Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 160:




“Các cô động vào anh em của tôi ở địa bàn của tôi, rồi muốn đi thì đi như vậy sao?”
Thẩm Như Như dừng bước, lập tức từ trong túi sờ mấy lá bùa định thân nắm ở trong lòng bàn tay. “Anh là chủ ở đây sao?” Người đàn ông nhìn chằm chằm cô với Từ Dẫn Châu, hít một hơi khói nói: “Đúng, chúng ta buôn bán chú ý hòa khí sinh tài, các cô cậu vừa đến liền đánh ngất đàn em của tôi, còn có hai tên không hiểu cứng đờ không nhúc nhích được, dù sao cũng phải cho cái giải thích chứ nhỉ?”
Thẩm Như Như chỉ chỉ Ny Ny nói: “Đây là con gái của bạn tôi, tôi tới tìm cô bé thì thấy cô bé đang bị bắt nạt, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Ông chủ hộp đêm cũng không thèm liếc Ny Ny một cái, cười ha hả nói: “Anh em tôi là người tốt chính trực, các cậu nhất định là hiểu lầm. Nhưng nếu hai vị cũng không phải cố ý, vậy chuyện này đừng làm lớn, các cô trả tiền thuốc men là được.
Thẩm Như Như lúc này cuối cùng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hóa ra là muốn lừa tiền, ba người kia căn bản không bị thương, cần gì tiền thuốc men. Cô nhìn sắc mặt đường hoàng của người trước mặt nhất thời cảm thấy chán ghét, tâm niệm vừa chuyển, có tính toán. Cô lấy điện thoại ra giả vờ nói: “Được, tôi sẽ bảo bạn bè đưa tiền đến”
Nói xong liền gọi điện cho lão Vương.
Ông chủ hộp đêm không nghĩ tới Thẩm Như Như lại phóng khoáng như vậy, lời uy hiếp dụ dỗ nhất thời nghẹn trở về, hắn nghi ngờ nói: “Cô tốt nhất thành thật bảo bạn đưa ba trăm ngàn tệ tới đây, người dám đùa cỡn ở trên địa bàn chúng tôi thì sẽ không có kết cục tốt đâu?
Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy, giọng nói thô kệch của lão Vương truyền ra từ điện thoại, tất cả mọi người trên hành lang đều nghe rõ ràng. “Ông chủ Thẩm, cô tìm tôi có việc gì?”
Trầm Như Như: “Tôi bên này đang gặp một chút phiền toái, ông sai mấy người thay tôi đưa ba trăm ngàn tệ tiền mặt ra đây, địa chỉ là…”
Ông chủ hộp đêm thấy cô không đùa giỡn, lộ ra thần sắc hài lòng. Về phần cô nói sai mấy người, hắn tuyệt không thèm để ý, đây là địa bàn của hắn, tùy tiện chào hỏi cũng có mấy chục đàn em bên cạnh, nào cần phải lo lắng.
Mà lão Vương ở đầu kia điện thoại thì nghe như lọt vào sương mù, nhưng may sự lĩnh ngộ của ông ta tốt, những thứ khác nghe không hiểu, lại bắt được trọng điểm trong lời nói của Thẩm Như Như - - gặp phải phiền toái, sai mấy người giúp đỡ. Lão Vương nghĩ thầm bà chủ Thẩm đây là muốn xin giúp đỡ từ mình, vì thế lập tức lên tiếng đáp ứng: “Được được, tôi lập tức đưa tiền tới, cô chờ chút.
Cúp điện thoại, Thẩm Như Như đề nghị: “Bạn của tôi sẽ lập tức tới ngay, không bằng giờ tìm một chỗ ngồi một lát đã”
Ông chủ hộp đêm đồng ý, hai bên trở lại sàn nhảy, vây quanh quầy bar mà ngồi xuống. Trong lúc đó Từ Dẫn Châu vẫn không nói chuyện, lẳng lặng đi theo Thẩm Như Như, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thời gian. Ông chủ hộp đêm thấy anh không lên tiếng cũng không phản kháng, vì thế liền xếp anh vào hàng ngũ với Tiểu Bạch Kiểm, hoàn toàn không nhìn anh.
Một lát sau, một tên tướng mạo hung hãn chạy vào hộp đêm thì thầm bên người ông chủ nói cái gì với hắn, ông chủ nhất thời thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Như Như. “Cô báo cảnh sát?”
Thẩm Như Như sửng sốt một chút, vừa vặn khóe mắt liếc đến lão Vương cùng mấy khách quen thường xuyên đến Kính Hoa Duyên gọi món ăn bỗng nhiên xuất hiện ở lối ra, cô cười cười nói: “Không có, không phải tôi làm.”
