Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 120:




Cô mang ấm trà đi đổi nước giếng mới trong lành rồi đặt lên bếp đun, ngồi bên cạnh bàn bắt đầu một ngày làm việc.
“Bà chủ, tiệm của chị có bán sen đá đỏ không?” Một bé gái đi dạo một vòng trong tiệm rồi đến chỗ cô hỏi.
Sen đá đỏ là một loại thực vật phổ biến trong những loài có lá mọng nước, trước kia Thẩm Như Như từng trồng một cây nhưng bị người khác mua rồi.
“Hiện tại trong tiệm không có, sau này mới có, ước chừng phải đợi một tuần, em muốn mua à?” Cô bé do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán: “Tôi để lại địa chỉ, khi còn có cây thì chị gửi cho tôi?
Những giống cây mọng nước ở trong tiệm này được chăm sóc rất tuyệt, đó là những chậu cây mọng nước nhất mà cô bé từng thấy, nếu không mua một chậu thì tiếc quá.Thẩm Như Như gật đầu đồng ý, lấy sổ ghi chép ra, cẩn thận ghi lại địa chỉ và phương thức liên hệ của cô bé.
Cô bé xác nhận lại thông tin một lần nữa rồi quay người rời khỏi cửa hàng, tiếp tục đi dạo trong phố cổ, chiếc máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số đeo ở trước ngực đong đưa qua lại.
Thẩm Như Như cất sổ ghi chép lại, đang định nhấc bút chuẩn bị vẽ bùa thì tiếng gào vang dội của Vưu Nhất truyền từ xa đến…
“Thẩm đại sư, tôi mang người đến cho chị này!”
Chỉ chốc lát sau, Vưu Nhất và một nam sinh khác xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Nam sinh còn lại kia cõng một người khác, đó đúng là Hướng Ân Trừng mà Thẩm Như Như muốn tìm.
“Anh Vưu, rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì hả?” Lão Mã ngờ ngợ ra mặt. Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của cậu ta rất tệ, lúc ở trên máy bay, Hướng Ân Trừng quấy rầy cậu ta không chừa một phút nào, rất nhiều lần cậu ta suýt chút nữa đã không nhịn được mà đấm Hướng Ân Trừng, cuối cùng đành nể mặt Vưu Nhất nên mới nhịn lại. Ngộ nhỡ Vưu Nhất có việc cần nhờ thằng ẻo lả khốn kiếp này, cậu ta đắc tội với anh ta thì không hay.
Suốt chặng đường, cậu ta nhịn nhục vô cùng khổ cực, kết quả ba người vừa mới xuống sân bay, Vưu Nhất lập tức đạp cho Hướng Ân Trừng hôn mê rồi bắt cậu ta cõng, hơn nữa còn gọi một chiếc xe đen đến thị trấn hẻo lánh bé tí tẹo này.
Từ lúc lên xe, Lão Mã đã bắt đầu âm thầm tưởng tượng ra các kiểu tình tiết giết người rồi vứt xác vùng nông thôn, dụ dỗ gái xinh rồi bán vào núi. Thú thật mà nói, tuy tên ẻo lả này là một thằng con trai nhưng gương mặt của anh ta xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái, nếu muốn bán thì vẫn có người tình nguyện mua… Cậu ta càng nghĩ càng hoảng sợ, tuy rằng cậu ta chướng mắt tên ẻo lả này từ lâu nhưng chưa từng nghĩ sẽ dùng thủ đoạn này để xử đẹp người ta. Phạm tội phải ngồi tù, xử anh ta xong mình cũng đi tong thì không đáng giá!
Lão Mã nghĩ vậy, không nhịn được mà dừng bước, nhìn Vưu Nhất, ngập ngừng: “Anh Vưu, anh khai thật với tôi, rốt cuộc anh đến đây để làm gì, tôi nói rồi, tôi không làm chuyện phạm pháp”
Vưu Nhất sửng sốt một chút, không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu nghĩ cái gì vậy, ngẩng đầu lên xem đây là đâu”
Ban nãy Lão Mã mải mê suy nghĩ suốt dọc đường, không chú ý đến khung cảnh xung quanh, bây giờ được nhắc nhở mới phát hiện ra bên cạnh bọn họ đã xuất hiện một tòa đạo quan từ lúc nào. Trước mặt bọn họ là một cửa hàng bán hoa được xây dựng theo lối cổ xưa. Đằng sau song cửa sổ bằng gỗ, một cô gái có gương mặt xinh đẹp hiền dịu đang nhìn bọn họ, trong tay còn cầm một cây bút lông.
“Mọi người vào đi, đứng ở bên ngoài không tiện nói chuyện. Cô gái kia nói với bọn họ, âm thanh dịu dàng thánh thót giống hệt như nhan sắc của cô, tựa như dòng nước suối mát lành róc rách chảy bên tai.
Lão Mã không ngờ cũng có lúc mình văn vẻ như vậy, nhưng cách ví von đó cứ thế hiện lên trong bộ não ngốc nghếch, đó cũng là cảm nhận đầu tiên của cậu ta.
