Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 155:




Cậu bé hoảng hốt phủ nhận, trong phòng liền truyền ra tiếng hoan hô của tiểu quỷ: “Oa, các chị mang đồ ăn cho em kìa, thật sự là quá tốt rồi!”
Ngay sau đó là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Từ Dẫn Châu, mơ hồ còn có vài phần ghét bỏ. “Bụng em lại lớn rồi” Nghe thấy hai người nói chuyện, cậu bé lần nữa thay đổi sắc mặt, cậu xông vào trong nhà, ngăn cản động tác chuẩn bị ăn của tiểu quỷ. “Tiểu Vũ, em quên lời anh dạy rồi sao?”
Tiểu Vũ trông mong nhìn thức ăn phong phú, nuốt một ngụm nước miếng, ủy khuất nhìn anh. “Nhưng em rất muốn ăn”
Thẩm Như Như đi tới, liếc mắt nhìn thấy bụng tiểu quỷ, quả thật so với buổi chiều lớn hơn một chút. Cô đi tới bên cạnh bàn cơm, đối mặt với ánh mắt cảnh giác của chàng trai, cân nhắc nói: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn giải quyết tật xấu ăn uống điên cuồng của nhóc ấy thôi, em cũng không muốn nhìn nhóc ấy như vậy đúng chứ, bụng lớn hơn nữa, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề”
Trong mắt cậu bé vẫn tràn đầy sự không tín nhiệm. “Quỷ còn có thể xảy ra vấn đề gì chứ? Chết thêm lần nữa sao?”
“Quả thật có khả năng đó” Thẩm Như Như nở nụ cười. “Hồn phi phách tán đó em biết không, đến lúc đó các em thật sự không gặp được nhau nữa đâu. Cậu bé dao động, cậu nhìn bộ dạng đáng thương của em trai, hỏi: “Vậy các chị có biện pháp gì?” Thẩm Như Như thở phào nhẹ nhõm. “Trước tiên em hãy nói cho tôi biết màu sắc trên người nhóc ấy là do chuyện gì đã xảy ra, vì sao có thể trực tiếp ăn đồ ăn dương gian, như vậy tôi mới có thể tìm ra nguyên nhân giúp nhóc ấy giải quyết vấn đề được”
Cậu bé rối rắm trong chốc lát, từ trong cổ móc ra một sợi xích bạc, trên sợi xích đeo một cái khóa trường mệnh bằng bạc, bụi bặm, vừa nhìn đã biết là đồ vật lâu đời.
“Là bởi vì cái khóa này… Đây là do bà ngoại tôi truyền lại, bà ngoại nói cái khóa tổ tiên này đã truyền qua mấy chục đời, là bảo bối gia truyền, có thể cứu mạng người. Hôm đó tôi ôm Tiểu Vũ đi bệnh viện, khóa rơi ra vạch tới cậu ấy, tôi không để ý, chờ bác sĩ chẩn đoán Tiểu Vũ đã chết, tôi mang em ấy về nhà. Đêm đó linh hồn Tiểu Vũ
xuất hiện, khi đó bụng em ấy còn chưa lớn, nhưng màu sắc đã biến thành như vậy. Tôi nghĩ thật lâu, cảm thấy em ấy nhất định là có quan hệ với cái khóa này.
Ngón tay Thẩm Như Như chạm vào khóa Trường Mệnh, trong nháy mắt nhạy cảm nhận được trên khóa có một luồng linh lực yếu ớt lưu động, cô nắm lấy khóa Trường Mệnh nhìn kỹ trong chốc lát, hình thức khóa rất bình thường, bức tranh khắc ngược lại có chút đặc biệt, trong tranh có một bé sơ sinh nằm ở trong nhụmy hoa, đứa bé sơ sinh ấy mặc yếm đỏ giống như đúc với yếm của tiểu quỷ.
Con búp bê trong tranh và tiểu quỷ có quan hệ gì? Cô suy tư trong chốc lát, nghĩ đến đã từng nhìn thấy về pháp bảo nhận chủ ngôn luận trong 1 quyển sách cổ, tình huống của tiểu quỷ bây giờ tựa hồ với quyển sách kia có điểm tương tự.
Cô nắm khoá Trường Mệnh, cảm thụ được linh lực lưu động mạch lạc bên trong khóa, dần dần cảm nhận được trong khóa xuất hiện một luồng khí lực hấp dẫn, dụ dỗ linh lực trên người cô.
Thẩm Như Như vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, có chút tò mò, cẩn thận khống chế rót vào trong khóa Trường Mệnh một tia linh lực. Một tia linh lực kia lập tức theo mạch trong khóa lưu động, nhanh chóng dung nhập vào trong linh lực.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Thẩm Như Như cảm giác mặt ngoài khóa trường mệnh trên tay trở nên sáng hơn một chút. Mà bên kia, Từ Dẫn Châu nhìn bụng tiểu quỷ thản nhiên nói: “Nhỏ đi rồi.
Tiểu Quỷ cúi đầu vỗ vỗ bụng mình, ồ một tiếng. “Hình như em no luôn rồi” Cậu bé vô cùng kích động. “Thật sao? Tiểu Vũ, bây giờ em còn muốn ăn gì không?” Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn thức ăn trên bàn, cắn ngón tay do dự: “Hình như muốn ăn, cũng không phải muốn ăn..”
