Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 147:




Bùi Y đã hôn mê bất tỉnh, không có người điểu khiển thì trận pháp sẽ mất đi tác dụng, nếu lúc này có người từ đi ngang căn phòng này thì sẽ thấy cảnh tượng kì dị bên trong.
“Tốc chiến tốc thắng thôi, lát nữa để người khác nhìn thấy thì khó mà giải thích. Thẩm Như Như thúc giục: “Nhanh lấy Tam Thanh Trản ra.
Bách Lý Thanh chợt bừng tỉnh, vội vàng lục túi cùng với ba lô, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bối rối: “Hình như để ở chỗ Vô Thù rồi, để tôi phát tín hiệu cho anh ta. Nói xong, lập tức móc một viên tròn màu đen ra, mặt trên có que dẫn lửa, nhìn giống như đồ chơi được bày bán ở quán tạp hóa trước cổng trường.
Cầu lửa bay tán loạn trong phòng hòng tìm lối thoát, Bách Lý Thanh trốn đến bên cạnh cửa sổ, đang định đốt que dẫn lửa thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng lại, thì ra là Bách Lý Vô Thù vốn chờ tiếp ứng ở lầu dưới đã chạy lên, trong tay cầm Tam Thanh Trản, vội vàng quét mắt nhìn tình hình trong phòng, sau đó ném Tam Thanh Trản cho người đứng gần cửa ra vào nhất là Từ Dẫn Châu. Từ Dẫn Châu tóm lấy trản đèn rồi giơ
lên cao, sau khi cảm ứng được sự tồn tại của Liên Vụ, Tam Thanh Trản lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Lúc này Liên Vụ vẫn còn ý thức, hắn kinh hoảng vùng vẫy muốn thoát. Nếu là hắn của ngày trước, căn bản không coi Tam Thanh Trản ra gì, nhưng bây giờ trên người bị thương nặng, thực lực không bằng trước, nếu bị Tam Thanh Trản nuốt vào thì đời này đừng tưởng thoát ra nữa.
“Đừng vùng vẫy nữa, bây giờ không vào sớm muộn gì cũng bị đốt thành tro bụi, còn không bằng ngoan ngoãn đến âm ty tiếp nhận trừng phạt, tốt xấu gì cũng còn hy vọng, biết đâu ngàn vạn năm sau lại là một trang hảo hán. Thẩm Như Như lạnh lùng khuyên nhủ.
Tính khí của Bách Lý Thanh vốn nóng nảy, hơn nữa đã chướng mắt Liên Vụ từ lâu, vung kiếm muốn chém hắn thành hai nửa, Liên Vụ khó khăn tránh được mấy đường kiếm, cuối cùng vẫn chịu không nổi lửa nóng thiêu đốt trên người, xám xịt chui vào Tam Thanh Trản, ít nhất ở trong đó không cần phải chịu nỗi đau hiện tại.
Sau khi thu phục được ác quỷ, ánh sáng trên Tam Thanh Trản lập tức tối đi, Từ Dẫn Châu đưa Tam Thanh Trản cho Bách Lý Vô Thù, để anh ta đi liên hệ với Ban Đặc Biệt.
Bách Lý Vô Thù mang theo Tam Thanh Trản rời khỏi chỗ này trước, những người khác thì ở lại giải quyết Bùi Y đã lâm vào hôn mê và thi thể của Lật Tử.
Bách Lý Thanh phụ trách cõng Bùi Y, còn Từ Dẫn Châu thì vác thi thể của Lật Tử, thi thể đã thối rữa nặng nề, vì tránh thu hút sự chú ý của người đi đường, Thẩm Như Như đặc biệt phủ một tấm vải hoa lên lưng Từ Dẫn Châu. Ba người đóng cửa lại rồi lặng lẽ xuống lầu, lên xe, không hề kinh động đến các hộ gia đình khác trong tòa chung cư, chuyện còn lại đành chờ tổ khắc phục hậu quả đến xử lý.
9 giờ tối, sân sau của Huyền Thiên Quan bày bố đàn tràng (/), xung quanh lác đác mấy người.
(/) đàn tràng (ăn 3): nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.
Cuối cùng cũng tìm được thi thể của Lật Tử, vợ chồng ông cụ Tây khó kiềm chế được kích động, hai ông bà ôm lấy thi thể của con trai mà không cầm được nước mắt, Thẩm Như Như ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, không khỏi cảm thấy xót xa.
Chiêm Hạc xách kiếm gỗ đào đứng trên đàn tràng, nhẹ giọng khuyên hai câu: “Sắp đến giờ làm phép rồi, để cậu ấy nằm xuống thôi.
Hai vợ chồng vội vã lau nước mắt, đặt thân thể của Lật Tử xuống, dìu đỡ nhau lùi khỏi đàn tràng. Trong khoảng thời gian này, bọn họ lần lượt chứng kiến nhiều chuyện linh dị không thể tưởng tượng nổi, sớm đã tin vào quỷ thần. Thi thể của Lật Tử vừa được tìm về, bọn họ lập tức đặt đàn tràng siêu độ ở Huyền Thiên Quan, siêu độ cho những cô hồn dã quỷ không thể tiến vào vòng luân hồi.
