Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 127:




Tóm lại cho dù sau này bọn họ đi đến đâu, chỉ cần không thay đổi thân phận thì vết nhơ này sẽ vĩnh viễn hằn trên hồ sơ lý lịch của họ.
“Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng trong đó có những người từng rất quý mến thầy, đến lúc thầy sa cơ lỡ vận lại phản bội thầy. Nếu không có danh sách này, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết rốt cuộc họ là người hay là quỷ. Lưu Tuyền vừa mở lời đã nghẹn ngào: “Cô Thẩm, nhờ có cô mà chúng tôi mới biết được chân tướng của sự thật, nếu không thầy sẽ phải chịu tiếng xấu cả đời. Đợi sau khi xét xử xong, chú dì sẽ tổ chức tang lễ cho thầy, cô là ân nhân của thầy, chúng tôi đều mong cô có thể góp mặt trong tang lễ”
“Đúng vậy, cô Thẩm, Lật Tử không có nhiều bạn bè lắm, mấy năm nay lại càng xa cách. Chúng tôi không ngờ ngoại trừ Lưu Tuyền còn có người âm thầm giúp đỡ Lật Tử, ơn nghĩa này chúng tôi ghi lòng tạc dạ. Mẹ của Lật Tử khẽ khàng, ôn tồn nói.
Thẩm Như Như gật đầu, nói: “Dì cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ đến dự lễ tang. Đây không phải là nơi nói chuyện, mọi người từ xa đến đây chắc cũng mệt mỏi, chúng ta vào nhà sau ngồi thêm một lát nhé.
Cô dẫn bọn họ đến nhà ăn ở nhà sau của Huyền Thiên Quan. Lúc không ăn cơm, bàn ghế trong nhà ăn đều được xếp gọn gàng, dựa vào một bên, không gian rộng rãi lại có sô pha và bàn trà, coi như tiếp khách cũng được. Linh Khê tự giác vào bếp đun nước pha trà, Thẩm Như Như mời ba vị khách ngồi xuống.
Một lúc sau, trời nhá nhem tối, Từ Dẫn Châu buông dao khắc xuống, cất miếng ngọc đi, đi theo nhóm người Thẩm Như Như vào nhà ăn. Anh đến vị trí quen thuộc cạnh cửa sổ, ngồi xuống, tiếp tục khắc bùa bình an còn đang khắc dở. Bước chân và động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh nào nhưng vẫn thu hút ánh mắt của nhóm người Lưu Tuyền.
Phong thái ung dung, mặc kệ ánh nhìn của người khác khiến ai cũng nghĩ anh chính là chủ nhân của nơi này. Mẹ Lật Tử nhìn Từ Dẫn Châu mấy lần, nói: “Cô Thẩm, chồng cô đúng là một chàng trai trẻ trung, xuất sắc.
Bất kể ai làm khách đều thích khen chủ nhà, trước kia Thẩm Như Như không hiểu lễ nghi này có gì hay, hôm nay cô là chủ nhà được khen mới hiểu được sự tuyệt vời trong lễ nghi này. Cô không nhịn được mà cười rộ lên, liên tục xua tay giải thích: “Chúng tôi vẫn chưa tiến đến đó”
Mẹ Lật Tử hiền từ nói: “Thích nhau thì sớm ngày về chung một nhà, đừng chần chừ cuối cùng lại bỏ lỡ, tiếc nuối”
Thẩm Như Như gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Trò chuyện vài câu về cuộc sống gia đình, bầu không khí lập tức thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Như Như thấy cảm xúc của bọn họ không đau buồn như lúc trước nữa, bèn dẫn dắt chủ đề về ban đầu. Cô lựa lời: “Dạo này trong đạo quan có nhiều việc, không những phải xây dựng thêm mà còn phải hoàn thành dự án xanh hóa, tôi thật sự thiếu điều phân thân ra thôi, thế nên không thể góp mặt trong buổi xét xử, có điều tôi nhất định sẽ tham dự tang lễ của Lật Tử.
Hơn nữa ngoại trừ nguyên nhân khách quan là công việc bận rộn thì bản thân cô cũng không muốn tham dự phiên tòa. Đối với người thường thì phiên tòa này là dấu chấm hết cho mọi chuyện, nhưng đối với cô thì không phải vậy, Hướng Ân Trừng và vài tên sinh viên kia chỉ là vai hề độc ác, cô chẳng hứng thú với kết cục gieo gió gặt bão của bọn chúng. Liên đại nhân mới là mục tiêu mà cô tìm kiếm tiếp theo, chỉ khi tìm được hắn ta, hóa giải bùa chú cho Lật Tử thì chuyện này mới thật sự kết thúc.
Thế nên cô hoàn toàn không muốn tham dự phiên tòa đã biết trước kết quả đó, về cơ bản là nó vô nghĩa. Lưu Tuyền không ngờ cô sẽ từ chối, cực kỳ bất ngờ, có điều cũng không ép buộc cô: “Vậy tôi sẽ chờ cô Thẩm trong tang lễ của thầy”
Bàn bạc chính sự xong, Lưu Tuyền chuẩn bị dẫn hai vị phụ huynh đến khách sạn trong thị trấn để nghỉ ngơi. Thẩm Như Như mời bọn họ nán lại thêm, ăn cơm tối rồi hẵng đi.
