Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 172:




Sau khi tiễn nhóm khách hàng này đi, Thẩm Như Như mới thở phào nhẹ nhõm, ai nói chỉ có các bà các mẹ mới giỏi giành nhau mua hàng, rõ ràng là các ông còn hung hãn hơn.
Nháy mắt đã đến tối, Thẩm Như Như kết thúc công việc, cô đóng cửa hàng rồi trở về sân sau nghỉ ngơi, đúng lúc Tiểu Bối tan làm qua đây thăm cô. Trạng thái tinh thần của cô ấy hiện tại tốt hơn nhiều so với mấy ngày đầu tiên đến thị trấn Mộ Nguyên, thích nói thích cười, hoạt bát và cởi mở.
Thẩm Như Như đến nhà ăn lấy hai phần mì lạnh sốt tương vừng và một đĩa trái cây lớn, sau đó ngồi dưới giàn hoa, đồng thời đưa một phần mì lạnh cho Tiểu Bối.
Hai người vừa ăn mì lạnh và trái cây vừa trò chuyện, vô cùng thoải mái.
Tiểu Bối nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh Từ đâu rồi, sao không ở đây với cậu?”
Thẩm Như Như: “Anh ấy vừa ra mắt một bộ trang sức mới có liên quan đến mặt trời nên được mời đến nước F tham gia một cuộc triển lãm trang sức.
Tiểu Bối ngưỡng mộ nói: “Anh Từ đúng là người làm việc lớn không nói nhiều lời, rất có phong thái của cao nhân ẩn sĩ thời cổ đại”
Thẩm Như Như không nhịn được cười: “Anh ấy chỉ là sợ phiền phức mà thôi, các cậu đừng nghĩ anh ấy vượt ra ngoài thế tục như vậy.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi lâu, mãi cho đến khi trời tối hẳn, chuỗi bóng đèn nhỏ trên giàn hoa sáng lên, Linh Khê cùng với Vưu Nhất và Mạch Mạch cầm một hộp bánh kem từ bên ngoài chạy vào sân. Tiểu Bối nhìn thấy bánh kem thì tò mò hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của ai sao?” Thẩm Như Như gật đầu nói: “Hôm nay là sinh nhật của Bách Lý”
Sáng hôm nay Bùi Y đăng bài trên vòng bạn bè nên cô mới biết, cô vốn định tự mình xuống bếp làm một chiếc bánh kem, nhưng xét thấy thời gian quá gấp, cộng thêm nguyên liệu cũng không chuẩn bị kịp, cho nên cô đã nhờ Linh Khê đặt một chiếc bánh kem từ một cửa hàng bánh kem ở bên ngoài.
Tiểu Bối biết Bách Lý là vị đạo trưởng tóc dài cả ngày ôm kiếm đó, rất đẹp trai nhưng mà hơi lạnh lùng. Khác với sự thờ ơ của Từ Dẫn Châu, anh ta giống như một thanh kiếm hơn, lạnh lùng và sắc bén. Cô ấy hơi ngạc nhiên và nói: “Thật ra, hôm nay cũng là sinh nhật của tớ.
Thẩm Như Như sửng sốt một lúc, thời đại học Tiểu Bối chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cô thực sự không biết hôm nay là sinh nhật của cô ấy, cô cười nói: “Trùng hợp quá, vậy tổ chức sinh nhật cùng nhau đi, càng đông càng vui” Tiểu Bối cong môi cười, gật đầu nói: “Được”
Bọn họ bày một chiếc bàn ở trong sân, nhanh chóng mang bánh kem và thức ăn lên, Bách Lý Vô Thù tóc tai rối bời không hiểu ra sao đã bị kéo vào trong sân, khi nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn và bánh kem, anh ta vô cùng ngạc nhiên: “Hôm nay là sinh nhật của ai thế?”
Thẩm Như Như hoang mang: “Của anh đó, tôi thấy Bùi Y đăng bài trong vòng bạn bè.
Bách Lý Vô Thù: “Sinh nhật của tôi vào mùa xuân, vậy chắc là tên nhóc Bùi Y đó tính nhầm rồi”
Thẩm Như Như: “…”
י
Hào hứng chuẩn bị một bàn đồ ăn, kết quả lại là một sự nhầm lẫn, bầu không khí tại hiện trường bỗng có chút xấu hổ, Vưu Nhất nhìn từng người một, do dự nói: “Vậy… Hay là ăn mừng ngày anh Từ không có ở đây đi? Tôi nói trước, đây không phải suy nghĩ thực sự của tôi nhé, nhưng mà ít ra cũng phải có một cái tên, đúng không.”
Thẩm Như Như liếc xéo cậu ấy một cái, kéo Tiểu Bối ngồi vào vị trí thọ tinh: “Không sao, chúng ta còn một vị thọ tinh khác”
Thọ tinh: Người đến ngày sinh nhật.
