Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 15:




Nam quỷ xoa xoa cái bụng tròn vo, móc ra một cái điện thoại từ trong túi quần, nói: “Bà chủ, add wechat đi, thuận tiện chuyển khoản, lần sau tôi muốn ăn gì cũng có thể đặt trước với cô.”
Thẩm Như Như:???
“Âm gian các người còn có thể dùng wechat à?” Cô không dám tin: “Có biết Tencent không?”
Nam quỷ gãi đầu, nói: “Chắc là không biết đâu, chúng tôi có chương trình nhỏ chuyên dụng cấy vào, đại khái tương tự như virus ấy, tôi cũng không hiểu lắm, là một tên quỷ chết đột ngột phát minh ra, hắn ta lúc còn sống là một lập trình viên rất lợi hại!”
Thẩm Như Như chỉ đành về phòng ngủ lấy điện thoại, cái điện thoại hơn tám ngàn trước đó bị rơi hỏng rồi, gửi cho nhà sản xuất sửa vẫn chưa gửi lại, cô lên mạng đặt một chiếc rẻ về dùng tạm, chỉ có hơn một ngàn, khả năng chịu rơi đập tốt.
Cùng kết bạn với nam quỷ đó, cô gặp khó khăn lúc ghi chú, nick name của nam quỷ là một đống ký hiệu loằng ngoằng, nhìn cực kỳ đau mắt, cô phải thay nó đi: “Xưng hô thế nào?”
Nam quỷ: “Gọi tôi A Quý là được.” Nói rồi, chuyển cho cô tám ngàn.
Thẩm Như Như nhận được tiền chuyển khoản, không khỏi ghé mắt nhìn, nhìn qua thì như tên quỷ nghèo, không ngờ ra tay rộng rãi như vậy.
Cô nhịn không được phải hỏi: “Mấy người làm quỷ đều có nhiều tiền lắm sao?”
A Quý lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi, làm việc nhiều thì kiếm được nhiều thôi.”
Từ sau khi đặt một chân vào lĩnh vực Huyền Môn, tam quan của Thẩm Như Như mỗi ngày đều được làm mới.
Giữa âm và dương có thể lưu thông tiền tệ đã đủ kinh người rồi, không ngờ quỷ còn có thể lên mạng, dùng điện thoại thanh toán, thậm chí bọn họ còn cần làm việc kiếm tiền……
Cô lắc đầu cảm thán: “Quá thảm rồi, làm quỷ đều phải tiếp tục đi làm, đời người còn gì vui thú nữa.”
A Quý nghiêm túc suy nghĩ: “Đích thực không có gì vui thú, cho nên chỉ cần không phải là người trong lòng có chấp niệm, phần lớn người sau khi chết sẽ chọn uống canh Mạnh Bà chuyển thế, biến thành một tờ giấy trắng trải nghiệm một đoạn nhân sinh chưa biết lần nữa.”
Thẩm Như Như nghe ra được ý ở ngoài lời nói: “Nói như vậy anh cũng là vì lòng còn chấp niệm, không chịu quên đi quá khứ mới nên mới ở lại hả?”
A Quý chớp mắt, cất điện thoại vào cười khan một tiếng, nhìn trái ngó phải rồi nói: “Ài……cái đó, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn chuyện phải làm, không quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi nữa, tạm biệt!”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của A Quý, Thẩm Như Như như có điều suy nghĩ, xem ra khách hàng buổi đêm đều là những con quỷ có câu chuyện cả.
*
Sau khi nghỉ trưa ngày thứ hai, Thẩm Như Như ngồi cạnh cửa sổ vẽ bùa, thời điểm này thông thường sẽ không có khách tới, cửa hàng yên tĩnh, cô tập trung tinh thần hoàn toàn vào việc học thuộc kinh văn, vung bút vẽ bùa. Đột nhiên, điện thoại để trên tủ reo lên, tay phải cô hơi lắc một chút, nét bút cuối cùng vạch ngang sang bên cạnh.
Lá bùa này bỏ đi rồi.
Thẩm Như Như vo viên tờ giấy thành một nắm ném vào thùng rác, cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Thẩm Thần Thần gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, tiếng của anh trai Thẩm lập tức không chờ nổi mà truyền tới ——
“Như Như, thứ hôm qua em gửi cho anh là cái gì thế, quá là tà đạo, anh nghe theo lời em mang nó bên người, sáng nay lại úp thẳng mặt xuống bàn ngủ mất, ngủ một mạch tới giờ mới tỉnh!