“Là tôi báo cảnh sát” Từ Dẫn Châu kéo Thẩm Như Như đi ra ngoài. “Cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Ny Ny nhắm mắt đuổi theo hai người, lúc này tràn ngập trong lòng đều là bà nội, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này để về nói chuyện với bà nội.
Ông chủ hộp đêm bảo thủ hạ nhanh chóng dọn dẹp chứng cứ, đồng thời bảo người ta đóng cửa ngăn ba người lại. “Trói bọn họ lại mang đi!”
Mấy tay chân tới gần Thẩm Như Như, đang muốn ra tay, một người toàn thân máu chảy đầm đìa bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vừa đến gần vừa nhe răng trợn mắt với bọn họ, sợ tới mức mấy tên tay chân liên tục lui về phía sau.
Một tên đàn em trong đó cố lấy dũng khí đánh một quyền vào mặt lão Vương, đầu lão Vương trong nháy mắt bay ra ngoài đập vào tên tay chân kia, mà thân thể của ông vẫn không ngừng đi về phía trước, chỗ cổ bị đứt máu chảy như trút.
Cái tên vừa động thủ, trên mặt lập tức lộ ra bộ mặt khóc khó thấy nụ cười, sợ hãi lùi về phía sau hai bước, bùm một cái, hai đầu gối quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin ngài thả tôi ra, trở về tôi đốt giấy tiền vàng mã cho ngài..”
Tên vừa bị đầu đập trúng kia thì hất cái đầu đẫm máu ra xoay người bỏ chạy, nhưng mặc kệ hắn chạy như thế nào, cái đầu kia vẫn âm hồn bất tán đi theo bên chân hắn ùng ục ùng ục lăn lộn, hắn sợ tới mức sởn gai ốc, cả người mồ hôi lạnh như trời mưa chảy xuống, cuối cùng chân trái vấp chân phải ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, âm nhạc trữ tình của hộp đêm bị cắt thành âm nhạc kinh dị quỷ dị, trong đám người xuất hiện vài người máu thịt mơ hồ, trong hoàn cảnh hôn ám tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Ông chủ hộp đêm bị một loạt biến cố này đánh cho trở tay không kịp, sau lưng hiện lên một loạt cảm giác mát mẻ, hắn bất chấp không để ý tới bọn Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu nữa, mang theo mấy tên đàn em thân cận chuẩn bị từ cửa sau bỏ chạy.
Nhưng mà Thẩm Như Như từ lúc lão Vương xuất hiện đã dùng [bùa Họa địa lao trong hộp đêm, lúc này căn bản trốn không thoát. Một đám người bị nhốt ở cửa sau sống chết không ra được, thỉnh thoảng còn có các loại đồ vật khủng bố đến quấy rầy bọn họ, khi tiếng còi cảnh sát vang lên, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt vui sướng như được giải thoát. Chính bọn họ cũng không ngờ tới, tự nhiên sẽ có một ngày chúng chờ mong cảnh sát đến như vậy.
Trong nháy mắt khi cảnh sát đẩy cửa hộp đêm ra, máu tươi đầy đất, đầu lâu cùng người không đầu đáng sợ lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất tất cả trước đó đều chỉ là ảo giác.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, chứng cứ trong cửa hàng còn chưa kịp tiêu diệt, người cũng không kịp chạy, thuốc cấm cùng ma túy hết thảy bị tra được. Thẳng đến khi chúng bị bịt kín nhét vào xe cảnh sát, ông chủ hộp đêm còn cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc là mình dập đầu nhiều sinh ra ảo giác hay là trên đời này thật sự có quy?
Đoàn người bị mang về cục cảnh sát trên đường kêu la có quỷ, sau khi vào cục cảnh sát ngồi vào phòng thẩm vấn mới dần dần tỉnh táo lại, loại chuyện này đối với bọn họ mà nói thấy nhưng không thể trách, đều rất có kinh nghiệm, bọn chúng hạ quyết tâm vào cục một mực chắc chắn không biết có người chích thuốc, hơn nữa nhất trí biểu thị trong quán có quỷ.
Bởi vì khẩu cung thật sự quá thống nhất, hơn nữa tất cả mọi người đối với cách nói có quỷ đều vô cùng kiên định, cảnh sát hoài nghi bọn họ đã sớm đối chiếu đồng thời cũng nổi lên lòng nghi ngờ, vì thế kiểm tra camera hộp đêm, kết quả trong video hình ảnh khủng bố gì cũng không quay được, ngược lại quay được một đống người giống như người điên vừa khóc vừa kêu, có thể so với diễn viên chính.
“Cái gì có quỷ, dập đầu nhiều sinh ra ảo giác à!” Chú cảnh sát tỏ vẻ khinh thường, lấy kinh nghiệm của đạo sĩ mà nói. “Giờ để bọn họ nghỉ một đêm, ngày mai thẩm vấn sau”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.