Thẩm Như Như thấy thế liền yên tâm rót linh lực vào trong khóa Trường Mệnh, lúc này đây cô không cố ý khống chế, linh lực chậm rãi chảy vào. Theo linh lực không ngừng rót vào, khoá Trường Mệnh cùng Tiểu Quỷ đều bắt đầu xuất hiện biến hóa cực lớn. Khóa thân và dây xích mặt ngoài màu bạc dần dần tan ra, hiện ra một loại nửa trong suốt nửa vàng chói mắt, hình vẽ trên khóa thân dần dần hiện ra những màu sắc không giống nhau màu sắc, đỏ yếm, cánh hoa trắng, ngỗng vàng nhụy hoa…
Làn da xám trắng của tiểu quỷ cũng toàn bộ tan đi, khôi phục thành bộ dáng trắng nõn của đứa trẻ bình thường, bụng lớn đến dọa người kia cũng chậm rãi xẹp xuống rồi biến mất.
Cậu bé trừng mắt nhìn em trai biến hóa, vui mừng đến rơi lệ.
Thẩm Như Như cảm giác đã tốt hơn nhiều, liền dừng tay, cầm khóa trường mệnh trả lại cho chàng trai. Giải thích: “Cái này trước kia là đạo môn pháp bảo, có lẽ tổ tiên nhà em có người tu đạo, lúc ấy em trai em vô tình chạm vào thời điểm pháp bảo nhận chủ, nhưng em trai em chết rồi, cho nên pháp bảo đã đổi loại hình thức nhận chủ.
Pháp bảo đã quá lâu không có linh lực tẩm bổ, cần năng lượng, em trai em là no chết, đối với thực vật, bản thân vô cùng khao khát, cần năng lượng, cho nên mới liều mạng ăn tất cả, đáng tiếc những thứ này cũng không phải thứ pháp bảo muốn, chỉ biết chồng chất ở trong bụng mà khó khăn tiêu hóa, mới dẫn đến bụng càng lúc càng lớn. Em sau này bảo tồn tốt khoá Trường Mệnh, em trai em có thể vẫn lấy khí linh để tồn tại, bọn họ hiện tại là một thể”
Cậu bé nắm chặt khóa trường mệnh, sợ hãi mà dập đầu trước nó, cậu ta cảm kích hướng đến Thẩm Như Như mà cúi đầu: “Cảm ơn chị, chị thật tốt!”
Thẩm Như Như khoát khoát tay. “Không có gì, tôi là được người khác nhờ vả, cầm thù lao. Nếu cậu thật sự có tâm, về sau hãy làm nhiều việc thiện, tích phúc vì tiểu quỷ. Cũng có thể tới Huyền Thiên Quan bái tổ sư gia, thỉnh lão nhân gia bảo vệ các em Cậu bé dùng sức gật đầu, cậu ta nhìn khóa trường mệnh trong tay, hỏi: “Chị, cái khóa này có thể đặt ở trong quan sao?”
Thẩm Như Như dở khóc dở cười, đứa nhỏ hiểu được rất nhiều, cô khoát tay nói: “Khóa cùng tiểu quỷ không thể cách nhau quá xa, lúc nào cậu tới xem chơi, có lẽ có thể cung cấp chỗ ở vài ngày.
“Được, em hiểu rồi!” Cậu bé nghiêm túc nói.
*
Giải quyết xong chuyện nơi này, Thẩm Như Như chào hỏi Lý Thông một tiếng, rồi cùng Từ Dẫn Châu hai người suốt đêm ngồi tàu cao tốc trở về trấn Mộ Nguyên Lúc trở lại trấn Mộ Nguyên đã là rạng sáng, hai người nắm tay nhau từ đầu phố chậm rãi đi vào Lão Nhai, chuẩn bị đi qua cửa phía đông. Đi chưa được mấy bước, phía trước cách đó không xa liền vang lên tiếng gõ cửa. Kính Hoa Duyên lại có khách tới.
Thẩm Như Như nghiêng đầu nhìn Từ Dẫn Châu, chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói xem em có muốn đi mở cửa hay không?”
Từ Dẫn Châu nắm chặt tay cô, khóe môi hơi cong lên. “Để anh tiếp cho Ở bên ngoài bôn ba bận rộn một ngày, hơn nữa tiêu hao không ít linh lực, Thẩm Như Như cảm giác thân thể cùng tinh thần đều có chút mệt mỏi, quả thật không có tâm tình chiêu đãi khách, vì vậy nên tiếp nhận đề nghị của Từ Dẫn Châu.
Hai người có chung nhận thức, vì tránh bị khách hàng đụng phá, đành phải xoay người trở lại đầu phố đi vào từ cửa chính đạo quán.
Đêm khuya, đèn trong Kính Hoa Duyên sáng lên, tiếng gõ cửa kiên nhẫn cuối cùng cũng dừng lại. Thẩm Như Như có chút khát nước, dứt khoát cầm bình đun nước tới giếng nước ở sau hậu viện để múc nước mang đến phòng khách nấu nước, để lại Từ Dẫn Châu ở trong cửa hàng tiếp khách. Hôm nay khách hàng là một lão bà bà tóc hoa râm, bà ta mặc một chiếc áo liệm tơ lụa màu đen, khom lưng, cầm một bình hoa cẩn thận từng li từng tí bước vào ngưỡng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.