Cũng may hôm nay không có việc gì quan trọng, không lỡ dở công việc. Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh trai em lâu rồi không ngủ ngon như vậy, không nằm mơ tẹo nào, sau khi tỉnh lại cả người sảng khoái, không phải em cho thuốc gì trên đó đấy chứ?”
Anh trai Thẩm nói bô lô ba la một hồi, giọng điệu cực kỳ vui vẻ, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt.
Thẩm Như Như ôm cánh tay dựa vào cửa sổ, bĩu môi nói: “Chiếm được hời còn ra vẻ, nếu anh lo lắng ảnh hưởng đến công việc thì đừng mang theo người, nhét dưới gối, hẳn cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả.”
Thẩm Thần Thần nói: “Anh rất tò mò, lá bùa đó rốt cuộc từ đâu ra? Em học ngành y, từ lúc nào cũng bắt đầu tin mấy thứ này?”
“Là tự em làm đấy.” Thẩm Như Như có chút đắc ý.” Nhưng thứ này không mâu thuẫn với học y, đều là sự nghiệp lợi dân cả.”
Anh trai Thẩm kinh ngạc: “Là em làm! Như Như, em học vẽ bùa từ lúc nào? Ông ngoại lén dạy em à?”
“Đúng vậy, ông ngoại cảm thấy em rất có thiên phú trong lĩnh vực này, từ lâu đã dốc lòng truyền dạy rồi.” Thẩm Như Như vừa nói phét với Thẩm Thần Thần, vừa lơ đãng nhìn con sông đối diện với con đường lát đá, gió nhẹ thổi qua, mặt nước trong vắt thấy đáy nổi lên từng hồi gợn sóng.
Trên chiếc cầu bên trên con sống đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thon gầy thanh tú tuấn mỹ, người đó bước chậm rãi trên cầu, đi về phía Kính Hoa Duyên. Thẩm Như Như sững sờ một lúc, theo bản năng cảm thấy anh là đến tìm mình, thế nên qua loa lấy lệ vài câu với anh trai rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Từ Dẫn Châu đến trước cửa Kính Hoa Duyên, anh ngẩng đầu nhìn vào tấm biển theo phong cách cổ, thưởng thức một lúc, rồi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa: “Chữ không tệ.”
Thẩm Như Như mỉm cười: “Luyện tập nhiều.”
Từ Dẫn Châu đi một vòng quanh các kệ hoa trong cửa hàng, chỉ vào một chậu cây trong đó rồi hỏi: “Đây chính là cây lá bỏng?”
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn một cái, nhướng mày lên nói: “Đúng, khả năng hấp thụ CO2 của cây lá bỏng vô cùng xuất sắc, buổi tối đặt trong phòng ngủ rất tốt đối với người bệnh.”
“Tôi muốn hai chậu.” Từ Dẫn Châu nói: “Đặt trong một gian phòng ngủ, có đủ không?”
Thẩm Như Như chớp mắt, gật đầu nói: “Đủ rồi.”
Cô chuyển hai chậu cây lá bỏng ra, gói vào giỏ xách, hỏi nghi ngờ trong lòng: “Anh Từ, giờ anh tin tưởng y thuật của tôi rồi?”
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn cô: “Hình như tôi chưa từng nghi ngờ.”
Thẩm Như Như nghẹn một chút, cô ngẫm nghĩ, người ta quả thực chưa từng nói ra chính diện, nhưng cái câu thích hợp mở cửa hàng hoa đó là ý gì đây?
Trong lòng cô thấy ngứa ngáy, nhưng không tiện truy hỏi người ta, chỉ đành nói: “Là do tôi hiểu lầm.”
Từ Dẫn Châu đưa tiền cho cô, ngón tay lạnh giá chạm vào lòng bàn tay khiến cô nổi da gà, cô cho hai tay ra sau lưng xoa lòng bàn tay không chút dấu vết, trong lòng xẹt qua một tia khác thường, thật sự quá lạnh, giống như chạm vào đá lạnh vậy.
“Tôi chỉ là cảm thấy, bác sĩ có năng lực cao rất nhiều, nhưng người có thể chăm sóc hoa tốt như thế này rất hiếm gặp.” Sắc mặt Từ Dẫn Châu bình tĩnh, xách giỏ lên ra khỏi cửa: “Không phát huy sở trường cho tốt thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao.”
Thì ra là ý này, Thẩm Như Như bừng tỉnh, tâm trạng cô đột nhiên cực tốt, quay người cắt một cành hoa cát cánh màu hồng yêu thích nhất đuổi theo ra đến cửa, cắm vào chỗ rỗng của giỏ, nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.