Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 163:




Lý Tuệ không nói gì để đối phó, cô ta quả thật để lại cho mình hai ngàn tệ, nhưng đó là số tiền cô ta chuẩn bị để dưỡng lão cho sau này, hơn nữa cô ta là mẹ ruột của Ny Ny, lấy hai ngàn tệ một chút cũng không quá phận chứ?
Lý Tuệ thấy bọn họ hạ quyết tâm không cứu mình, trong lòng thầm hận, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cẩn thận gấp bội, tận lực cùng bọn họ ở chung một chỗ không sẽ bị lạc đàn. Buổi tối Đổng Quang Quốc tan tầm trở về sắc mặt so với trước khi ra cửa càng khó coi hơn, anh ta hôm nay không biết chuyện gì xảy ra vẫn luôn lơ đễnh, trong công việc phạm vài cái sai lầm cơ bản không giải thích được, dẫn đến công ty tổn thất rất lớn, lãnh đạo gọi anh ta tới đi nói chuyện, thái độ vô cùng ác liệt, vất vả lắm mới nắm được cơ hội thăng chức, không biết có thể giữ được hay không, trên đường về nhà còn thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, cả người đều đần độn giống như bị thứ gì đó nhập vào.
Về đến nhà còn phải đối mặt với khuôn mặt khổ sở và khóc lóc kể lể của Lý Tuệ, Đổng Quang Quốc tức giận, tát cô ta mấy cái, sau đó đâm đầu vào thư phòng từ chối để ý tới bất cứ người nào.
Bị cha mẹ chồng và con riêng chê cười, Lý Tuệ không có mặt mũi tiếp tục ở cùng một chỗ với bọn họ, trở về phòng ngủ trốn đi. Khóe miệng cô ta bị rách chảy máu, lỗ tai cũng bị thương, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng không thể không đi nhà vệ sinh xử lý vết thương. Nước trong vòi rất trong suốt, cũng rất bình thường, cô ta thở phào nhẹ nhõm, lúc vén tóc lên đang muốn lau vết máu, khóe mắt liếc đến cửa phòng vệ sinh có một cái chân máu chảy đầm đìa, cái chân kia đứng ở bên cạnh khung cửa, chỉ lộ ra bàn chân và đầu ngón tay, để ở khe cửa, tựa hồ muốn đi vào.
Lý Tuệ lui vài bước, đang muốn kêu ra tiếng, thì có một trận thê lương vang dội tiếng kêu la từ ngoài phòng truyền đến, cô ta ngây người một cái, lại nhìn cửa, cái chân kia đã không thấy. Cô ta lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách loạn hỏng bét, con riêng co rúm ở trong góc, vẻ mặt sợ hãi, cha mẹ chồng không biết chuyện gì xảy ra, ôm ngực ngã trên mặt đất. Lý Tuệ xông tới kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông cụ, luống cuống tay chân gọi 120 gọi xe cứu thương, mà Đổng Quang Quốc vẫn ở trong thư phòng chưa từng xuất hiện.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ cho biết hai cụ già bị sốc tạm thời, cần ở lại bệnh viện quan sát một thời gian. Lý Tuệ chạy trước chạy sau bận rộn cả đêm, sáng hôm sau khi về nhà nghỉ ngơi thì phát hiện Đổng Quang Quốc đã ra ngoài đi làm, con riêng cũng không ở nhà, trong nhà một khoảng vắng vẻ, lòng cô ta tràn đầy khó chịu, ngay cả cơm cũng không có khẩu vị ăn, trực tiếp ngả đầu ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, cô ta bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người, nhất thời bừng tỉnh lại. Mở mắt vừa nhìn, liền thấy Đổng Quang Quốc ngồi ở bên giường nhìn cô ta, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Tuệ ngồi dậy, có chút sợ hãi mà xê dịch vào phía trong, khiếp nhược nói: “Anh không phải đi làm sao, sao lại trở về rồi?”
Đổng Quang Quốc nhìn cô ta chằm chằm, bỗng nhiên mở miệng: “Cô bảo con gái cô dọn đi đi, đừng ở nhà tôi nữa”
Lý Tuệ cả kinh: “Sao vậy, sao đột nhiên như vậy? Gần đây Ny Ny rất ngoan…..
Đổng Quang Quốc phất tay cắt ngang lời cô ta. “Tôi đã bị đuổi rồi, bởi vì sơ suất quá lớn dẫn đến các công ty khác cũng không dám thu nhận tôi, mấy tháng kế tiếp khẳng định không có thu nhập, nuôi không nổi nhiều miệng như vậy. Hơn nữa cô cũng thấy đấy, từ khi con nhỏ đó dọn vào, trong nhà luôn không có chuyện tốt, cô thì điên điên khùng khùng, con trai tôi cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Cha mẹ còn bởi vậy mà vào bệnh viện, quả thực chính là tang môn tinh, con nhỏ đó ở lại cái nhà này là toang hết”
Nói xong, anh ta đứng dậy bước ra ngoài, trực tiếp gõ cửa phòng Ny Ny. Lý Tuệ rối rắm, cuối cùng vẫn không ngăn cản được quá khứ.
