Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 210:




Hiện tại phim còn chưa quay, lòng tự tin của ông ấy đã tan biến một nửa, thứ Thi Xương hy vọng là có thể thuận thuận lợi lợi quay xong bộ phim, cái khác cũng không dám hy vọng xa vời.
Bởi vậy khi bạn của Thi Xương nói cho ông ấy biết Huyền Thiên Quan có đại sư rất lợi hại, nếu mời được bọn họ đến làm phép phù hộ thì đoàn làm phim có thể gặp nhiều thuận lợi, ông ấy ngay lập tức hướng lão bằng hữu xin phương thức liên hệ đến Huyền Thiên Quan để đặt một đơn.
Lúc đến sân bay đón người, Thi Xương xa xa nhìn thấy hai người trẻ tuổi mặc đạo bào (quần áo của đạo sĩ) đang nhìn chung quanh tìm người, ông do dự một chút đi tới: “Hai người là đạo trưởng của Huyền Thiên Quan sao?”
Vưu Nhất cùng Linh Khê đồng loạt quay đầu nhìn người đàn ông, Vưu Nhất hỏi: “Đạo diễn Thi Xương là ông?”
Thi Xương gật đầu: “Là tôi, tôi tới đón hai vị, chỉ là tôi không nghĩ tới hai vị còn trẻ như vậy mà đã là đạo trưởng, không làm lỡ thời gian của hai vị nữa, xin mời theo tôi”
Ba người lên xe một đường đi tới địa điểm mà đoàn làm phim đã định sẵn.
Thi Xương dẫn bọn họ đến nơi tổ chức nghi thức khởi động máy, nghĩ đến cái người gọi là đại sư vậy mà lại là hai người trẻ tuổi, trong đó còn có một người đang trong tuổi vị thành niên, trong lòng ông cũng có chút khó chịu, khẩu khí nói chuyện cũng không khỏi có vài phần chậm trễ: “Đồ vật đã được chuẩn bị đầy đủ hết dựa theo yêu cầu của hai vị, kế hoạch ban đầu của đoàn làm phim là định vào chín giờ hai mươi phút sáng mai chính thức khởi động máy, các cậu thấy thế nào? Hẳn là không có sai sót đi?
Linh Khê nói: “Không xung đột, sáng mai năm giờ bắt đầu làm việc, không quá ba giờ là xong”
Thi Xương càng cảm thấy khó chịu nhưng ông ấy chỉ yên lặng thở dài khoát khoát tay chuẩn bị dẫn bọn họ đến khách sạn gần đó dàn xếp nghỉ ngơi, Vưu Nhất vừa lúc đánh giá xong một vòng xung quanh, sau đó liền đem tầm mắt đặt ở trên mặt người đối với: “Đạo diễn, nơi mà các ông quay phong thủy không tốt lắm a, mà ông lại đang bị vây trong trạng thái bất lợi, bộ phim này thậm chí là không thể được, bỏ dở nửa chừng, không bằng mua một tấm bùa chuyển vận……
Thi Xương trong lòng căng thẳng, ngay cả những gì Vưu Nhất đang nói sau đó cũng không cẩn thận mà lắng nghe: “Phong, phong thủy không tốt? Là như thế nào?”
Vưu Nhất chỉ chỉ dãy núi cao xa xa cùng nhiều đình đài lâu các (nói chung nó là cái nơi nghỉ chân ấy) mà các đoàn làm phim lưu lại: “Vốn là dựa vào núi gần sông là chuyện tốt nhưng chỗ này của ông vừa lúc hình thành một thế bao vây, núi ở trước ni sau, tôi cảm thấy ở đây xây một tòa tháp hoặc là đạo quan thì thích hợp hơn. Đáng tiếc lại đi xây đình đài lầu các khiến ánh mặt trời nam bắc không thông thấu, âm khí tụ tập, rồng bị vây lâu nên có nhiều âm khí xâm lấn, rất khó có thể vượt qua lạch trời bay lên trời. Đạo diễn, tác phẩm quay ở đây phân hóa thành hai cực hẳn là rất nghiêm trọng đi, hoặc là vô thanh vô tức (không có tiếng tăm), hoặc là nhất phi trùng thiên (bình thường không có gì đặc biệt nhưng khi làm thì có thành tích khiến người ta kinh ngạc).
Thi Xương cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát, phát hiện quả thật là như vậy, ông ấy nhìn nhìn đầu tóc xám của Vưu Nhất, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể nhất phi trùng thiên đây?”
Vưu Nhất Cử chỉ chỉ chính mình, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là có quý nhân đến dìu dắt ông sao!” Sáng sớm hôm sau, Vưu Nhất và Linh Khê mặc quần áo tử tế đứng ở bên hồ vây quanh bàn thờ làm phép, trong lúc đó nhân viên chủ đạo của đoàn làm phim lần lượt đến đông đủ, nhao nhao vây quanh xem.
