Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 140:




Cảnh sát đã liên lạc với đồn cảnh sát Lâm Tùng, người bên đó đi tìm kiếm dưới núi Đại Giao hoàn toàn không thấy xe bọn họ. Chúng tôi đã định báo là báo gian dối, nhưng họ lại làm ầm ĩ lên. Cô nói trong này có phải hay không…
pass các chương khoá: trichtinhlau123
Thẩm Như Như hiểu ý của anh ta, anh ta nghi ngờ rằng ba người họ đã bị trúng tà. Thật ra bọn họ đúng là gặp phải tà ma trêu chọc, nhưng trên người không có âm khí, có nghĩa là tà linh không muốn mạng của bọn họ, có lẽ chỉ là trêu đùa bọn họ mà thôi. Tối qua cô đã đưa cho họ [Bùa hộ mệnh], vì vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Các người có điều ra vị trí người bạn mất tích của họ hay không?”
Cảnh sát Triệu thở dài: “Vấn đề là chỗ này, điện thoại người đó không thể gọi được, không có ai ở nhà, là một người làm việc tự do, thậm chí không có đồng nghiệp. Không thể tra ra có phải mất tích hay không. Bên chỗ núi Đại Giao không chịu cử cảnh sát tìm kiếm, cho là ba người họ đùa dai Bản thân việc xử lý vụ việc liên tỉnh đã rất khó, nhất là với vụ việc kỳ lạ như vậy, không tin ở đó là chuyện bình thường.
Thẩm Như Như nói: “Được rồi, anh không cần liên hệ với cảnh sát Lâm Tùng. Nếu thật sự có người mất tích, cũng không nhất định là ở bên kia. Hãy đến xung quanh chân núi để xem anh có thể tìm thấy chiếc xe của họ không. Nếu như xác định có người thứ tư, đừng lên núi, trực tiếp nói với tôi một tiếng” Cảnh sát Triệu lập tức nói: “Được, tôi lập tức đi tìm”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Như Như lấy dụng cụ ra và bắt đầu vẽ các ký hiệu. Từ Dẫn Châu dừng lại những gì anh đang làm: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Như Như kể câu chuyện về ba người bị lạc đường và chạy vào cửa hàng đêm qua: “Tôi đoán bị trêu chọc, tự cho mình tới núi Đại Giao, cái người bạn mất tích kia cũng có thể là ảo giác, nhưng mà còn phải đợi cảnh sát Triệu điều tra, rồi đưa ra kết luận Trong thị trấn có quá nhiều ma cũng không tốt, sẽ luôn có một hai con rất nghịch ngợm, thích giở trò trêu chọc với người khác. Nhưng họ không phải là ác quỷ, không thể bị bắt hoặc bị đánh.
Từ Dẫn Châu nói: “Tôi có linh cảm rằng Liên Vụ sẽ sớm mất bình tĩnh. Gần đây tôi nên thận trọng hơn. Nếu có khách hàng nào đến vào buổi tối, cô có thể nói tôi đi cùng” Thẩm Như Như nói: “Tôi lo lắng rằng anh thấy khách hàng cũng không kiên nhẫn”
Từ Dẫn Châu: “.”
Anh vuốt trán, phát hiện mình không thể phản bác. Đã đói gần hai tháng, thực sự có khả năng mất kiểm soát.
Khi Thẩm Như Như ăn trưa xong và chuẩn bị nghỉ ngơi, ba người kia đột nhiên tìm thấy Kính Hoa Duyên, vì vậy cô chỉ còn cách bỏ qua giấc ngủ trưa và đi gặp họ.
Ba người đã không còn khó coi như tối hôm qua, thay quần áo sạch sẽ, mặt mũi đầu tóc cũng được rửa sạch, thần sắc tươi tắn, nhưng sắc mặt không được tốt lắm. Thẩm Như Như mở cửa tiệm, để người đi vào: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông dẫn đầu có lẽ đã biết thân phận của Thẩm Như Như từ cảnh sát Triệu, điều đầu tiên anh ta làm khi bước vào cửa là nghiêm túc xin lỗi: “Đại sư Thẩm, tối hôm qua chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, vì vậy chúng tôi đã nói chuyện hơi lớn tiếng một chút, xin đừng để bụng”
Hai người kia cũng xin lỗi và nói những lời như vậy.
Thẩm Như Như hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cô nói: “Xe đã được tìm thấy”Ba người lộ ra vẻ xấu hổ, gật đầu nói: “Tôi tìm được rồi, nó ở ngoại thành chân núi Linh Tuyền”
“Còn bạn bè của anh thì sao?” Thẩm Như Như hỏi.
Ba người do dự hồi lâu, một nữ sinh trong đó nói: “Hiện tại chúng tôi không xác định còn có người như vậy, cảnh sát Triệu nói sẽ thay chúng tôi tiếp tục điều tra, chúng tôi chờ tin tức.
