Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 175:




Tuệ Trí nhìn cô mấy lần, nói: “Quan chủ, hôm nay sắc mặt của cô thật tốt, khuôn mặt rạng rỡ”
“Thật không?” Thẩm Như Như cười nói: “Có lẽ là vì tâm trạng hôm nay rất tốt.
Tuệ Trí trầm ngâm gật đầu.
Tay Chiêm Hạc run run chậm rãi bóc một quả trứng luộc nước trà, nếp gấp trên mí mắt rũ xuống từng lớp che gần hết con mắt, ông ấy đưa mắt nhìn xung quanh: “Nghe nói hôm qua cậu Từ đã trở về, sao hôm nay không thấy cậu ấy đến ăn sáng?” Thẩm Như Như: “Ồ, anh ấy trở về nhà cũ giải quyết công việc từ sáng sớm, vẫn chưa kịp ăn.
Sau khi bóc vỏ xong, Chiêm Hạc bỏ trứng luộc nước trà vào trong miệng, nhai hai cái liền nuốt xuống, sau đó chậm rãi uống một ngụm canh đậu xanh, lại nói thêm: “Hiệu quả của tiệc chay lần này rất tốt, trong quan đã nhận được rất nhiều thư cảm ơn của khách hành hương, khen đạo quan của chúng ta linh nghiệm.
Đúng rồi, còn có một vị khách hành hương làm băng biểu ngữ cho Tổ sư gia, nói rằng sáng hôm nay sẽ mang đến đây” Thẩm Như Như suýt chút nữa đã phun hết cháo kê trong miệng ra, cô lấy khăn giấy lau miệng, hoang mang hỏi: “Biểu ngữ gì? Phòng khách sắp bị cờ thưởng treo kín rồi, làm gì còn chỗ để treo biểu ngữ?”
Đang nói chuyện thì Linh Khê từ ngoài cửa xông vào, vừa chạy vừa hô lên: “Sư phụ, Thẩm quan chủ, bên ngoài có người trèo lên tường treo gì đó.
Thẩm Như Như: “…”
Một đám người chạy đến cổng lớn ở viện trước, liền thấy hai ông chú trung niên đang bắc thang lên tường, kéo một tấm biểu ngữ lớn màu đỏ treo lên. Thẩm Như Như đi ra ngoài và nhìn lên, thấy trên biểu ngữ viết một hàng chữ lớn: Cảm ơn Vô Lượng Tổ Sư phù hộ, đứa nhỏ nhà chúng tôi đã trở thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh!
Trên đầu của Thẩm Như Như phủ đầy hắc tuyến, cô vội vàng mời hai ông chú đi xuống, hòa nhã nói: “Có chuyện vui gì thì tặng đạo quan một lá cờ thường là được, hoặc là có thể quyên một chút tiền dầu mè, treo biểu ngữ quá phô trương, đạo quan của chúng tôi không thịnh hành cái này, chúng tôi đã nhận được tâm ý của mọi người, còn biểu ngữ này thì mọi người nên mang về.
“Được, được, là chúng tôi không suy xét chu toàn, lập tức cất đi.” Trên gương mặt của hai ông chú tràn đầy không khí vui mừng, rất phối hợp gỡ biểu ngữ xuống, một người trong đó nói: “Thẩm đại sư, trước đây thằng nhóc nhà tôi rất nghịch ngợm, không chăm chỉ học hành, ỷ mình có chút thông minh mà không chịu học hành đàng hoàng. Kể từ khi mẹ của thằng bé đến làm lễ và đăng ký làm đệ tử tục gia của Huyện Thiên Quan, lại mua bùa tĩnh tâm cho nó, tên nhóc thối này bắt đầu học hành rất nghiêm túc.
Kết quả thi đại học vừa được công bố vào ngày hôm kia, thi được hơn bảy trăm điểm, là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta!” Ông chú vô cùng kích động, xoa tay nói: “Thành phố C chưa từng có Trạng Nguyên tỉnh, đây là lần đầu tiên! Hai ngày nữa, nhà chúng tôi làm tiệc cảm ơn thầy cô, Thẩm đại sư, cô cũng tới nhé!”
Thẩm Như Như nghĩ thầm cô cũng không phải cô giáo, đến tiệc cảm ơn thầy cô làm gì? Cô xua tay, từ chối nói: “Trong quan có rất nhiều việc nên tôi không thể rời đi, chú có tấm lòng như vậy là đủ rồi, sau này nhớ đến thắp hương cho Tổ sư gia.
“Ôi, được, hôm nay tôi đến đây là để dâng hương” Ông chú gật đầu, đi theo mọi người trong quan vào chính điện dâng hương cho Tổ sư gia, mà đám đông xem náo nhiệt ngoài cửa vừa rồi cũng nghe rõ từng câu từng chữ của ông chú, nhà ai có trẻ con đang đi học đều sôi nổi đi theo vào, vây quanh Tuệ Trí đang ở trong chính điện nhờ cố vấn thông tin liên quan đến đệ tử tục gia, còn có rất nhiều người chạy đến Kính Hoa Duyên, chờ mở cửa để mua ‘bùa tĩnh tâm.