Hai người bọn họ trước đó đã phối hợp qua nhiều lần cũng coi như có ăn ý, chân dài tới nách cùng thân hình cao lớn đi đi đi lại rồi làm các loại động tác khá vừa mắt, ba giờ cúng bái hành lễ thế nhưng một chút cũng không gian nan, cảm giác không bao lâu liền kết thúc.
Chín giờ hai mươi phút, nghi thức khởi động máy của đoàn làm phim chính thức bắt đầu, đạo diễn Thi Xương dâng hương, ông giơ ba cây hương dài cắm vào trong lư hương, xoay người lui sang một bên hỏi Vưu Nhất: “Đại sư, như vậy là được rồi sao?”
“À, còn nữa? Vưu Nhất lấy ra một đống bùa chuyển vận tối hôm qua ở khách sạn gấp rút vẽ ra cho người kia: “Cái này mang theo bên người, tốt nhất cho mấy vị diễn viên chính còn có người phụ trách phía sau màn cũng đều phát một cái, chờ thuận lợi quay xong lại đến chúng tôi xem mua chút bùa chiêu tài là được rồi”
Thi Xương tiếp nhận đống bùa, mặc dù đối với hai người kia vẫn mang thái độ bán tín bán nghi nhưng không biết như thế nào mà khi nghe người thanh niên kia nói như vậy không khỏi an tâm hơn rất nhiều, sau đó liền nhét mấy lá bùa vào túi và hỏi: “Số tiền còn lại của nghi lễ này…
Vưu Nhất: “Số tiền còn lại ông liên hệ với người giao nhận ban đầu là được, tôi bên này chỉ thu phí dùng bùa thôi”
Thi Xương sờ sờ đống bùa trong túi mà trong lòng nghĩ thầm chỉ là một đống giấy vàng mà thôi, có thể lấy bao nhiêu tiền: “Đại sư, cậu muốn bao nhiêu? Trên người tôi không có tiền lẻ, có thể chuyển khoản bằng Alipay hoặc WeChat không?”
Vưu Nhất tính toán cẩn thận một chút, sau đó mới nói: “Bùa thì tám trăm một cái, tổng cộng hai mươi cái, một vạn sáu, Wechat hay Alipay đều có thể, tùy ông thôi.
Bây giờ làm thần côn cũng dễ kiếm tiền như vậy sao?
Tại sao bây giờ mình phải cực khổ tìm nhà đầu tư, làm đạo diễn quay phim nhỉ??
Đạo diễn Thi Xương yên lặng lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho hai người mà trong lòng đã ngũ vị tạp trần.
Nghi thức khởi động máy kết thúc, sau khi ăn cơm, tất cả mọi người nhanh chóng vùi đầu vào công việc, Vưu Nhất và Linh Khê đi dạo một vòng xung quanh cũng không phát hiện ra cái gì thú vị liền bắt xe đến sân bay chuẩn bị trở về trấn Mộ Nguyên.
Đạo sĩ lui tới trong quán bỗng nhiên ít đi hơn phân nửa, Thẩm Như Như hậu tri hậu giác* phát hiện, cô tìm được Chiêm Hạc liền hỏi: “Gần đây căn tin sao không thấy người, mọi người đi đâu rồi?”
Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Chiêm Hạc đang ăn cháo vừng đen, bộ dáng có lác đác vài sợi tóc cột lên đỉnh đầu, da đầu lờ mờ có thể thấy được, ông vuốt vuốt râu: “Bọn họ đi công tác rồi, gần đây công việc ở nơi khác tương đối nhiều, còn bao cả chi phí giao thông và khách sạn nghỉ ngơi nên tôi liền để cho bọn họ đi. Rèn luyện thêm nhiều cũng tốt”
Tuệ Trí đang trộn salad hoa quả nghe được liền giương mắt nhìn qua: “Quan chủ, danh tiếng hiện tại của cô trong ngành điện ảnh và truyền hình rất lớn, có một xưng hô nổi lắm, cái gì nhỉ, à, hình như gọi là kim bài huyền học đại sư ấy, còn có người hỏi có thể nhờ cô giúp cải mệnh hay không, để cho anh ta được nổi tiếng”
Thẩm Như Như cắn một miếng của quả trứng luộc mà trong lòng tự nhủ, sửa mệnh cũng không phải đổi tên, hỏi một câu là có thể thành chuyện sao?
Hơn nữa, cô còn phải sống thêm vài năm nữa, cô còn chưa muốn ngắm gà khỏa thân đâu. Trung thu sắp đến, Huyền Thiên Quan đã sớm nhận được quà tặng của đạo hiệp gửi tới.
Lễ Trung thu đương nhiên là phải có bánh trung thu, chỉ thấy trong chiếc hộp tinh xảo in hình của mấy đám mây cát tường mang tính biểu tượng của Đạo Hiệp (Hiệp hội đạo giáo) có một chiếc bánh trung thu năm vị lớn như cái chảo, hoa văn trên mặt bánh trung thu khá đơn giản, mấy đám mây lành vây quanh một vầng trăng tròn, phía dưới trăng tròn in bốn chữ to rồng bay phượng múa, đơn giản mộc mạc mà lại không mất đi ý vị cổ điển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.