Có thọ tinh, vậy là có thể ăn tiệc sinh nhật một cách danh chính ngôn thuận. Sau khi Tiểu Bối thổi tắt nến trong bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người đồng thời hoan hô một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi xuống và chuẩn bị bắt đầu.
Bách Lý Vô Thù ngồi đối diện với Tiểu Bối, anh ta đột nhiên bị kéo ra đây, ngay cả kiếm cũng chưa kịp lấy, lúc này thực sự không quen, tay trái theo bản năng đặt ở eo. Anh ta dùng đũa gắp một miếng củ sen xào cho vào miệng, đang ăn bỗng nhớ ra một chuyện, nhìn Tiểu Bối hỏi: “Cô sinh vào giờ nào?”
Tiểu Bối nuốt miếng kem trong miệng xuống, không chắc chắn nói: “Hình như là khoảng một giờ trưa, tôi không nhớ thời gian chính xác.
Bách Lý Vô Thù nhìn về phía Thẩm Như Như, biểu cảm rất vi diệu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái có ngày sinh vượng như vậy đấy”
Thẩm Như Như hơi nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Bối: “Vị trưởng khoa đó có biết sinh nhật của cậu không?”
Tiểu Bối ngẩn người, cẩn thận nhớ lại một lúc rồi ngập ngừng gật đầu: “Hình như là biết, khi hắn ta mới đến khoa bọn mình thì các đồng nghiệp trong tổ đã mời hắn ta ăn cơm, lúc đó, bọn tớ đã chơi nói thật hoặc mạo hiểm, hắn ta đã hỏi ngày tháng năm sinh của tất cả mọi người ở đó… Có vấn đề gì sao?”
Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng trưởng khoa mới đến chỉ muốn biết tuổi của mình, cũng không có ai cảm thấy bất thường nên tất cả mọi người đều nói.
Trong thế giới của Đạo gia, sinh thần bát tự là một ký hiệu vô cùng phức tạp và đặc biệt, thông qua bát tự có thể nhìn thấy toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của một người, bao gồm việc học hành, sự nghiệp, nhân duyên… Đều có thể nhìn ra một chút.
Ngày sinh bát tự của Tiểu Bối cực kỳ vượng, ngày chủ Mậu Thổ, ngũ hành thiếu Thủy thiếu Mộc, mệnh cách như vậy ở nam hay nữ đều không tốt lắm, chính là cách nói mệnh cứng của cổ nhân. Đàn ông khắc thê, duyên với cha mẹ mỏng. Phụ nữ duyên mỏng khắc phu tử tự, có lẽ sẽ đạt được thành công trong sự nghiệp, nhưng đã định trước rằng gia đình không thể mỹ mãn.
Nhưng đối với những người tu đạo mà nói thì mệnh cách này còn có một tác dụng khác, đó chính là mượn Hỏa.
Hỏa: lửa.
Ngày chủ hỏa, có người thừa hỏa nên mệnh cứng, ngược lại cũng có người thiếu hỏa, thường xuyên ốm đau bệnh tật dễ chết sớm, lúc này có thể mượn một ít hỏa của người nhiều hỏa để cân bằng lại một chút. Trong đó, cách mượn hỏa thường thấy và thuận tiện nhất chính là kết thành vợ chồng, cái này có chút giống với xung hỉ ở thời cổ đại, nhưng mà phức tạp hơn xung hỉ một chút, bởi vì cần có người trong nghề hướng dẫn.
Thẩm Như Như giải thích kỹ càng những gì mình biết cho cô ấy nghe, Tiểu Bối hiểu ra, bừng tỉnh nói: “Ý của cậu là hắn ta coi trọng ngũ hành bát tự của tớ, cho nên mới cố ý tiếp cận tớ sao? Thì ra là vậy…” Trước đó cô ấy vẫn không hiểu vì sao điều kiện của hắn ta tốt như vậy, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với cô ấy, vậy mà lại bám lấy cô ấy không buông, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
“Đúng vậy, rất có thể là hắn ta muốn mượn hỏa của cậu”
Thẩm Như Như nói: “Cũng may cậu là một người thông minh, không bị hắn ta lừa gạt, dứt khoát rời khỏi thành phố B, nếu không rất có thể sẽ gặp xui xẻo” Tiểu Bối nghe cô nói như vậy thì có chút sợ hãi: “Vậy… Nếu bị mượn sẽ như thế nào?”
Bách Lý Vô Thù ăn phải một quả nho chua loét, chua đến mức mặt mũi nhăn nhó, anh ta cau mày chen vào nói:
“Nhẹ thì từ nay về sau bệnh tật quấn thân, cả đời không làm được gì, chỉ có sống dựa vào người khác. Nặng thì trong vòng một trăm ngày sẽ tiêu đời, cụ thể như thế nào thì phải xem lương tâm của người mượn.
Thẩm Như Như gật đầu tán thành nói: “Nhìn thủ đoạn của hắn ta đối với cậu, tuyệt đối không phải người tốt. Tiểu Bối nghe xong thì cả người lạnh toát, ngay cả đôi đũa trong tay cũng run nhè nhẹ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.