Bùa chú có thể giúp người ta tĩnh tâm học tập thật sự rất có ích. Không chỉ học sinh đi học cần, người lớn thi chứng chỉ hoặc làm việc đều rất cần.
Thẩm Như Như trở lại nhà ăn vội vàng uống hết nửa ly sữa đậu nành còn lại, sau đó nhét miếng bánh quẩy cuối cùng vào miệng, rồi lập tức chạy đến cửa hàng mở cửa bán hàng.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, tựa như vừa mới ăn sáng xong, chớp mắt đã đến trưa. Sau nửa ngày, công việc trong cửa hàng vẫn chưa tạm dừng một lần nào, Thẩm Như Như bận rộn đến mức không có thời gian để uống trà. Vào buổi trưa, thời tiết nóng nực, cuối cùng lượng khách cũng giảm đi, Thẩm Như Như rót một tách trà và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Từ Dẫn Châu mang theo một bát tổ yến chưng đường phèn đi vào cửa hàng: “Dì Châu hầm cho em Thẩm Như Như đang rất khát, lập tức bưng lên uống một ngụm, tổ yến ngọt dịu lướt qua cổ họng đang khát khô, rất thoải mái. Cô không nhịn được uống thêm hai ngụm nữa, bát nhỏ đựng tổ yến nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Thấy cô uống nhanh như vậy, Từ Dẫn Châu nhướng mày, cất bát nhỏ vào trong giỏ: “Anh đi lấy thêm cho em”
Anh dáng cao chân dài, trong lúc nói chuyện đã bước ra đến cửa, Thẩm Như Như chưa kịp ngăn lại đã thấy anh bước nhanh đi rồi, cô đành phải để anh đi.
Đúng lúc này, Tiểu Bối từ cửa sau đi vào, cầm cho cô một chiếc bánh rán nóng hổi: “Linh Khê nói cậu không muốn ăn cơm nên bảo tớ mang cái này đến cho cậu, nếu đói bụng thì ăn một chút, ngon lắm Sau khi uống tổ yến, Thẩm Như Như cảm thấy đã có khẩu vị hơn một chút, lúc này cô ngửi thấy mùi bánh rán, bụng cô liền kêu lên hai tiếng.
Cô cầm bánh rán đang định cắn một miếng thì đột nhiên có người từ ngoài cửa bước vào, là cha mẹ của Tiểu Bối và một người đàn ông lạ mặt. Ngay khi nhìn thấy ba người, ý cười trên mặt Tiểu Bối lập tức biến mất, thậm chí còn thể hiện sự chán ghét ra mặt.
””
Người đàn ông lạ mặt đó chính là khoa trưởng Trần, tên thật của hắn ta là Trần Pháp, nhìn hắn ta rất trẻ, khoảng ba mươi tuổi, mái tóc rất dày, diện mạo đàng hoàng lịch sự, dáng người cao ráo, mọi mặt đều rất xuất sắc.
Ánh mắt của hắn ta lướt qua Thẩm Như Như, sau đó dừng trên người Tiểu Bối, vô cùng áy náy nói: “Tiểu Bối, anh thừa nhận anh tiếp cận em là có mục đích, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại chết em, Đại sư đã từng nói, chỉ cần khống chế tốt thì em sẽ không sao cả, nhiều nhất là cơ thể suy yếu một chút thôi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Anh có thể bảo đảm, chỉ cần em đồng ý lấy anh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh cũng có thể đổi sang tên của em, còn cha mẹ của em nữa, anh sẽ chăm sóc bọn họ, em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Mẹ của Tiểu Bối cũng khuyên nhủ: “Con còn có chuyện gì không hài lòng? Khoa trưởng Trần rất quan tâm con! Lùi một bước mà nói, hai người các con có quan hệ như vậy, đời này cậu ấy đều nợ con, con hãy suy nghĩ đi…” Trần Pháp bỗng thản nhiên thừa nhận khiến cho tất cả những lời chất vấn của Tiểu Bối đều bị nghẹn lại, không thể nói ra, Tiểu Bối tức giận nói: “Trần Pháp, anh đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không đồng ý chuyện này”
Cha của Tiểu Bối trừng mắt tức giận, Trần Pháp vươn tay ngăn lại, sắc mặt hắn ta dịu dàng, trong mắt lộ ra vẻ mất mát, nhưng cũng không miễn cưỡng: “Nếu như em không muốn, vậy cứ coi như chưa xảy ra việc này, em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em nữa. Nói xong liền xoay người rời khỏi Kính Hoa Duyên. Trần Pháp nói chuyện giữ lời, sau khi bảo đảm không quấy rầy Tiểu Bối, cùng ngày hôm đó liền rời khỏi thị trấn Mộ Nguyễn, sạch sẽ dứt khoát không hề chậm trễ.
Còn cha mẹ của Tiểu Bối thì tức giận đến giậm chân, kim quy tế* tốt như vậy không nắm chặt, mất rồi thì đi đâu mà tìm? Bọn họ lại dạy dỗ Tiểu Bối một hồi, nổi giận đùng đùng trở về khách sạn thu dọn hành lý để quay về thành phố B, nhưng chưa kịp đi đã nhận được giấy triệu tập của tòa án thành phố C.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.