Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 117:




Thẩm Như Như: “……
Cô nhịn không được quay đầu soi cửa sổ, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, không bọng mắt với nếp nhăn nhỏ, mặt không có gì không ổn. Cho nên nói, Tuệ Trí rốt cuộc làm như thế nào nhìn ra cô tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt???
Cô nghi hoặc đưa ra câu hỏi.
Tuệ Trí thần bí cười. “Bằng trực giác.”
Quan chủ bị trực giác của Tuệ Trí như đâm trúng tim đen, yên lặng vào nhà ăn lấy một quả trứng luộc ăn, bình thường cô thích sữa đậu nành ngọt cùng bánh bao thịt nhưng không dám đụng vào. Quá nhiều đường có thể thúc đẩy lão hóa, trong khi tất cả các loại thực phẩm tinh bột và đồ uống ngọt đều có đường. Tuy rằng những thứ này rất ngon, nhưng nghĩ đến Tuệ Trí liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô không nghỉ ngơi tốt, cô thật sự là không có khẩu vị ăn.
Một quả trứng luộc phối với một ly nước ấm là đã giải quyết xong bữa sáng, Thẩm Như Như đau lòng đến cửa hàng mở cửa buôn bán.
Cửa sổ cửa hàng đóng một đêm, trong phòng tràn đầy hương hoa, cô hít một hơi thật sâu, hương hoa thanh nhã thanh ngọt thấm vào phổi, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều. Đẩy cửa sổ ra đón ngày xuân, duỗi lưng một cái, cô nhìn du khách tới tới lui lui hai bên bờ sông. Thị trấn Mộ Nguyên gần đây thời tiết rất tốt, không nóng không lạnh, đầu đường tùy ý cũng có thể thấy được cây xanh hồi xuân, ngay cả không khí cũng tràn ngập sức sống, du khách đạp xuân từng đợt từng đợt.
Cô đứng bên cửa sổ hóng gió sớm một lát, nhất thời cảm giác tinh thần được sảng khoái, đang chuẩn bị ngồi xuống bắt đầu công việc hôm nay, Từ Dẫn Châu bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, anh lững thững đi dọc theo con sông, khuôn mặt gầy gò tái nhợt dưới ánh mặt trời sáng sớm ngày xuân có vẻ rất tốt.
“Tối hôm qua cô không nghỉ ngơi tốt sao?” anh đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ quan tâm. “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Như Như có chút há hốc mồm, anh tự nhiên cùng Tuệ Trí hỏi một vấn đề. “Sao anh nhìn ra được?”
Từ Dẫn Châu giơ tay lên vuốt ve đỉnh đầu cô. “Kiểu tóc không giống bình thường, mỗi lần em ngủ muộn đều chia tóc sang bên phải nhiều hơn một chút.
Thẩm Như Như không ngờ, không nghĩ là bởi vì tóc, cô nhớ lại thói quen của mình một chút, phát hiện thật đúng là như vậy. Bình thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi vào buổi sáng tương đối đầy đủ, mọi hôm cô sẽ thức dậy tập yoga, tóc tự nhiên sẽ chải thành đuôi ngựa buộc sau đầu, ra ngoài thả tóc xuống sẽ không rõ đường phân tuyến như vậy. Mà mỗi lần dậy muộn thì trực tiếp chải tóc rồi ra cửa, cô có thói quen chia tóc sang bên phải, lúc này đường phân tuyến sẽ trở nên rõ ràng.
Chi tiết nhỏ như vậy, Thẩm Như Như cũng không để ý, cô lắc đầu thán phục: “Mọi người quan sát quá cẩn thận rồi đấy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cũng may không liên quan đến mặt, cô sáng sớm thức dậy bị lời nói của Tuệ Trí đâm vào trái tim mỏng manh, trong nháy mắt giờ đã khôi phục như lúc ban đầu.
Từ Dẫn Châu nở nụ cười: “Còn có ai phát hiện ra? Tuệ Trí sao?”
“Anh lại đoán đúng rồi” Thẩm Như Như nói: “Hai ngươi có phải bí mật trao đổi qua lại hay không?”
Từ Dẫn Châu đi vào cửa, ngồi xuống bên cạnh rót trà: “Tôi thích quan sát hơn.
Hai người ngồi mặt đối mặt hàn huyên một lát, dần dần có khách tới cửa mua đồ, Thẩm Như Như đứng dậy tiếp đãi khách, Từ Dẫn Châu thì ngồi tĩnh tọa ở bên cửa sổ uống trà, du khách đi qua trên đường cũng không tự chủ được đem tầm mắt hướng về phía anh.
“Thẩm đại sư, tôi tới rồi!”
Đang bận rộn, đầu một nam sinh bỗng nhiên từ cửa sổ nói vọng tới, chính là Vưu Nhất, vài ngày không gặp, hôm nay là thứ bảy, trường học không có tiết, cậu ấy cố ý dậy sớm đáp máy bay tới đây. Vưu Nhất lặng lẽ liếc nhìn Từ Dẫn Châu vài cái, đi vòng vào cửa: “Thẩm đại sư, chỗ chị cũng thật xa, không khí vừa tốt, xe cộ lại ít, quả thực là bồng lai tiên cảnh”
Thẩm Như Như cầm tiền lẻ đưa cho khách, bớt chút thời gian cùng Vưu Nhất chào hỏi: “Cậu tới rồi, những đạo hữu khác đều đi hái đào rồi, cậu đi tìm một lão đầu tóc bạc trong quán, gọi Chiêm Hạc, bảo cậu ấy sắp xếp 1 chỗ ở cho.
