Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 170:




Mùa hè ra ngoài hẹn ăn BBQ cũng không cần sợ nóng, cũng không cần lo lắng đổ mồ hôi khiến lớp makeup bị trôi hết”
Vương Tây Nhã nhìn lên mặt cô ấy vài lần, nói: “Cậu có bùa Thanh Trần là đủ rồi, mấy ngày nay không thấy cậu bị viêm mũi, mặt mộc cũng gần như không nhìn thấy mụn trứng cá.
Tiểu Bối lập tức vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, bùa Thanh Trần thật sự rất có hiệu quả với viêm mũi dị ứng! Nhưng mà da tôi đẹp chủ yếu là bởi vì không khí trong lành của trấn Mộ Nguyên Trấn, thức ăn nước uống cũng sạch sẽ. Còn không khí thành phố B quá kém, cơ thể tôi lại hay mẫn cảm, bôi nhiều mỹ phẩm dưỡng da hơn nữa cũng không có tác dụng, ba ngày hai bữa lại nổi mụn. Lần này ra ngoài thật sự là một quyết định chính xác.
Hai người một bên nói chuyện phiếm một bên đem đồ đạc dọn dẹp, chỉ chốc lát sau thì được mời tham gia yến tiệc chay, mang danh nghĩa là đệ tử ký danh đi vào trong Quan.
Đợi đến tám giờ sáng, các đệ tử ký danh đều đến đông đủ, Thẩm Như Như dẫn dắt tất cả đệ tử cùng dâng hương kính rượu với Vô Lượng tổ sư. Bốn người Vương Tây Nhã tuy rằng không phải là đệ tử ký danh của Huyền Thiên Quan, nhưng Thẩm Như Như cũng vô cùng tín nhiệm, bởi vậy cũng tự cầm ba nhánh Trường Hương đứng ở phía sau đám người, đi theo cùng nhau bái tổ sư gia.
Hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp im lặng xếp hàng hướng vào lư hương lớn trước cửa chính điện cắm hương, tràng diện vô cùng có trật tự, khói xanh lượn lờ dâng lên, ba chữ to Điện Chân Vũ ở trong sương khói ở lượn lờ lộ ra khí tức thần bí mờ mịt, Vô Lượng tổ sư vuốt râu dài ở trong sương khói như ẩn như hiện, ông nhìn hương khói phía dưới không ngừng gật đầu. Vừa lòng nói: “Không tồi, đều là những người thành tâm. Vi sư đã rất lâu không cảm nhận được nhiều sự tín ngưỡng lực thuần túy như vậy, hôm nay tất cả mọi người ở đây sẽ thuận lợi thành tâm cầu nguyện.
Thẩm Như Như cúi người xuống trước tổ sư gia hành lễ tạ ơn, thấy mây mù tiêu tán, xoay người đem lời của ông truyền đạt cho tất cả đệ tử. Ngoại trừ cô ra những người khác không nhìn thấy tổ sư gia, nhưng hình ảnh khói xanh vừa rồi tụ lại thành mây phía trên lư hương một lát sau lại đột nhiên tản đi thỉ tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, bởi vậy không ai hoài nghi lời của cô. Vẻ mặt mọi người đều trở nên càng thêm thành kính, không khí hiện trường cũng càng trang nghiêm.
Tế điển kết thúc, các đệ tử ký danh dựa theo sự sắp xếp trên bàn mà ngồi xuống, bắt đầu dùng tiệc chay. Mà đệ tử ngủ lại trong quan thì trở về nhà ăn ăn cơm, trong nhà ăn cũng chuẩn bị đồ ăn chay cho bọn họ. Dùng xong cơm chay, các đệ tử ký danh liền kết bè kết đội đi tìm Chiêm Hạc nộp phí ghi danh một năm mới, những đệ tử ký danh tương đối giàu có còn quyên góp thêm không ít tiền dầu vừng.
Tiểu Bối và Tinh Tinh vốn mang theo phiền não đến tìm phương thức giải quyết, vì biểu hiện thành ý cũng tự quyên góp chút tiền tài.
Đến buổi chiều, yến tiệc chay kết thúc, các đệ tử ký danh nhao nhao rời khỏi Huyền Thiên quan, trong quan dần dần khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Dưới giàn hoa hậu viện, một đống người vây quanh Từ Dẫn Châu, quan sát quá trình điêu khắc của anh. Trong tay anh cầm một khối nephrite, dao khắc cắt xuống giống như thái rau, thoạt nhìn thấy vô cùng nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau liền khắc ra một hình nộm. Mọi người nhìn kỹ mặt mày cùng quần áo của hình nộm kia, lập tức nhận ra người anh khắc chính là Thẩm Như Như.
Châu Ý phát ra một tiếng kêu quái dị, châm chọc nói: “Anh Từ, anh phát cẩu lương như vậy, có còn để cho người độc thân sống hay không đây”
Tinh Tinh cũng muốn châm chọc theo hai câu, trong túi tiền, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, anh ấy lấy ra vừa nhìn, phát hiện là bạn gái cũ gọi.