Đều là bạn lữ quen nhau qua mạng, có chung sở thích nên quan hệ rất tốt, lần này hẹn nhau tự lái xe đường dài, cũng là lần đầu tiên gặp nhau nên họ không biết rõ danh tính thực sự của nhau.
Mà cô gái mất tích là người gia nhập đội muộn nhất, mới mấy ngày trước, bọn họ còn hoài nghi lúc đó không có người gia nhập, sinh ra ảo giác.
“Điện thoại không có lịch sử trò chuyện sao?” Thẩm Như Như cảm thấy kỳ quái.
Người đàn ông dẫn đầu nói: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, điện thoại di động của chúng tôi có vấn đề, tất cả lịch sử ghi chép đều biến mất, nó trống rỗng”
Trùng hợp nhiều như vậy, xem ra thật sự không phải là trùng hợp, có lẽ có người đang mất tích, gặp nguy hiểm. Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc, đeo ba lô và mang theo một số lá bùa, nói: “Tôi sẽ đi đến núi Linh Tuyền với các người một chuyến.
Người dẫn đầu sửng sốt một chút, sau đó chần chờ nói: “Cảnh sát Triệu nói chờ anh ta kết quả..” Thẩm Như Như đi về phía sân sau, chuẩn bị gọi Từ Dẫn Châu: “Đừng đợi, đi xem trước”
Một nhóm người lên xe của Từ Dẫn Châu và lên đường đến núi Linh Tuyền.
Vị trí của núi Linh Tuyền hẻo lánh, đường núi gập ghềnh khó đi, xung quanh không có thôn xóm, là núi non hiểm trở, sườn núi hoang vu, rất ít người tới đó chơi, cũng không biết họ đến đây thế nào.
Hai giờ sau, xe dừng ở chân núi Linh Tuyền. Thẩm Như Như nhìn con đường đất vàng gập ghềnh phía trước, mở cửa bước xuống xe, than thở: “Những người thích mạo hiểm, chỉ thích chạy đến những nơi vắng vẻ như vậy sao?”
Lý Mạnh Huy trước đây cũng làm như vậy, đến sa mạc Tây Bắc để quay phim tài liệu về chuyến thám hiểm, nhưng sau vụ tai nạn, anh ta sợ hãi đến mức không bao giờ nhắc đến chuyến thám hiểm nữa.
Người đàn ông dẫn đầu giải thích: “Lần này chúng tôi thực sự chỉ là một chuyến du lịch tự lái bình thường, cùng lắm là leo núi dốc đứng gì đó. Những chuyến thám hiểm cao cấp cần rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp, giá cả cũng rất đắt. Chúng tôi là những người làm công ăn lương bình thường, chúng tôi không có điều kiện đó”
“Đúng vậy” Một người đàn ông khác nói: “Chúng tôi được coi là đi du lịch tiết kiệm, trong chuyến đi này, chúng tôi ngủ ở những khách sạn nhỏ trên khắp cả nước, ăn ở các quán ven đường đủ loại, đêm qua ngủ ở khách sạn bên cạnh đồn cảnh sát, nói một cách tương đối, đó là chỗ ở tốt nhất trong chuyến đi này.
Thẩm Như Như ngưỡng mộ liếc nhìn họ: “Có can đảm”
Từ Dẫn Châu lặng lẽ đi ở phía trước, để thuận tiện cho việc leo trèo, anh đặc biệt mặc một bộ đồ thể thao và đi giày thể thao, trông anh trẻ ra vài tuổi, giống như một sinh viên đại học, tràn đầy khí chất thanh xuân. Nó khiến mọi người trong đội thường xuyên nhìn anh ấy.
Nhưng mà anh ít nói, thái độ lạnh lùng, bọn họ dù tò mò cũng không dám tiến lên bắt chuyện với anh, chỉ biết chôn đầu đi theo phía sau.
Đoàn người càng đi càng sâu, không biết qua bao lâu, tầm nhìn của bọn họ đã bị cây cối che trời che khuất chiếm cứ, ánh nắng cũng bị tán cây che khuất, làm cho rừng cây trở nên u ám.
Ba người bạn lữ bước đi ngày càng im lặng, cuối cùng họ chỉ nắm tay nhau đi theo sau Thẩm Như Như, không rời một bước.
Sau khi đi về phía trước trong rừng hơn ba mươi phút, Từ Dẫn Châu đột ngột dừng lại, những người khác đi theo anh cũng dừng lại, ba người bạn lữ ôm chặt lấy nhau cảnh giác nhìn xung quanh.
Thẩm Như Như nhìn về phía trước, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường: “Sao không đi nữa?”
Từ Dẫn Châu chỉ vào một cái cây trước mặt, dưới gốc cây chất đống mấy hòn đá, rất bằng phẳng: “Nghỉ một lát đi.”
Thấy không có gì khủng khiếp xảy ra, ba người bạn lữ thở phào nhẹ nhõm, lấy ra chiếu không thấm nước từ trong ba lô trải lên đá, rồi gọi Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu cùng ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.