“Đồ ăn ở Huyền Thiên Quan rất ngon. Linh Khê ngồi bên cạnh, lặng lẽ làm bài nãy giờ bỗng dưng lên tiếng: “Trà cũng ngon lắm.
Hai vị phụ huynh có ấn tượng rất tốt với Huyền Thiên Quan. Quang cảnh và bầu không khí ở đây khiến bọn họ cực kỳ thoải mái, cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng bao năm nay cũng vơi đi rất nhiều. Hai người nghĩ dù sao về khách sạn sớm như vậy cũng không làm gì, bèn quyết định ở lại ăn tối, ngồi chơi chốc lát rồi mới đi. Lưu Tuyền thấy hai vị phụ huynh hiếm khi thoải mái như vậy, tâm trạng anh ta cũng tốt hơn rất nhiều, bèn không nhắc đến chuyện quay về khách sạn nghỉ ngơi nữa.
Buổi tối Tuệ Trí và Chiêm Hạc đều có việc bận, Mạch Mạch cũng bị lôi đi phụ giúp, thế nên trọng trách nấu cơm đổ dồn lên vai Thẩm Như Như. Cô đeo tạp dề vào phòng bếp nấu nướng, để Linh Khê tiếp đãi ba vị khách.
Mẹ Lật Tử muốn vào bếp giúp cô nhưng Lưu Tuyền vội vàng ngăn bà ấy lại: “Dì cứ ngồi đây là được, cháu giúp cô Thẩm!”
Lưu Tuyền chạy một mạch vào phòng bếp, Từ Dẫn Châu giương mắt nhìn về phía phòng bếp, hơi dừng tay một lúc rồi tiếp tục khắc từng nét lên miếng ngọc.
Bên kia Linh Khê nghiêm túc đề cử các loại trà với hai ông bà. Suy cho cùng cậu ta chỉ là một thằng nhóc, nhắc đến đồ ăn là hào hứng ra mặt: “Trà ở đây đều được pha bằng nước giếng đã tinh lọc, hai người nghe đến bùa tinh lọc bao giờ chưa? Đó là một trong những lá bùa bán chạy nhất của quan, nhiều người mua lắm”
Hai vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ban nãy mải mê nói chuyện nên chưa uống ngụm trà nào, đúng là hơi khát thật. Bây giờ nước trà không còn nóng nữa, chén chỉ còn vương hơi ấm, hương trà thanh thanh thấm nhuần vào hơi thở, nước trà lành lạnh lướt qua đầu lưỡi, theo cổ họng chảy xuống dạ dày, vị trà ngọt lành lưu luyến trong khoang miệng, ngay cả từng hơi thở cũng đượm hương trà.
“Đúng là trà ngon? Ông cụ Tây ngạc nhiên cảm thán một câu, suốt một thời gian dài qua, đây là lần đầu đôi mắt ông sáng ngời như vậy: “Tôi chưa từng uống chén Bích Loa Xuân nào thanh khiết như này, các cậu mua lá trà ở đâu đấy?”
“Không phải do lá trà. Từ Dẫn Châu cầm miếng ngọc đã được khắc xong đi đến, lấy một cái chén sạch rồi rót trà đầy chén, uống xong mới nói: “Là nhờ nước.
Linh Khê gật đầu, nói: “Nước đã được lọc nhờ bùa tinh lọc sẽ rất thanh khiết, chỉ cần đun lên thôi cũng dễ uống rồi. Còn có thể mang nước đó đi tưới cây, nuôi vịt, cây cối động vật nuôi được có linh khí lắm!”
Hai vợ chồng già nghe xong sửng sốt: “Bùa của đạo quan thần kỳ như vậy ư?”
“Tất cả là nhờ Thẩm quan chủ lợi hại, nghìn người mới có một! Tam Thanh Cung ở thành phố B không có loại bùa như này đâu, những đạo quan ở các địa phương khác cũng không có luôn. Linh Khê tự hào nói, rất nhiều sư huynh sư đệ trong cung đều hâm mộ cậu ta được đến đây.
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn Linh Khê: “Cậu càng ngày càng giống sư phụ cậu.
Còn bé mà đã lanh miệng như thế, trò giỏi hơn thầy.
Linh Khê cứ tưởng anh khen mình, hớn hở nở nụ cười ngây ngô: “Thật ạ? Thế thì tốt quá, nhất định sư phụ sẽ vui lám!”
Ông cụ Tây im lặng một lúc lâu rồi hoang mang hỏi: “Nếu bùa chú có hiệu quả thật thì quỷ thần cũng có thật ư? Có khi nào Lật Tử sẽ biến thành quỷ không?”
Từ Dẫn Châu nhớ lại gương mặt trắng bệch có ba nét gạch ngang của Lật Tử, cực kỳ bình tĩnh đáp: “Đã chết ba năm trước, chắc đi đầu thai rồi.
Ông cụ Tây: “.”
Trong phòng bếp, Thẩm Như Như đang định làm món măng non xào thịt.
Măng được đào ở giếng trời của nhà cũ nhà họ Từ, cực kỳ thơm ngon tươi rói, đây là món ăn được thích nhất trong Huyền Thiên Quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.