Anh ấy không chút suy nghĩ lập tức đi đến một góc nhận điện thoại, một lát sau vui sướng chạy về, khuôn mặt đã mất mấy ngày bỗng toả sáng.
Thẩm Như Như chú ý tới biến hóa của anh ấy, hỏi: “Có việc gì vui à?”
Tinh Tinh cao hứng nói: “Ừ, Biên Tuyết tìm tôi muốn quay lại rồi.
Châu Ý vừa nghe lần nữa phát ra tiếng kêu quái dị. “Không phải chứ, cô ta nói chia tay thì chia, quay lại liền quay lại, cậu cũng chịu, cẩn thận bị người ta cho làm lốp dự phòng”
Tinh Tinh sửng sốt một chút, ý cười trong mắt phai nhạt một chút, lắc đầu nói: “Cô ấy không phải loại người như vậy, lúc trước chia tay là bởi vì cô ấy vốn định tốt nghiệp, ở lại nước ngoài phát triển, vừa rồi cô ấy nói cho tớ biết sau khi bình tĩnh suy nghĩ vài ngày vẫn quyết định về nước, cho nên tìm tôi quay lại, tớ cảm thấy trong lòng cô ấy khẳng định cũng không bỏ được tớ.
Châu Ý liên tục gật đầu: “Được được được, cậu thấy vui là được”
Những người khác hai mặt nhìn nhau trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao bọn họ không biết bạn gái của Tinh Tinh, lại càng không rõ tình cảm của hai người, đối với tình cảm giữa hai người bọn họ, không có quyền khoa tay múa chân.
Thẩm Như Như cười nói sang chuyện khác. “Tổ sư gia rất linh nghiệm đi, nói có thể coi như là chuyện thành công rồi.
Tinh Tinh kính sợ gật đầu: “Quả thật rất thần kỳ, đúng rồi, tớ muốn mua bốn lá bùa chuyển vận, đem về cho người nhà một ít.
Sáng sớm hôm sau, Tinh Tinh cùng Vương Tây Nhã hai người sáng sớm khởi hành về thành phố B, bọn họ còn có thí nghiệm thực tập công tác rất bận rộn, mà tiểu Bối cùng Châu Ý thì tiếp tục ở lại trên trấn.
Tiểu Bối mấy ngày nay sinh hoạt trên trấn, đối với trấn Mộ Nguyên trấn có cảm tình đặc biệt tốt, không khí trong lành, tiết tấu thong thả, là thành phố du lịch cũng không tính là lạc hậu, các cư dân không đến mức đặc biệt bảo thủ, cô ấy cân nhắc nhiều lần cuối cùng quyết định định cư ở nơi này. Cô nhanh chóng thuận lợi tìm một hiệu thuốc gần phố cổ làm việc, làm một dược sĩ, tiền lương không cao, nhưng công việc thoải mái, bao ăn ở, đối với tình hình trước mắt của cô ấy mà nói đó là một công việc tương đối thích hợp.
Về phần Châu Ý là thuần túy là muốn chơi thêm vài ngày, không có đồng bọn, anh ấy mỗi sáng sớm liền đến Kính Hoa Duyên báo cáo, sau đó lại cả ngày không đi đâu, đối với các đóa hoa thì nghiên cứu không ngừng.
Anh ấy chụp vô số tấm ảnh cho các đóa hoa trong tiệm, gửi cho ông nội giám định thưởng thức một phen, hai ông cháu đối với yết giá trong tiệm Thẩm Như Như rất là khó hiểu, cảm thấy cô phung phí của trời, rẻ như vậy mà bán đi, chúng nó khẳng định không chiếm được chiếu cố tỉ mỉ nhất, làm người ta vô cùng đau đớn. Nhưng mà cửa hàng là của Thẩm Như Như, hoa là cô nuôi dưỡng, hai ông cháu bọn họ ý kiến lớn hơn nữa cũng không có cách nào với người ta.
Châu Ý trước khi đi một ngày đặc biệt đem hoa lan Kính Hoa Duyên gói tròn lại, bảo Thuận Phong gửi đến chỗ ông nội cậu ấy. Chờ khi anh ấy về nhà sắp xếp hành lý xong lại đến nhà ông chơi, phát hiện nơi này đã bị ông lão chiếm lấy.
Ông Châu là một người vô cùng yêu hoa, từ sau khi về hưu, ông ấy vẫn luôn hoạt động tích cực trong giới yêu hoa của thành phố B, tham gia rất nhiều hoạt động và kết bạn với những người bạn có cùng sở thích với ông ấy. Mấy ngày trước, ông ấy đã chia sẻ tất cả những bức ảnh chụp hoa mà Châu Ý gửi cho mình lên vòng bạn bè, khiến cho một nhóm bạn già của ông ấy nhìn thấy mà thèm.
Sáng nay, hoa vừa được gửi đến nhà, ông ấy liền báo trong nhóm một tiếng, mấy ông cụ rảnh rỗi không có chuyện gì làm này lập tức chạy tới, không ngớt lời khen mấy chậu hoa lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.