Vưu Nhất rất hưng phấn: “Ở quán sao? Tôi còn chưa ở quán bao giờ, thật chờ mong.
Dạo này thị trấn Mộ Nguyên đón vài đoàn khách du lịch của những người lớn tuổi, bọn họ bao trọn hai khách sạn duy nhất trong trấn. Chiêm Hạc không thể đặt được phòng mới nên đành quyết định sắp xếp cho Vưu Nhất nghỉ ngơi trong Huyền Thiên Quan, ở trong căn phòng trống bên cạnh phòng của Mạch Mạch.
Trong phòng có đầy đủ vật dụng, đồ đạc, bởi vì không có ai ở nên căn phòng cứ để trống đó, không dùng đến, cũng không có ai quét dọn, bên trong bám không ít bụi. Vưu Nhất vừa mở bước vào đã ho khù khụ, một tay bịt mũi, một tay phẩy phẩy, vẻ mặt đau khổ, ai oán: “Phòng bẩn như này làm sao mà con người ở được?”
Hơn nữa phòng vệ sinh còn bé, đến cả bồn tắm cũng không có.
Chiêm Hạc chậm chạp đấm đấm lưng, thở hổn hển, nói: “Lau một lúc là ở được rồi, khụ khụ, vật dụng đều có sẵn, nếu thiếu cái gì thì cứ nói với tôi…
Nói rồi lập tức ném cho Vưu Nhất một thùng nước, bên trong còn có một cái giẻ lau, hệt như ảo thuật biến ra. “Đúng rồi, trong nhà có giếng nước, rất tiện múc nước, khụ khụ khụ, tôi dẫn cậu đi xem…
Vưu Nhất nhìn dáng vẻ ông ấy như thể thăng thiên bất cứ lúc nào, sợ mất mật, nào còn dám cò kè nữa, lập tức nén giận, đỡ ông ấy ngồi xuống ghế đá: “Chiêm Hạc đạo trưởng, ông ngồi nghỉ ngơi một lúc cho khỏe, không cần ông phải nhọc lòng đâu, chuyện quét dọn vệ sinh cứ để tôi tự làm là được, lúc tôi vào đây đã nhìn thấy giếng nước rồi.
“Được, vậy cậu đi đi, tôi còn bận việc khác” Chiêm Hạc đứng dậy, loạng choạng đi về phía nhà trước, để lại Vưu Nhất xụ mặt đối diện với thùng nước.
“Quả nhiên Huyền Thiên Quan nghèo rớt mồng tơi, Chiêm Hạc đạo trưởng tuổi cao sức yếu như vậy rồi mà vẫn phải còng lưng ra quản lý công việc. Thẩm đại sư là người đứng đầu của một quan mà lại phải mở cửa hàng hoa kiếm cơm, đúng là đáng thương” Vưu Nhất cảm thán, càng quyết tâm mỗi cuối tuần đều đến đây thực tập:“Thẩm đại sư tài giỏi như vậy, sớm muộn rồi cũng trở thành rường cột vững chắc cho đạo hiệp. Đến lúc đó người muốn bái chị ấy làm thầy sẽ đông như kiến, e là chen vỡ đầu cũng không đến lượt mình. Mình nhất định phải tranh thủ bây giờ Huyền Thiên Quan vẫn chưa nổi danh mà nắm lấy cơ hội, phấn đấu trở thành học trò của Thẩm đại sư!”
Cậu ấy lẩm bẩm một lúc rồi xách thùng nước đi dọn dẹp với vẻ mặt kiên định.
*
Sau bữa cơm tối, nhóm người Huyền Thiên Quan ngồi ở phòng ăn nói chuyện phiếm, xem tivi. Hôm nay các đạo hữu hái đào đều mệt rã rời, về khách sạn nghỉ ngơi từ sớm. Thế nên trong quan cực kỳ yên tĩnh vắng vẻ, toàn bộ nhà sau chỉ có phòng ăn là có bóng người.
Cuộc sống của Vưu Nhất luôn xoay quanh trường học nhộn nhịp, ban đêm vắng vẻ như vậy khiến cậu ấy không quen được. Để khuấy động cho bầu không khí náo nhiệt hơn, cậu ấy lấy ra tuyệt kỹ độc môn của mình… ảo thuật.
Từ Dẫn Châu và Thẩm Như Như không có hứng thú với ảo thuật, ngồi so pha xem tivi với nhau. Có điều Mạch Mạch và Tuệ Trí đều rất hào hứng, xem ảo thuật say sưa. Còn Chiêm Hạc thì ở lì dưới phòng bếp làm dưa muối.
Bây giờ trong quan có nhiều miệng ăn hơn, dưa muối làm từ trước đã hết sạch, phải chuẩn bị thêm ít dưa muối mới được. Tivi đang chiếu bộ phim võ hiệp mới nhất, nam chính là một diễn viên mới tinh, diễn xuất gượng gạo, lời thoại cứng nhắc, chẳng qua ăn điểm nhờ gương mặt cực kỳ nổi bật. Đường nét gương mặt ấy mềm mại nhưng không mất đi sự khôi ngô, tà mị nhưng không yêu nghiệt, ngoại hình cực kỳ khớp với hình tượng nam chính của phim, nếu diễn xuất tốt hơn một chút thì nhất định có thể nổi tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.