Hy vọng có thể tích phúc cho Lật Tử, để kiếp sau con trai có thể đầu thai vào một gia đình tốt.
Trong khoảng sân yên tĩnh bỗng vang lên từng đợt tiếng chuông đều đặn có quy luật, Chiêm Hạc một tay cầm chuông một tay cầm kiếm sải bước trên đài cao, mỗi bước đi đều rung chuông một lần, trong miệng thầm niệm chú ngữ.
Đây là một loại phương thức chiêu hồn thường thấy, chỉ cần là đạo sĩ làm phép có kinh nghiệm dày dặn, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể mời gọi được một vài cô hồn dã quỷ. Chiêm Hạc làm nghề này gần ba mươi năm, loại đàn tràng như thế này đã làm đi làm lại vô số lần, sớm thuộc nằm lòng, nhắm mắt lại vừa rung chuông vừa múa kiếm, cực kỳ thong thả.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, không khí trong sân dần lạnh xuống, Thẩm Như Như nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn yếu ớt lạ hoắc bay vào trong sân. Phần lớn những quỷ hồn này đều ngoài ý muốn bị mất hồn phách lúc chết, không có ý thức của chính mình, chỉ biết đi theo cảm giác, cho nên mới bị đàn tràng hấp dẫn đến đây. Những hồn phách có đầy đủ tư duy và chấp niệm như Vương Lật Tử sẽ không dễ dàng bị chiêu gọi đến đàn tràng như vậy.
Thẩm Như Như liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, chiều tối hôm nay Lật Tử đã nhắn tin wechat cho cô, nói rằng mặt của anh ấy đã khôi phục lại dáng vẻ cũ, chuẩn bị gặp cha mẹ xong sẽ đi xếp hàng đầu thai.
Bởi vì Liên Vụ đã bị Ban Đặc Biệt bàn giao cho địa phủ, phán quan đày hắn vào Hoàng Tuyền chịu hình phạt, cắt đứt tất cả những gì liên quan đến thế tục, cho nên thuật chú mà hắn thi triển trên mặt Lật Tử cũng mất đi hiệu lực. Cô đã nói với Lật Tử chuyện vợ chồng cụ Tây đặt đàn tràng, anh ấy nói tối nay sẽ đến nhìn xem. Đã gần đến giờ rồi, có lẽ người cũng sắp đến.
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên khoảng sân, càng ngày càng nhiều hồn phách tụ lại đây, vây quanh phía trên đàn tràng, yên lặng lắng nghe Chiêm Hạc tụng kinh niệm chú, vẻ mặt bình thản. Mười phút trôi qua, rốt cuộc Lật Tử đã chịu xuất hiện. Anh ấy vẫn mặc đồ trắng, chỉ là đã tháo mũ trùm đầu xuống, để lộ ra diện mạo thật sự.
Vẫn là khuôn mặt đó của Liên Vụ, nhưng vì linh hồn đã khác, cho nên cảm giác mang đến cho người khác cũng hoàn toàn khác biệt. Khí chất của Lật Tử cực kỳ ôn hòa nho nhã, nhưng dung mạo quá mức yêu nghiệt khiến cho ngoại hình nhìn chung vẫn mang tính công kích. Vì tránh những rắc rối không cần thiết do vẻ ngoài mang lại, anh ấy hầu như không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, theo thói quen căng chặt mặt, cộng thêm năng lực biểu đạt cảm xúc còn nhiều thiếu sót dẫn đến khí chất đặc biệt, cả người lộ ra một cỗ
cấm dục hơi thở “chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn.
Thẩm Như Như chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ hình tượng này của Lật Tử rất không được, nếu về nước công tác trễ hai năm, trong thời đại người nổi tiếng trên mạng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, anh ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng trên các nền tảng video lớn, kiểu như giáo sư đại học đẹp trai nhất…
Lật Tử gật đầu chào hỏi với cô, rồi đi về phía vợ chồng ông cụ Tây. Cả hai vợ chồng đều là người bình thường, không thể thấy được quỷ, bọn họ chỉ cảm giác được sau khi Chiêm Hạc làm phép xong thì nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, hơn nữa nhiệt độ còn càng ngày càng thấp, lạnh lẽo thấu xương.
“Ba, mẹ” Lật tử đứng trước mặt bọn họ, nhỏ giọng gọi.
Bà cụ Tây sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, ngạc nhiên nói: “Tôi không nghe nhầm chứ, là Lật Tử đang gọi chúng ta!”
Ông cụ Tây cũng nghe thấy rồi, ông ấy rất bình tĩnh, đối mặt với không khí hỏi: “Lật Tử, con chưa đi đầu thai sao?”
Thân hình của Lật Tử dần lộ rõ, hiện diện trong tầm nhìn của hai ông bà: “Lát nữa mới đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.