Ny Ny đã sớm ăn mặc thỏa đáng, đeo túi xách mở cửa. Đổng Quang Quốc có chút bất ngờ, nhưng cũng lười đuổi, anh thẳng thắn đưa ra yêu cầu mời cô bé dọn ra ngoài, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn. Ny Ny ngẩng đầu lắng lặng nhìn anh ta, trong con ngươi tròn trịa phản chiếu bộ dạng của anh ta, bên trong anh ta cảm giác có chút kỳ quái, Đổng Quang Quốc còn chưa kịp thấy rõ, Ny Ny đã cúi đầu đi ra ngoài.
Đuổi người ngoài đi, tâm tình Đổng Quang Quốc cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, anh ta cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà chuẩn bị đi bệnh viện xem. Hôm nay thời tiết không tốt, bên ngoài không có mặt trời, mây đen dày đặc tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, anh ta kéo kéo cổ áo, cảm giác buồn bực đến phát hoảng. Nghĩđến việc trong nhà đang loạn hỏng bét, trong lòng anh ta càng thêm vài phần phiền muộn, cân nhắc có nên đi miếu đốt nén hương hay không Nhìn xe Đổng Quang Quốc từ bãi đỗ xe đi ra, Ny Ny dừng bước, vẫy vẫy tay với cửa sổ xe. Đổng Quang Quốc vẻ mặt không hiểu, cau mày lái xe ra ngoài, mà ở một góc độ nào đó phía sau anh ta không nhìn thấy, Thái Thái đang ở trên cửa sổ, vui vẻ phất tay.
Xe chạy ra ngoài không bao lâu Đổng Quang Quốc bỗng nhiên cảm thấy tinh thần không ổn, anh ta cố gắng tập trung lực chú ý lên tay lái. Mắt thấy bệnh viện sắp tới, anh ta theo bản năng nhìn qua kính chiếu hậu, thình lình phát hiện trong gương có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình. Mồ hôi lạnh nhất thời từ sống lưng toát ra, anh ta hoảng loạn đạp chân ga, một đầu đụng vào bồn hoa bên cạnh cửa bệnh viện, cái gì cũng không kịp nghĩ liền hôn mê bất tỉnh.
Khi Lý Tuệ nhận được điện thoại của bệnh viện, biết được Đổng Quang Quốc xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện, hơn nữa còn phải bồi thường chi phí sửa chữa bồn hoa của bệnh viện, trong đầu theo bản năng hiện lên một câu nói: Người một nhà đồng lòng.
*
Ny Ny đeo cặp sách trở lại Huyền Thiên Quan, người đến người đi trong quán tràn ngập nhân khí, cô bé đi qua tiền viện, tới Kính Hoa Duyên, trên mặt mang nụ cười vui vẻ: “Chị Như Như, em bị đuổi ra đi rồi.
Lúc này khách trong tiệm không nhiều lắm, Thẩm Như Như đang nhàn rỗi tựa ở bên cửa sổ đọc sách, thấy cô bé đến lập tức gấp sách để sang một bên, rót trà chào hỏi nói: “Đến rồi à, ngồi xuống nói chuyện một chút, kết quả như thế nào rồi?”
Ny Ny ngồi xe hai tiếng đồng hồ vừa lúc khát nước, một hơi uống hết hai tách trà mới thở phào nhẹ nhõm, đặt cặp sách xuống ngồi xuống vui vẻ nói: “Kết quả rất tốt, bọn họ rất sợ hãi, trực tiếp bị dọa đến ngất xỉu!”
Thẩm Như Như cười ha hả gật đầu, hỏi: “Chờ chuyện này xong, em muốn đi học ở trường nào, tý nữa chị sắp xếp cho”
Ny Ny không chút do dự nói: “Em nghĩ rồi, chuyển trường sang thành phố lân cận, cách đây không xa, còn có thể thường xuyên tới đây.
Quan trọng hơn, không ai ở đó biết quá khứ của cô bé, không ai chỉ trỏ vào cô bé nữa.
Ny Ny suy nghĩ một chút còn nói: “Đúng rồi, chị Như Như, căn nhà trong thành phố đã bị bán đi, khẳng định không lấy lại được, em muốn chờ lấy lại tài sản sẽ mua một căn nhà ở gần Huyền Thiên Quan”
Mọi người ở đây đều rất tốt, sẽ không khoa tay múa chân với cô bé, cho dù biết quá khứ của cô bé cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô bé, ở đây cô bé sống rất tự do thoải mái, so với thành phố còn tốt hơn nhiều.
Thẩm Như Như sảng khoái nói: “Được a, không thành vấn đề, chỉ cần em không chê phòng cũ là được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.