Vưu Nhất kéo Lão Mã đang sững người vào Kính Hoa Duyên: “Thẩm đại sư, không phụ sự kỳ vọng của chị, tôi đã mang người đến đây. Lão Mã, đặt tên kia xuống”
Lão Mã buông tay ra theo bản năng, Hướng Ân Trừng đang hôn mê lập tức trượt xuống đất, đầu đập vào sàn nhà phát ra tiếng cộp khiến anh ta tỉnh dậy.
Hướng Ân Trừng kêu đau một tiếng rồi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Thế nhưng anh ta không hề hoảng sợ, tuy rằng ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn hiện lên sự kiêu căng, hung ác.
“Mã Hướng Nam, các cậu đưa tôi đến chỗ nào hả?”
Lão Mã nhìn Vưu Nhất và Thẩm Như Như, chần chờ nói: “Đây là một thị trấn du lịch nhỏ, phong cảnh khá đẹp. Hướng Ân Trừng nhìn chằm chằm cậu ta: “Các cậu cũng giỏi gớm. Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Như Như bằng ánh mắt cực kỳ săm soi, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đôi môi mấp máy, cười lạnh: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Đây là coi bọn họ giống lũ bắt cóc.
Lão Mã tái mét mặt, còn Vưu Nhất thì khinh thường rõ mồn một: “Anh thì kiếm được mấy đồng dơ bẩn? Anh đây chẳng thèm.
“Buổi chiều nếu trợ lý của tôi không liên lạc được với tôi thì nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi khuyên các người đừng đâm đầu vào chỗ chết” Hướng Ân Trừng cảnh cáo.
Vưu Nhất ngoáy lỗ tai, chẳng thèm đếm xỉa đến lời Hướng Ân Trừng: “Cứ coi như anh báo cảnh sát thì sao. Tôi đã chuẩn bị rồi, cảnh sát không tra được tung tích của anh đâu.
Hướng Ân Trừng do dự một lúc: “Cậu tưởng tôi ngu à? Ngồi máy bay sao không có thông tin lưu lại được?” Vưu Nhất ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra anh không ngu đến mức đó thật!”
Hướng Ân Trừng: “…”
Thẩm Như Như cực kỳ bình tĩnh, rót cho mỗi người một chén trà ấm, nhã nhặn mời bọn họ ngồi xuống, cúi đầu nhìn Hướng Ân Trừng: “Chuyện này không liên quan đến bọn họ, là tôi muốn gặp anh, có vài chuyện muốn hỏi cho rõ ràng”
Hướng Ân Trừng để ý thấy ngoài cánh cửa rộng mở thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, bấy giờ mới tin đây không phải là bắt cóc. Anh ta sa sầm mặt nhổm dậy, nhíu mày sửa lại kiểu tóc. Mái tóc được tạo kiểu cẩn thận đã không còn giữ được kiểu dáng ban đầu, làn da không được phần mềm làm đẹp hỗ trợ cũng không còn mịn màng, gương mặt lộ rõ phấn, lớp nền dày cộp cũng không thể che giấu được mụn và lỗ rỗ, cả mặt bóng loáng nhẫy dầu. Thoạt nhìn cả người không có khí chất của người nổi tiếng một chút nào, thậm chí ngoại hình lưu manh giống hệt mấy tên trai bao cấp thấp ở các hộp đêm.
Anh ta sờ khắp người nhưng không tìm được điện thoại di động, đành trừng mắt kéo ghế ra ngồi: “Tìm tôi có việc gì, muốn xin chữ ký à?
Thẩm Như Như dằn xuống xúc động muốn đấm một phát vào mặt anh ta, nở một nụ cười giả tạo: “Tôi nghe nói anh quen biết Huyền Môn đại sư, định nhờ anh bắc nối quan hệ, giới thiệu đại sư với tôi.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hướng Ân Trừng vẫn luôn xụ mặt, hiện tại gương mặt mới có biểu cảm khác. Ánh mắt anh ta hiện rõ sự ngạc nhiên, bên cạnh đó còn có nỗi hoảng sợ khó phát hiện: “Cô nghe ai nói?”
“Chuyện này không tiện tiết lộ ra, chỉ cần anh giúp tôi liên hệ với vị đại sư kia, tôi sẽ báo đáp anh một cách xứng đáng” Thẩm Như Như thản nhiên nói.
Hướng Ân Trừng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng cười lạnh: “Với một người có địa vị như tôi, cô phải tốn biết bao nhiêu tiền mới được tính là báo đáp một cách xứng đáng hử? Huống chi hành tung của đại sư khó đoán, đã lâu tôi chưa gặp được đại sư, bây giờ cũng không biết người ta ở đâu, cũng không có phương thức liên hệ, cô tìm tôi cũng vô dụng thôi.
Đúng lúc bọn họ nói chuyện, Từ Dẫn Châu mặc bộ quần áo thời nhà Đường có màu trắng ánh bạc, xách một chiếc giỏ tre đi vào trong cửa hàng, trong giỏ là hai con cá to, tay kia xách theo ấm trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.