuẩn bị đem căn phòng dọn dẹp một chút. Dù sao sớm muộn gì đều phải dọn dẹp lầu hai, không bằng hiện tại liền giải quyết cùng nhau luôn. Cô mới vừa ngủ hai giờ lúc này tinh thần rất tỉnh táo.
Thẩm Như Như dùng hơn một giờ mới đem căn phòng dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, sau đó lại đi ra cửa hàng phía trước cầm lấy hương và nến còn thừa đi dâng hương bồi tội với Tổ sư gia
Làm xong hết mọi việc thì đã tới đêm khuya, Thẩm Như Như lúc này mới lê lết thân hình mỏi mệt về phòng nghỉ ngơi. Lúc này đây, trong phòng không còn xuất hiện âm thanh kỳ quái gì nữa cô ngủ một mạch một giấc ngủ tới sáng
Thẩm Như Như rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó ra cửa đi mua bữa sáng. Thời điểm đi qua tiệm trái cây ở siêu thị cô bỗng nhiên nhớ tới đồ cúng hư thối đã dọn dẹp đêm qua.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Như Như thay đổi hướng đi vào tiệm mua ba túi hoa quả cùng một túi to bánh kẹo điểm tâm mang về nhà để lên bàn thờ, dâng lên tượng thần Vô Lượng Tổ Sư gia.
“Tổ sư gia, ăn mấy thứ này rồi ngài chính là lão đại phải che chở ta a.”
Cục cảnh sát Mộ Nguyên có hiệu suất làm việc không tồi, không đến giữa trưa thợ đổi khóa đã tới cửa giúp Thẩm Như Như thay đổi loại khóa phòng trộm mới, còn không thu phí.
Buổi chiều, dụng cụ nấu ăn cùng một vài đồ sinh hoạt, trang trí đặt trên mạng đã giao tới. Thẩm Như Như đem tất cả đồ vật đều thu xếp tốt, sau đó đem mấy đồ vật như nến, giấy vàng, chu sa cùng vài vật linh tinh của ông ngoại lưu lại cất vào rương để vào nhà kho phía sau, lúc này mới gọi điện cho đội thợ trang trí nội thất tới chỉnh sửa lại cửa hàng.
Kế tiếp chính là đến cục công thương đăng ký giấy phép buôn bán.
Sau khi giải quyết từng công việc vụn vặt nửa tháng sau, trên con đường Hà Tây của thị trấn Mộ Nguyên xuất hiện thêm một cửa hàng hoa tươi tên là Kính Hoa Duyên.
Sau khi quyết định tiếp nhận cửa hàng của ông ngoại, Thẩm Như Như đã cố ý đi điều tra thị trường biết được hoa ở Côn Minh có nhiều chủng loại nhất, chất lượng tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.